Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1227

Bản nguyên tuyệt học của Trương Đào liên quan đến con đường của ông, nếu để cường giả địa quật nghiên cứu thấu triệt, có lẽ bọn họ sẽ tìm được khuyết điểm, dễ dàng đánh giết Trương Đào.
Hòe Vương khẽ cười nói: "Lãnh địa của ta và 2 ngoại vực giáp Giới Vực, được chưa?"
Trương Đào không nói, không đủ.
"4 ngoại vực lớn!"
"Không đủ!"
Hòe Vương lạnh lùng, khẽ nói: "Võ Vương, ngươi đánh giá mình quá cao!"
Trương Đào vẫn trầm mặc.
Hòe Vương thấy thế, bỗng nhiên cười nói: "Không cần bản nguyên tuyệt học của ngươi, ngươi để Trấn Thiên Vương cung cấp một tia khí tức bản nguyên là được, yên tâm, một tí thôi, không đến nỗi tiết lộ toàn bộ con đường của Trấn Thiên Vương."
Trương Đào lạnh lùng nhìn hắn, một lát sau mới nói: "Ngươi còn không hết hy vọng!"
"Thử thôi mà?"
Hòe Vương cười nhạt nói: "Trấn Thiên Vương không vào, cũng không để cho người khác vào, đây là đạo lý gì? Huống chi... lúc Minh Vương tiến vào, Trấn Thiên Vương còn không phải nhắm một con mắt mở một con mắt sao, hà tất lừa mình dối người..."
Trương Đào lại trầm mặc, Hòe Vương cười nhạt nói: "Một vực! Chỉ cần các ngươi không ra tay, tùy các ngươi làm gì thì làm, tập hợp toàn bộ cường giả Phục Sinh Chi Địa dưới Chân Vương tiến vào đều được, chỉ đổi một tia khí tức bản nguyên!"
"Không được!" Trương Đào lắc đầu, ông sẽ không quyết định thay Lý lão tổ.
Ngay vào lúc này, một bóng người lóe lên, sau một khắc, bóng người mở miệng nói: "Ta thay lão tổ đồng ý!"
"Minh Vương!"
Hòe Vương nghiêm nghị, cười nói: "Minh Vương, ngươi mở miệng, bản vương đương nhiên tin. Nhưng... Ngươi đừng chỉ giao khí tức bản nguyên của mình cho đủ số, thứ ta muốn là Trấn Thiên Vương!"
"Đương nhiên!"
"Tốt lắm!" Hòe Vương cười lớn một tiếng, trong chớp mắt biến mất tại chỗ.
Hắn vừa đi, Trương Đào nhìn Lý Chấn, hơi nhíu mày nói: "Tại sao đồng ý?"
"Tại sao không đồng ý?" Lý Chấn liếc nhìn phương xa, cười nhạt nói: "Một tia khí thôi, huống hồ chưa chắc sẽ thua! Nếu lại có thể diệt một quật, cũng có thể giảm nhỏ áp lực của chúng ta."
"Hắn không có ý tốt, không nói vương đình không có người..."
"Ta biết." Lý Chấn bình tĩnh nói: "Dù có người của vương đình đến, thì số đó cũng có hạn. Lựa chọn quật nào, nhìn thế cuộc mà định. Đến thời khắc mấu chốt, lại phát động chiến dịch quy mô lớn, bình định một quật, tử thương một ít là điều không thể tránh được! Thần Tướng dưới trướng Hòe Vương cũng không nhiều lắm."
Nói hết, Lý Chấn lại nói: "Dật Minh bọn họ... Không biết có thể an toàn trở về không."
Trương Đào không mở miệng.
Lý Chấn liếc mắt nhìn hắn, lại cười nói: "Đám võ đại thì sao, thấy thế nào?"
"Không hỏi kiếp trước, chỉ nhìn hiện tại!"
"Trương Đào, Phương Bình có nhẫn chứa đồ?"
Trương Đào gật đầu.
Lý Chấn lại nói: "Tần Phượng Thanh từng vào Giới Vực?"
Trương Đào lại gật đầu.
"Võ giả phục sinh... Võ giả phục sinh... Rốt cuộc là ai phục sinh... Thú vị, thú vị!"
Lý Chấn nở nụ cười, hồi lâu sau mới nói: "Kim cốt, xương sọ, cốt tủy, lực lượng tinh thần, năng lượng thức tỉnh, quá nhiều rồi? Vật chất bất diệt dùng mãi không hết, cứ sắp chết thì lại sống, mấy vị này... càng ngày càng thú vị rồi."
"Vậy thì thế nào?"
"Đúng đấy, vậy thì thế nào." Lý Chấn khẽ thở dài: "Loạn, quá loạn! Tìm hiểu qua lại, cũng không có ý nghĩa gì."
Trương Đào không nói nữa, liếc nhìn phương xa, trầm tư.
Lý Chấn cũng không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi, trong chớp mắt biến mất vô ảnh vô tung.
Mãi đến tận khi Lý Chấn đi rồi, Trương Đào mới nhẹ giọng rù rì nói: "Nhóc con, giết nhiều một chút, trông cậy vào ngươi."
Còn vấn đề có thể giết không... thì với tính tình như chó cắn bậy kia, võ giả địa quật kích thích vài câu, lại không có cấp bảy tọa trấn, có thể nhịn được sao? Nếu cái này có thể nhịn được, thì khi nhìn thấy rất nhiều lợi ích thì sao, nhịn được không?
Trương Đào nghĩ, bỗng nhiên khẽ cười nói: "Ngươi muốn làm hiệu trưởng Ma Võ, ta cho ngươi, võ giả có thứ cần phải lo lắng... mới càng thú vị."
Một võ giả không ràng buộc, thì rất tùy tiện, không kiêng dè gì, cái gì cũng không đáng kể.
Một võ giả có ràng buộc, trong lòng có mục tiêu lo lắng bảo vệ, có niềm tin, có thể dẫn dắt rất nhiều thứ.

Vương Chiến Chi Địa.
Lão Vương trở về, cấp tốc nói: "Đỗ Hồng đi phía bắc, phía tây có tiếng thú gào không ngừng, 50 dặm phía đông không có nguy cơ."
Phương Bình gật đầu, nhanh chóng nói: "Vậy thì chạy về phía tây."
Hắn mới vừa nói xong, Tưởng Siêu đầy người bùn đất sững sờ nói: "Không phải phía đông sao? Phía đông không nguy hiểm..."
Phương Bình liếc hắn một cái, nhìn hắn như đang nhìn thằng ngu, một lát sau mới nói: "Nói nhảm, không biết nguy hiểm thì sẽ càng nguy hiểm, Vương Chiến Chi Địa có chỗ nào không nguy hiểm sao? Nếu chạy về phía tây, yêu tộc còn có thể ngăn cản truy binh, chúng ta không cần nước tiểu và phân của của yêu tộc tuyệt đỉnh, còn có nhiều cách khác để chạy trốn yêu tộc hơn."
Chẳng muốn nói nhiều với hắn, Phương Bình vừa tiếp tục bổ sung lực lượng tinh thần, vừa nói: "Còn có khoảng 10 phút, mập mạp, ngươi có thể đi rồi!"
Tưởng Siêu muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút nói: "Phương Bình, ta cảm thấy quá nguy hiểm, 30 vị tinh huyết hợp nhất, liên thủ lại, giết Tông sư còn được, các ngươi..."
"Ta có tư bản để tự tin, ngươi không đi, ta cũng sẽ không cứu ngươi!"
Tưởng Siêu im lặng, ngừng một chút mới nói: "Vậy ta chạy về phía tây, không đi xa, đi 80 dặm rồi dừng chờ các ngươi, Phương Bình, nếu thật sự không sao, nhớ tới tìm đến ta... Nếu... nếu, nếu có rất nhiều người truy sát thì không cần tìm ta đâu."
Phương Bình bật cười, phất tay bảo hắn cút đi.
Tưởng Siêu cũng không phí lời, đi được một đoạn, bỗng nhiên chạy về, cắn răng nói: "Ừm... Nếu thật sự bị ba, năm tên tinh huyết hợp nhất truy sát, ngươi lại chạy không thoát, cũng có thể tới tìm ta! Nhưng đã nói rồi, ta giúp ngươi tiêu diệt truy binh, sau này ngươi vẫn phải bảo vệ ta!"
Phương Bình kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, buồn cười nói: "Ý ngươi là ngươi có sát chiêu?"
Tưởng Siêu không lên tiếng.
Phương Bình lại nói: "Thú vị... Ta cũng hoài nghi lắm, ngươi là hậu nhân của lão tổ, cách đời xa như thế mà ông ấy vẫn lo lắng cho ngươi như vậy sao?”
Tưởng Siêu tức giận nói: "Ngươi biết cái đếch gì! Ta giống lão tổ được chưa, lão tổ cũng là người mập, hậu nhân Tưởng gia lại đều là trai đẹp sáu múi, đẹp trai tới mất nhân tính. Lão tổ không lọt mắt bọn họ, Trấn Thiên Vương đẹp trai hơn ông ấy, ông ấy cũng phải đi gây chuyện... Khụ khụ, dù sao thì ta và lão tổ rất giống nhau, lão tổ yêu thích ta, có nói ngươi cũng không hiểu, cái này gọi là thân thiết cách hệ."
Đám người Phương Bình hai mặt nhìn nhau, sau đó phình bụng cười to!
Mập mạp này không có nói đùa đó chớ?
Chiến Vương là người mập mạp?
Được rồi, cái này không quan trọng, đến tuyệt đỉnh rồi mà còn quan tâm người khác có đẹp trai hay không á?
Vị Chiến Vương lão tổ này nếu thật sự y như hắn nói, thì cũng thật thú vị.
Tưởng Siêu không quản hắn, lần này hắn chạy thật, vừa chạy vừa nói: "Nhớ kỹ, nhiều người tuyệt đối đừng tìm đến ta, tuyệt chiêu có to đến đâu cũng phải xem người sử dụng, ta không đủ thực lực, giết không được bao nhiêu người..."
"Biết." Phương Bình trả lời, mập mạp đã chạy không còn bóng rồi.
Chờ hắn đi rồi, Phương Bình lấy tinh thạch định vị ra nhìn, cười nói: "Rất thú vị."
Trên tinh thạch có 4 điểm đỏ. Hai cái tụ tập cùng một chỗ, một cái đang ở hướng tây bắc, đó là còn lão Diêu dụ yêu thú, một cái khác đang di động.
Vương Kim Dương cũng lấy tinh thạch ra xem, trên đó cũng có hình, lúc này, Phương Bình bỗng nhiên bỏ tinh thạch vào không gian chứa đồ. Sau một khắc, hình ảnh trên tinh thạch của Vương Kim Dương trống rỗng, không còn lại gì.
"Ngươi đúng là máy chủ, ngươi thu hồi vào rồi, của chúng ta xem như phế bỏ."
"Mập mạp là người khôn khéo, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm."
Khi Phương Bình nói những lời này, Tưởng Siêu đã chạy xa cũng lấy tinh thạch ra nhìn, trên đó không có gì hết. Thấy cảnh này, Tưởng Siêu vừa cẩn thận từng li từng tí một chạy, vừa lẩm bẩm nói: "Nhẫn chứa đồ? Mấy tên này tìm đường chết nhiều lần như vậy, ngay cả ông Dương cũng chết rồi, bọn họ còn chưa chết, đúng là may mắn.
Lão tổ nói không sai, thời đại gió cuốn mây vần, đều có nhân vật mới nổi dậy. Đậu xanh, lần này sẽ không là mấy tên này đó chứ?
Quan trọng là... nếu chơi cùng bọn họ, chưa chắc có thể giữ được cái mạng, tiểu đệ lúc nào cũng chết trước hết. Lúc Tư lệnh Lý, Bộ trưởng Trương nổi danh, tiểu đệ bên người đều chết gần hết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận