Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1122

"Một cánh Thiên Kim Liên, 10 cây cỏ Nguyệt Minh, 50 quả Uẩn Thần, 100 đóa hoa Tố Mạch, 100 quả Bách Thối, ngoài ra còn Phá Không Kiếm Quyết..."
Tư lệnh Chu chốt lại, nói tiếp: "Tạm thời không mang theo đồ vật, trong vòng ba ngày này, ta sẽ cho người đưa tới. Phương Bình, tuy nói đồ đổi được là của ngươi, nhưng cũng là dùng tinh hoa sinh mệnh đổi lấy, những thứ này tốt nhất đừng dùng bừa bãi.
Rất nhiều thứ dùng rồi sẽ hết, dùng một cái hết một cái.
Hơn nữa, sử dụng số lượng lớn những thứ này, thật ra không có quá nhiều lợi ích cho con đường võ đạo.
Ngươi cũng biết, võ giả của thành Trấn Tinh dùng không ít thiên tài địa bảo, điều này cũng là lý do khiến bọn họ sau khi đến cảnh giới tinh huyết hợp nhất thì càng khó đột phá."
Phương Bình gật đầu nói: "Ta biết, Tư lệnh yên tâm, ta tuyệt đối sẽ sử dụng hợp lý."
"Tốt nhất là như vậy."
Tư lệnh Chu nói xong cũng chuẩn bị rời đi, Phương Bình thấy thế vội vàng nói: "Tư lệnh, Bộ trưởng, vậy là xong rồi hả?"
"Còn có việc..."
"Không phải!"
Phương Bình lập tức nói: "Còn chưa làm nghi thức nhận huy chương mà. Ta được làm tướng quân, còn nhận được huy chương bảo vệ tổ quốc, dù sao cũng phải thể hiện sự long trọng một chút chứ hả? Ngầm cho như vậy, chẳng khác nào nói tướng quân Quân bộ đều là rau cải hết rồi?"
Phương Bình nói hết, lập tức nói: "Tư lệnh và Bộ trưởng chờ chốc lát, ta lập tức triệu tập thầy trò toàn trường tham gia nghi thức nhận huy chương phong tướng..."
Tư lệnh Chu và Bộ trưởng Vương đều ngây mặt ra!
Ngươi... thật được!
...
Sau một tiếng.
Tại lễ đường Ma Võ.
Phương Bình mặc quân trang, quân phục tướng quân, mặt mũi nghiêm túc.
Tư lệnh Chu lúc này cũng không có tâm tư đùa giỡn, nghiêm nghị giúp Phương Bình đeo huy chương bảo vệ tổ quốc, lớn tiếng nói: "Phương Bình của Ma Võ, chiến công to lớn, đặc biệt nhận được huy chương vệ quốc, nhận hàm tướng quân, cúi đầu, chào!"
Dưới đài, mấy ngàn thầy trò Ma Võ dồn dập hành lễ!
Trang nghiêm nghiêm túc!
Phương Bình mừng vui, cố nén ý cười, mạnh mẽ duy trì sự nghiêm túc, lớn tiếng nói: "Hoa Quốc tất thắng, nhân loại tất thắng, thầy trò võ đại mãi mãi không bao giờ tránh chiến!"
"Tốt!"
Tư lệnh Chu cao giọng quát lớn, cũng hành lễ với Phương Bình, thấy hắn vui mừng khó kìm nén, trong lòng bất giác bật cười.
Là mầm mống tốt, tiền đồ võ đạo vô hạn.
Đáng tiếc... Còn đủ thời gian sao?
Tư lệnh Chu không nói thêm gì nữa, nghi thức nhận huy chương cũng chấm dứt.
Dưới đài, các thầy trò Ma Võ cảm khái liên tục. Phương Bình mới đại học năm hai mà đã được phong tướng rồi!
Ma Võ to lớn, lập trường 61 năm, vô số sinh viên đã tốt nghiệp, nhưng không có mấy người được được phong tướng ở Quân bộ, cường giả Tông sư không nói, dưới cấp Tông sư, hiện có không tới 5 người giữ quân hàm tướng quân.
Phương Bình, lại sáng lập một kỷ lục mới.
...
Nghi thức nhận huy chương kết thúc, Tư lệnh Chu và Bộ trưởng Vương thật sự chuẩn bị đi rồi.
Phương Bình mặc quân trang, tiễn hai người đến tận cổng trường, mãi đến khi hai người thật sự sắp rời đi, Phương Bình liếc mắt nhìn Bộ trưởng Vương, hơi bất đắc dĩ nói: "Bộ trưởng, ngài ở chính phủ không tốt lắm thì phải, không được bao nhiêu tinh hoa sinh mệnh hết hả?"
Bộ trưởng Vương bật cười nói: "Sao hả, ngươi cho rằng tinh hoa sinh mệnh là nước lã đâu đâu cũng có hả? Nếu thật sự như vậy, thì lần này đã đưa trả ngươi tinh hoa sinh mệnh chứ không phải dùng một lượng lớn vật tư như thế này rồi."
"Vậy thương thế của ngài..."
Phương Bình hơi không muốn, cuối cùng cắn răng nói: "Bộ trưởng Vương, ngài cũng là người của phe mình, nhớ hồi ở Dương Thành, tuy ngài cho ta một chút vật chất bất diệt... Nhưng Phương Bình ta là người có ơn tất báo, ơn như giọt nước, báo đáp như sông!
Ta còn lại hai cân tinh hoa sinh mệnh..."
Bộ trưởng Vương hơi hơi vui mừng, tuy Phương Bình nói chuyện hơi khiến người khác sốc óc một tí nhưng mà nhân cách không tệ.
Ông vừa định khen, Phương Bình đã nói tiếp: "Ngài ký giấy nợ 8 tỷ... à không, 7 tỷ đi."
Sắc mặt Bộ trưởng Vương cứng đờ!
Mất công khen!
Bên cạnh, Tư lệnh Chu thật sự hơi buồn cười, nhưng cũng ngưỡng mộ ước ao.
Nói thật thì, tuy giấy nợ với mọi người không tính là gì, nhưng không có tiền, lẽ nào Phương Bình còn có thể bắt họ trả tiền lại hay sao?
Hiện tại, tinh hoa sinh mệnh là hàng cần gấp, đây là thứ có thể cứu mạng người, người chờ dùng nó cứu mạng không ít, hai cân cũng không ít, rất nhiều.
Với tình trạng của Bộ trưởng Vương, ông cũng chẳng có tiền trả, sau này có trả lại tiền hay không thì cũng là chuyện sau này rồi.
Bộ trưởng Vương nhìn Phương Bình một hồi, khẽ cười nói: "Ký giấy nợ cũng không thành vấn đề, này nhóc..."
Phương Bình sửa lời ông: "Ta là tướng quân rồi, xin bộ trưởng chú ý cách xưng hô."
Bộ trưởng Vương kém chút nữa tát hắn một cái chết tươi, hồi sau mới nói: "Ta trước đó cũng chỉ nói đùa một chút, tinh hoa sinh hoa hiếm thấy, là thánh vật cứu mạng..."
Phương Bình cười ha hả nói: "Không sao ạ, chờ đến khi ta tiếp nhận chức hiệu trưởng của Ma Võ, biến Ma Võ thành của ta, bộ trưởng nhớ đến nói giúp ta là được."
Bộ trưởng Vương dại mặt ra, thằng nhóc này đang nói cái quái gì vậy?
Bên cạnh, Hoàng Cảnh nãy giờ im hơi lặng tiếng cũng không nhịn nổi nữa, quát lớn: "Bớt nói vài câu đi!"
Phương Bình nhếch miệng cười cười, lấy một bình thủy tinh bằng tinh thạch từ trong túi ra, lại lấy tiếp một tờ giấy nợ đã soạn sẵn, nói: "Bộ trưởng, ký tên đi ạ."
Bộ trưởng Vương bật cười, trực tiếp ký tên, cầm lấy chiếc lọ, lại nhìn Phương Bình một cái, nhưng cũng không nói gì nữa, trực tiếp ngự không rời đi.
Ông vừa đi, Tư lệnh Chu chợt nhớ đến đã quên chuyện gì, cười cười: "Chuyện thi đấu giành tiêu chuẩn vào vùng cấm đã có tin tức từ thành Trấn Tinh, nhưng vẫn phải chờ một chút, thương lượng cụ thể rồi mới sắp xếp được, đến lúc đó sẽ thông báo cho các ngươi."
"Cảm ơn Tư lệnh."
"Lần này không phải công của Quân bộ, là Bộ Giáo Dục giúp các ngươi, lão Vương kích động quá nên quên nói đó." Tư lệnh Chu nở nụ cười, vỗ vỗ vai Phương Bình, lại nói: "Đừng quên, lần trước ta cũng có mặt ở đó, lần sau đừng quên phần của ta."
Nói xong, Tư lệnh Chu cũng ngự không rời đi.
Lần trước, ở Dương Thành, Phương Bình giả vờ bất tỉnh, người đã ra tay giúp đỡ chính là Tư lệnh Chu và Bộ trưởng Vương. Về phần sau đó bòn rút được từ Trịnh Minh Hoành, Phương Bình xem như không tính.
Tư lệnh Chu nhắc đến chuyện này, Phương Bình dở khóc dở cười, không nhịn được, quay sang hỏi Hoàng Cảnh: "Hiệu trưởng, ngài thấy lần sau nếu ta trọng thương sắp chết, có phải có thể miễn phí tìm một số Tông sư đến cứu ta không hả?"
Hoàng Cảnh chẳng muốn tiếp lời, hỏi dò: "Ngươi thật sự chuẩn bị tham gia thi đấu giành tiêu chuẩn vào vùng cấm sao? Phương Bình, thực lực ngươi tiến bộ không chậm, không cần phải mạo hiểm như vậy, tu luyện thanh thản mới là điều nên làm."
Phương Bình gật đầu nói: "Ta hiểu, nếu quá nguy hiểm thì ta sẽ suy nghĩ lại. Nhưng ta nghĩ, ngay cả bọn Tưởng Siêu còn dám đi, mức độ nguy hiểm chắc cũng bình thường.
Thực ra, ta vào vùng cấm không phải vì muốn thành Tông sư, chủ yếu vẫn muốn mở mang kiến thức một chút. Xuống địa quật mấy lần rồi, nhưng chưa gặp phải một tên thiên tài địa quật nào. Ta muốn xem thử, thiên tài của địa quật mạnh như thế nào!
Đây cũng là cơ hội hiếm có, ở các vực nhỏ khác, ta đều phải đề phòng cường giả ra tay với bọn ta. Nhưng theo cách nói của Bộ trưởng Trương, đi vào vùng cấm, cường giả đều bị ràng buộc. Cùng cấp... Phương Bình này không sợ ai cả!"
"Chờ hiệu trưởng xuất quan rồi tính."
"Được."
"À, những thứ mà ngươi đổi được..."
"Hiệu trưởng à, ngài đừng ngấp nghé, để ta nghĩ xem muốn sử dụng như thế nào đã."
Hoàng Cảnh cười khổ, lắc đầu một cái, cũng không nói nữa, Phương Bình ngoài miệng thì nói vậy, rốt cuộc, xác suất hắn cho người khác dùng rất cao.
Quả Bách Thối, hoa Tố Mạch, quả Uẩn Thần... Những thứ này, Phương Bình không dùng tới, nhưng đó cũng là thứ Phương Bình lấy nhiều nhất. Tất nhiên là cho người khác dùng.
Hoàng Cảnh lúc này cũng không biết nên nói như thế nào, từ khi Phương Bình nổi danh ở Ma Võ, đặc biệt là sau khi trở thành hội trưởng hội võ đạo, cống hiến của hắn cho Ma Võ ngày một nhiều.
Ngoài miệng nói Ma Võ sau này là tài sản của hắn, nhưng trong lòng các Tông sư đều hiểu. Có một số việc, không cần phải nói ra ngoài miệng.
Phương Bình đối xử với Ma Võ ra sao, đối xử với các Tông sư như thế nào, đối với học viên ra sao, mọi người đều rõ trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận