Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2312: Kíp Nổ

"Nơi này... có tàn niệm của cường giả lưu lại."
Phương Bình biết cái mà Khương Quỳ gọi là ý thức hỗn loạn là cái gì. Những cường giả này chết không cam lòng, chết trong oán giận. Khá giống Đế Phần, lực lượng tinh thần của một số cường giả đỉnh cao vẫn lưu lại.
"Răng rắc."
Hình như Phương Bình giẫm phải thứ gì, cúi đầu nhìn thoáng qua, hơi cau mày nói: "Thi thể mục nát rồi!"
Năm đó, cường giả tham chiến ở đây ít nhất cũng là Chân Thần. Phương Bình không ngờ thi thể thế mà đã mục nát rồi. Cường giả như vậy, dù là nghìn năm vạn năm, thi thể cũng sẽ không mục nát nhanh như vậy. Nhất là chiến trường không gian khá giống nhẫn chứa đồ, theo lý thuyết, thi thể ở trong này thì nghìn vạn năm cũng không nên có thay đổi quá lớn. Phương Bình ngồi xuống, tay cầm lấy một mảnh xương trắng xám xịt, lúc lâu sau mới nói: "Hài cốt của cường giả Chân Thần thế mà đã mất đi sức mạnh, hoàn toàn mục nát rồi!"
Lúc này, mọi người cũng lục tục quan sát xung quanh. Sau khi thích ứng, tầm mắt mọi người cũng mở rộng rất nhiều. Mọi người cũng nhìn thấy tình huống nơi đây. Trên mặt đất đen sì, chồng chất thi thể, quần áo, chiến giáp năm đó đều đã hoàn toàn nát bươm. Xương trắng xóa! Mà đống xương trắng này cũng đã bắt đầu mục nát, không còn uy nghiêm năm đó. Ngọc Hư Tử ngồi xổm xuống, bỗng nhặt một lệnh bài màu đen từ trong một bộ xương trắng lên, có chút thương cảm nói: "Ngọc Thanh sư thúc! Không ngờ thi hài sư thúc lại ở đây..."
Phương Bình có chút bất ngờ, nghiêng đầu hỏi: "Không phải thiên ngoại thiên không tham chiến trận chiến năm đó sao?"
Cuộc chiến ở Vương Chiến Chi Địa này là cuộc chiến giữa Giới Vực và hai vương. Ngọc Hư Tử đến từ thiên ngoại thiên, Ngọc Long Thiên, tại sao có thể có cường giả Ngọc Long Thiên đến tham chiến? Ngọc Hư Tử khẽ thở dài: "Năm đó, một số cường giả, Đế Tôn của động thiên phúc địa đã từng mời một số bạn tốt tham chiến. Từ thời thượng cổ Ngọc Thanh sư thúc và La Phù Sơn đã có quan hệ tốt. Trận chiến đó, Ngọc Thanh sự thúc được mời đến trợ chiến, cuối cùng không trở về Ngọc Long Thiên nữa."
Lúc này, Khương Quỳ cũng trầm giọng nói: "Không sai! Năm đó, có một số người đến đây trợ chiến, nhưng cũng không nhiều. Năm đó, ta chưa từng tiến vào đây, nhưng có nhiều cường giả của núi Ủy Vũ đã chết ở đây..."
Phương Bình không nói thêm gì, mà tò mò nói: "Nơi này, oán niệm nặng nhất nhắm vào Thanh Đồng và Nguyệt Linh, Nguyệt Linh là.."
"Nói cẩn thân!"
Khương Quỳ thấp giọng nói: "Đây là tên của vị cường giả Vương Ốc đó!"
Phương Bình không quan tâm, cười nói: "Tên không phải là để gọi sao? Có gì mà phải cẩn thân! Nói như vậy, người đó phụ nữ à? Thật không ngờ!"
Phương Bình hơi bất ngờ, hắn thật chưa từng nghĩ tới chủ nhân của núi Vương Ốc là phụ nữ.
"Nguyệt Linh Đế Tôn rất mạnh phải không? Bộ trưởng Trương nói chủ nhân núi Vương Ốc cực mạnh, nhưng hình như ta chưa từng nghe người ta nhắc về bà ta, Khương huynh, người từng gặp chưa?"
Khương Quỳ không nói. Lúc này, Nguyệt Vô Hoa lại khẽ cười nói: "Bộ trưởng Phương, vẫn nên ít hỏi cặn kẽ những việc như vậy thì hơn, ta cũng biết được một chút, nhưng có một số việc mặc dù đã qua, nhưng cũng không thể nhiều lời, dù sao vị kia vẫn còn sống."
"Nghiêm trọng như vậy ư?"
Phương Bình bật cười lớn nói: "Chẳng lẽ còn khiến người ta kiêng kị hơn cửu Hoàng ư?"
"Cũng không phải như vậy."
Nguyệt Vô Hoa giải thích: "Dù sao Cửu Hoàng đã chết, tứ Đế cũng đã chết, nhắc đến cũng không sao, nhưng người đó vẫn còn sống, mà lại là tên của nữ Đế Tôn, cố gắng đừng nhắc đến nhiều, năm đó thân phận của chủ nhân Vương Ốc tôn quý, gọi thẳng tên dễ dàng đắc tội với người ta."
"Tôn quý? Hoàng phi ư?"
Phương Bình lập tức hứng thú, bắt đầu nhiều chuyện. Mọi người không nói gì! Sao lúc này mà người vẫn có tâm tư nhiều chuyện thế? Khương Quỳ không thể không ngắt lời: "Không phải Hoàng phi, năm đó cửu Hoàng không có nhiều Hoàng phi, đều đã chết khi Thiên Giới rơi vỡ rồi. Năm đó, vị Vương Ốc kia là... đạo lữ của một vị hoàng tử"
Khương Quỳ sợ hắn tiếp tục đề cập, lại nói: "Năm đó, vị hoàng tử kia rất mạnh, thân phận cao quý, rất nổi danh tại tam giới, không những có bậc cha chú là Hoàng Giả, mà anh trai của hắn, một vị hoàng tử khác, còn là một trong Bát Thiên Vương..."
"Bát Thiên Vương?"
Phương Bình lại bất ngờ, hơi suy nghĩ nói: "Năm đó có tám vị Thiên Vương?"
"Ừm."
Khương Quỳ hình như biết hắn muốn hỏi điều gì, suy nghĩ một chút, lại nói: "Trấn Thiên Vương bây giờ có thể là một trong Bát Thiên Vương. Nhưng... nhưng Bát Thiên Vương năm đó vô cùng thần bí, còn thần bí hơn Hoàng Giả, rất hiếm khi xuất hiện ở trước mặt mọi người. Nghe đồn, Bát Thiên Vương đều có nhiệm vụ của mình, rất hiếm khi xuất hiện tại Thiên Giới... Cho nên dù tông chủ cũng không hiểu rõ về Bát Thiên Vương, chỉ biết là Bát Thiên Vương rất mạnh. Thật ra cũng không thể xác định Trấn Thiên Vương có phải một trong Bát Thiên Vương hay không, nhưng có khả năng rất lớn, nhưng không rõ đó là... vị Thiên Vương nào."
Nguyệt Vô Hoa cũng cười nói: "Trấn Thiên Vương chắc là một trong Bát Thiên Vương, nhưng... cũng hơi kỳ lạ, theo lý mà nói, nếu Trấn Thiên Vương thật sự là một trong Bát Thiên Vương thì tôn hiệu hiện tại của hắn có vấn đề."
Nguyệt Vô Hoa trầm ngâm nói: "Tôn hiệu của hắn là Trấn Thiên Vương... Trấn Thiên... có rất nhiều cách giải thích. Nếu lấy Trấn làm hiệu, không coi là quá đáng. Nhưng nếu là Trấn Thiên hoặc Trấn Thiên Vương làm tổn hiệu... thì sẽ có một chút vấn đề."
Nguyệt Vô Hoa khẽ lắc đầu, ba chữ Trấn Thiên Vương có thể có ý nghĩa nghiêm trọng hơn nhiều. Rất khó đoán ra được gì từ trên tổn hiệu. Phương Bình lại cảm thấy thu hoạch không nhỏ! Cuối cùng đã thăm dò được một chút về lai lịch Trấn Thiên Vương. Một trong Bát Thiên Vương? Cửu Hoàng, Tứ Đế, Bát Thiên Vương... Cuối cùng hắn đã hiểu được một chút về bố cục thời kỳ Thượng Cổ.
Không tiếp tục hỏi những chuyện này nữa, Phương Bình vứt hài cốt trong tay xuống, mở miệng nói: "Không nhìn thấy đám Kỳ Huyễn Vũ, nơi chúng ta tiến vào cách xa nhau chưa đến trăm mét, nhưng chưa có tung tích bọn họ, nói như vậy, cánh cửa mà chúng ta mở ra có lẽ không cùng vị trí vào với bọn họ."
Dứt lời, Phương Bình nhìn về phía Khương Quỳ nói: “Bố cục chiến trường không gian như thế nào?"
"Chính là một nhà giam"
Khương Quỳ giải thích: "Địa điểm chiến đấu chính năm đó, chắc là chỗ có bảo vật, chỗ chúng ta đang ở bây giờ chắc là bên ngoài, Ngọc Hư Tử dùng Truy Tiến Phù, chắc có thể truy ra nơi có năng lượng dồi dào nhất."
Nói xong, Khương Quỳ lại nói: "Tất cả mọi người cẩn thận một chút! Chiến trường không gian rất lớn, mặc dù là một chỉnh thể rộng khắp tam giới, nhưng trên thực tế chia cắt thành vô số nhà giam nhỏ. Chúng ta chỉ ở trong một khu vực trong đó mà thôi, cố gắng đừng đi lung tung, sẽ bị lạc. Chiến trường không gian, có nơi chỉ một cánh cửa, không thể đánh vỡ không gian từ những nơi khác để ra ngoài. Một khi rơi vào trong đó, ngươi không thể phá vỡ chiến trường, vậy thì sẽ bị nhốt ở bên trong. Trong này không có năng lượng, lâu dần, chúng ta cũng sẽ rơi vào trạng thái thiếu năng lượng, thậm chí cuối cùng sẽ chết ở chỗ này."
Phương Bình hỏi: "Ta nghe nói chiến trường này là không gian bản nguyên của cường giả, là thật sao?"
Mấy người Khương Quỳ liếc nhau, những người này chưa chắc đã trải qua thời kỳ đó, nhưng bọn họ sống ở thời kỳ thần triều Địa Hoàng, nên cũng biết một số việc. Lúc này, lực lượng tinh thần của Lục Vô Kỳ dao động nói: "Từng có tin đồn như vậy, nhưng mà... không chắc lắm! Chiến trường không gian quá lớn, nếu đây là không gian bản nguyên của cường giả, chúng ta hoài nghi không phải không gian bản nguyên của một người. Trước đó, không phải Khương Quỳ đã từng nói rồi sao? Nơi đây bị chia cắt thành rất nhiều không gian nhỏ, vì thế năm đó từng có suy đoán, có thể là không gian bản nguyên của một nhóm người. Sau khi những người này chết đi, không gian bản nguyên liên kết với nhau, tạo thành chiến trường không gian như bây giờ, mà những người này... có lẽ chính là những người của Thiên Giới."
"Một nhóm người..."
Phương Bình khẽ gật đầu, lúc này, Ngọc Hư Tử nhặt một bộ xương trắng, chậm rãi nói: "Có lẽ không phải là một người, chiến trường không gian có mạnh có yếu, chỗ yếu, bản nguyên chặng ba chàng năm là có thể đánh vỡ, đây có thể là chiến trường mà một số kẻ yếu năm đó chết đi mà thành. Mà nơi mạnh, cấp Đế cấp cũng không thể đánh võ, đây có lẽ là chiến trường của cường giả cực mạnh để lại. Năm đó, ở đây có rất nhiều cấp Đế tham chiến, nhưng nơi này cũng chưa từng bị đánh vỡ, rất có thể là của cường giả cực mạnh. Cho nên, một khi bị vây ở đây, trừ khi mọi người tìm được lối ra, nếu không, rất khó đánh vỡ không gian để rời đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận