Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1559

Phương Viên phồng miệng không nói lời nào.
Phương Bình lại hừ một tiếng, ngữ khí không lành nói: "Chỉ có lần này!"
Phương Viên vẫn không lên tiếng.
Phương Bình căm tức nói: "Sao, không nghe lời anh à?"
Phương Viên xẹp miệng nói: "Không có! Nhưng tất cả mọi người đều làm nhiệm vụ, không phải chỉ mình em! Anh nói không thiên vị ai trong Ma Võ mà? Vậy tại sao phải thiên vị em..."
"Bởi vì em là em gái của Phương Bình!"
Phương Bình nói rất đương nhiên:"Bởi vì anh của em đã gánh hết trách nhiệm của em rồi! Nên em không làm nhiệm vụ cũng không sao! Tất cả những thứ em có là do anh cho, không phải người khác cho! Còn những người khác... tính cả anh em nhà họ Trương, tất cả tài nguyên của bọn họ đều do Ma Võ cho, nói cách khác, đều là anh cho!
Bọn họ không lấy tài nguyên, không đi địa quật, không đi làm nhiệm vụ, anh cũng lười quản bọn họ, có bản lĩnh thì kêu nhà bọn họ tự cung tự cấp. Ông của bọn họ mạnh, muốn cho thì cho, anh đương nhiên phải đối xử công bằng!
Còn em thì khác, tất cả mọi thứ của em đều do anh cung cấp, anh không cho em đi thì em không được đi! Hiểu không?"
"Nhưng như thế thì em khác nào trở thành võ giả khí huyết!"
"Võ giả khí huyết thì sao? Anh căn bản không muốn em trở thành cường giả!"
Phương Bình cũng thẳng thắn, hừ nói: "Thiên phú của em kém muốn chết, tập võ gần như cùng lúc với anh, anh bây giờ sắp cấp tám, em chỉ mới cấp hai, em lấy cái gì so với anh? Em chỉ là võ giả cấp hai, yếu như giun dế, đạp một cước là chết, còn muốn làm sao?"
Phương Viên uất ức, đỏ bừng mắt, một bên, Trần Vân Hi muốn nói lại thôi, Phương Bình khoát tay một cái, không cho cô nói, tiếp tục nói: "Nếu em thật sự muốn chia sẻ áp lực với anh, vậy thì ngoan ngoãn ở trường học. Em chạy ngược chạy xuôi, anh còn phải lo cho em, đây không phải chia sẻ, mà là phiền phức! Có lẽ Bạch Nhược Khê có lòng tốt, nhưng lòng tốt thường gây ra chuyện xấu!"
"Em không muốn!"
"Cái gì?" Phương Bình cau mày lại, quát lên: "Em dám cãi lời anh?"
Phương Viên phồng miệng, mặt đỏ lên, uất ức nói: "Em... Em muốn trở thành cường giả, em không muốn làm võ giả khí huyết!"
"Em muốn trở thành cường giả?"
Phương Bình cười nhạt nói: "Em tự hỏi bản thân xem, em có tiềm chất trở thành cường giả sao? Em có chỗ nào mạnh hơn người khác? Võ giả như em có hàng ngàn hàng vạn người, nhiều đếm không hết, được bao nhiêu người trở thành cường giả chứ?
Mới giết mấy tên lâu la mà đã cảm thấy mình mạnh hơn anh rồi à? Em đừng quên, tất cả tài nguyên tu luyện hiện tại của em đều do anh cho! Nếu anh không cho em tài nguyên tu luyện, em có thể vào Ma Võ sao?
Em cái gì cũng không mạnh bằng người khác, em dựa vào cái gì không muốn trở thành võ giả khí huyết, còn nhất định phải thành cường giả, em không có năng lực đó! Phương Viên, nếu em không nghe lời, anh sẽ dẫn em về nhà, thành thật ở nhà cho anh!"
Phương Viên cắn môi, lại phồng miệng nói: "Vậy em không cần anh cho tài nguyên, tự em đi làm nhiệm vụ..."
"Láo toét!" Phương Bình đột nhiên nổi giận, quát lên: "Anh để em vào Ma Võ là để em đối nghịch với anh sao? Em có biết bây giờ có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm anh không?
Em có biết, em chạy loạn, có bao nhiêu người muốn giết em không? Một khi em tiến vào địa quật, nói một câu em là em gái Phương Bình, ngàn vạn võ giả đều muốn giết em! Nếu em muốn mình làm nhiệm vụ, được, tốt nhất là đoạn tuyệt quan hệ với anh đi..."
Phương Viên rầu rĩ nói: "Vậy em càng phải mạnh hơn, cũng không thể cả đời đều trốn ở Ma Đô."
"Em nghe không hiểu ý anh hả?"
"Phương Bình!" Phương Viên cũng tức rồi, nói: "Anh lúc nào cũng mắng em! Chuyện gì cũng là anh quyết định, em cũng không phải trẻ con nữa..."
"Ái chà, đến lúc nổi loạn rồi hả? Muốn đấu tranh với người gia trưởng ngoan cố là anh sao?"
Phương Bình bỗng nhiên cười nói: "Nếu không muốn bị xem như trẻ con... Được, anh cũng không phải người ngoan cố, người mà, đến tuổi này đều sẽ phản nghịch, anh cũng là người từng trải, hiểu em nghĩ cái gì. Ai cũng nghĩ mình làm được mọi thứ, nghĩ mình có thể vượt qua bậc cha chú, vượt qua trưởng bối.
Em không muốn lúc người khác giới thiệu em, nói em là em gái Phương Bình, mà là muốn khi người khác giới thiệu anh, nói anh là anh Phương Viên, đúng không? Nhưng em cũng không biết suy nghĩ một chút, em mạnh hơn anh, mạnh hơn người khác sao?
Tên đần Tần Phượng Thanh này, dù hắn có rác rưởi đến đâu, em cũng không so được, hắn cả người đều là lá gan, hắn không sợ chết, em có sợ chết không?"
Một bên, Tần Phượng Thanh ngửa đầu nhìn trời, đậu má, ngươi dạy dỗ em ngươi, lôi ta vào làm gì, đặc biệt là còn bỏ thêm mấy cái “tiền tố”.
Phương Bình mặc kệ hắn, nhìn Phương Viên, cười nói: "Hiện tại cánh cứng rồi, muốn bay một mình rồi ư, được thôi, anh không cản! Muốn chứng minh chính mình cũng đơn giản thôi, ít nhất phải thông qua một chút thử thách nho nhỏ, ít nhất để anh biết, em có tiềm chất trở thành cường giả, làm được không?"
Phương Viên cắn răng nói: "Em không sợ!"
"Em không sợ?"
Phương Bình cười nói: "Đúng, em sợ cái gì, anh là anh trai em, còn có thể giết em hay sao? Nếu em không muốn nghe lời anh, vậy anh cũng hết cách rồi, cứ như vậy đi, đứng đây nâng khối đá năng lượng này liên tục trong mười ngày, anh sẽ không làm khó em nữa.
Dù sao cũng không nguy hiểm đến tính mạng, còn có thể mượn cơ hội hấp thu năng lượng tu luyện, tốt quá trời. Có mấy trăm cân mà thôi, không tính cái gì, võ giả cấp hai nâng một khối đá năng lượng nặng mấy trăm cân, nếu là người khác, đứng 1 năm cũng chịu.
Yêu cầu của anh cũng không cao lắm, đứng đủ mười ngày, em muốn làm gì thì làm..."
Mặt Phương Viên đỏ chót, cô mới đứng một hồi đã cảm thấy mệt chết được, giờ phải đứng mười ngày?
Phương Bình cười nhạt nói: "Nếu không làm được, vậy thì ngoan ngoãn nghe lời, nghe không?
Anh không lên tiếng, ai dám mang em ra khỏi Ma Võ? Anh không lên tiếng, ngay cả Ma Đô em cũng đừng hòng ra được! Còn dám gây chuyện, anh sẽ mang em đến chỗ khác, không cho em ra luôn!
Lớn được một chút thì muốn lật trời rồi à? Lật thử cho anh xem? Anh ngoan cố không thay đổi, anh phong kiến gia trưởng thế đấy, ngon thì cắn anh đi?"
Phương Bình nói xong, lại hừ nói: "Trừng trị mấy đứa nhóc không nghe lời như em, anh có thừa biện pháp khiến em ngoan ngoãn, còn dám đấu với anh, rõ là thèm đòn!"
Nói xong, Phương Bình vung tay lên, Phương Viên ngự không bay lên, trực tiếp bay ra tháp thủy tinh, dừng ở bên ngoài tháp.
Trần Vân Hi thở dài nói: "Phương Bình, Phương Viên còn nhỏ, ngươi nói nặng như vậy..."
Phương Bình cũng thở dài nói: "Đừng nói chuyện này, ta biết ý của các ngươi. Nói ta không hiểu, nói ta hồ đồ cũng được, ta hiểu thành Trấn Tinh hơn các ngươi. Em gái ta bị ta nuôi giống như thành Trấn Tinh, thậm chí còn quá đáng hơn, nhưng ta đồng ý. Ta chỉ muốn nó vui vẻ sống hết đời, ta cần nó chia sẻ áp lực sao?
Nó đi ra ngoài làm nhiệm vụ, xuống địa quật, thì ta càng lo lắng, xảy ra chuyện, ta càng hối hận. Thà rằng như vậy, còn không bằng cho nó thanh thản ổn định tu luyện võ đạo, dù có trở thành võ giả khí huyết cũng không sao.
Trước đây, đứng ở góc độ của mình, cảm thấy những con cháu đời thứ hai kia đều là phế vật, nhưng bây giờ, ta thà chấp nhận em gái của mình trở thành phế vật, phế vật, ít nhất cũng sống lâu hơn người bình thường…”
"Vậy cũng không hẳn..."
Tần Phượng Thanh còn chưa nói xong, Phương Bình đã đấm ra một quyền, trực tiếp đánh bay!
Lý Hàn Tùng nhe răng trợn mắt cười, đánh chết tên khốn này, ai bảo hắn nhiều chuyện.
Một bên, lão Lý nhìn Phương Viên bên dưới, cười nói: "Nhóc con, nếu bé con nhà ngươi thật sự chịu được mười ngày, thì nó cũng là nhân tài, vậy ngươi tính làm sao đây?"
"Mười ngày?" Phương Bình bĩu môi nói: "Nếu nó thật sự chịu được tới ngày thứ mười, ta coi nó nàng lợi hại! Vân Hi, gọi đám chị em của nó đến rủ nó đi chơi, làm đồ ăn đưa đến dụ dỗ nó.
Sẵn tiện chuyển cái giường qua, chọn loại đệm mềm một chút, loại vừa nhìn đã muốn ngủ một giấc ấy.
Đổ nước từ trên xuống, nó cấp hai, dội nước không chết được đâu!
Lấy mấy cục vàng lại đây, cái này cũng là luyện tâm, nó mới bao lớn chứ? Nếu nó sự bị những thứ này mê hoặc, hoặc thật sự cố gắng kiên trì được mười ngày, vậy em gái Phương Bình này cũng không phải rác rưởi.
Đến lúc đó... Mặc kệ nó."
Phương Bình than thở: "Rất nhiều lúc, giữ quá chặt sẽ phản tác dụng, càng áp chế, càng phản nghịch. Tốt nhất không nên ép nó đến mức rời nhà trốn đi, tự chạy đến địa quật lang bạt, vậy ta sẽ đau đầu chết mất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận