Toàn Cầu Cao Võ

Chương 605: Tiêu Tiền Cả Đời Cũng Không Hết

Thành Hy Vọng.
Phòng hậu cần, Ma Võ.
Từ khi trường học được phép mở rộng tự cung tự cấp, tại Thành Hy Vọng, người của Ma Võ có thể trực tiếp giao chiến lợi phẩm của mình cho trường học, không giống như trước, phần lớn giao cho Quân bộ xử lý, sau đó Quân bộ sẽ giao thiệp với các công ty vũ khí, công ty dược phẩm lớn, cuối cùng mới giao cho trường học.
Phòng hậu cần cũng chỉ được sửa lại từ một nhà kho lớn, rồi trang trí đơn giản.
Đây là lần đầu tên Phương Bình tới nơi này, vào cửa liền nói: "Thầy cô ơi, đừng keo kiệt quá, Ma Võ cũng không phải là tép riu, gắn mấy cái đèn năng lượng trong đại sảnh vẫn được mà. Hơn nữa, cũng nên trang trí mặt tiền, để lát em kêu người bên hội võ đạo mang đồ trang trí đến. Bàn ghế đặt mua đầy đủ hết, nếu không cứ có cảm giác như trường mình sa cơ lỡ vận ấy.”
Cậu mới vừa nói xong, có tiếng cười khẽ phát ra từ đại sảnh: "Phương Bình, mấy ngày không gặp, phong phạm hội trưởng hội võ đạo càng lúc càng quen rồi ha.”
Phương Bình ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sau đó vui vẻ nói: "Cô Bạch sao lại ở đây?”
Bạch Nhược Khê đang ngồi ở sau quầy, khẽ cười nói: "Vết thương chuyển biến tốt, Phòng hậu cần mở chi nhánh, mọi người đều bận bịu, nên cô đến đây."
Trước đó, Bạch Nhược Khê bị thương rất nặng, dưỡng thương một quãng thời gian rất dài. Hiện tại, thương tích trong nội phủ còn chưa khỏi hẳn, có thể thấy được vết thương nghiêm trọng đến mức nào.
Phòng hậu cần cần người, võ giả cấp thấp không được, võ giả trung cấp ở trường học hiện cũng không đủ, Bạch Nhược Khê với thương thế còn chưa khỏi hẳn phải nhận lấy trọng trách này.
Ngày đó, sau khi trở về từ nước ngoài, Bạch Nhược Khê đứt mất phần dưới cánh tay trái.
Giờ khắc này, Phương Bình theo bản năng mà liếc mắt nhìn, rồi khẽ cau mày nói: "Cô à, cánh tay trái không thể nối lại sao?"
Bắc Cương Võ Đại Tôn Minh Vũ cũng bị Hàn Húc chặt đứt tay trái, sau đó nối lại được mà.
Bạch Nhược Khê nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Ngày đó quá hỗn loạn, không thể tìm lại được."
Khi đó ở địa quật tác chiến quá nguy hiểm, thương vong cực lớn, làm gì còn thời gian đi tìm cánh tay trái bị chém mất chứ, không giống Tôn Minh Vũ.
Phương Bình than nhẹ một tiếng, rồi lại cười nói: "Không sao, cấp tám không phải sẽ tái tạo lại kim thân hay sao? Cô à, có thể mọc ra chứ?"
Bạch Nhược Khê cười nói: "Chắc là có thể."
Cường giả kim thân cấp tám có thể tái tạo nhục thân, nhưng nói đi cũng phải nói lại, có mấy người có thể tu đến cấp tám chứ? Hơn nữa, cấp tám đúc kim thân, cũng không phải bỗng dưng mọc ra cánh tay, mà phải sừ dụng khá nhiều tài nguyên hun đúc.
Đương nhiên nếu thật sự đến cấp tám mà vẫn có ý đó, thì vẫn có thể làm được.
Bạch Nhược Khê không nói tiếp nữa, cười nói: "Hai người các em lần này thu hoạch không nhỏ, kiếm tiền nhớ mời khách nha."
Tần Phượng Thanh lập tức nói: "Chắc chắn...”
Phương Bình lại cười nói: "Mặt đất, về đó rồi mới mời khách được cô ơi, nơi này cơm nước không ngon."
Bạch Nhược Khê cười càng to, cái thằng nhóc này vẫn giống hệt trước đây, lúc bàn đến tiền là tỉnh táo nhất.
Đang trò chuyện thì lão mập đi vào.
Liếc mắt nhìn bọn họ, lão mập nhíu mày nói: "Giỏi ghê nhỉ, các em nói cho tôi biết, sao lại chọc đến cường giả cao cấp và Giảo."
Phương Bình cười nói: "Không vội, thầy Trương, chúng ta nói sau, đổi đồ trước đã.”
Lão mập nghe vậy gật gù, cũng không hỏi nữa. Thật ra ông cũng rất tò mò lần này hai thằng nhóc kiếm được cái gì.
Đâu chỉ ông, những người khác ra ngoài, lúc về, túi vật phẩm đâu có đầy, hai người Phương Bình lại gánh cái bọc nặng mấy trăm cân về, không ít người thấy hứng thú.
Giờ khắc này, một số cường giả khác cũng lục tục vào xem trò vui.
Phương Bình cảnh giác, tiền tài không lộ ra ngoài, những người này tới làm gì?
Thấy cậu như vậy, Hứa Mạc Phụ mới vừa vào cửa buồn cười nói: "Đến đổi đồ!"
Thật sự nghĩ chúng ta rảnh lắm hả, Tần Phượng Thanh vác nguyên cái bọc lớn, có góc có cạnh, trông như sách ở địa quật, nên ông mới tới xem một chút. Huống hồ, ai dám gây sự lung tung với hai người này?
Kẻ yếu dây vào sẽ chết, cường giả cũng không lọt mắt những thứ này.
Tần Phượng Thanh không quá để ý chuyện này, lập tức lấy chiến lợi phẩm của mình ra, đầu tiên là dược liệu, sau đó là một ít đá năng lượng, tiếp là một ít thứ thượng vàng hạ cám, ví dụ như cái chụp đèn năng lượng bị đập nát.
"La Sinh Quả, Thiên Thanh Hoa, Lan Diệp Thảo..."
Bạch Nhược Khê kiểm kê từng loại, hơi kinh ngạc nói: "Hai đứa đã đi đâu vậy?"
Địa quật có dược liệu, nhưng sẽ không phân bố cùng một chỗ.
Hơn nữa, thứ ở ngoại vi địa quật đều đã bị thanh lý sạch, sao có thể tìm thấy nhiều thứ như vậy.
Tần Phượng Thanh nhẹ như gió nói: "Không có gì, vườn thuốc của một võ giả cao cấp.”
Những người đứng bên cạnh có chút biến sắc, sào huyệt của võ giả cao cấp?
Bạch Nhược Khê không hỏi nữa, tính toán một lát, mới mở miệng nói: "Dược liệu có 37 cây, nhưng thời gian trưởng thành không đủ, hơn nữa em nhét lung tung, một số cây bị chạm rễ hư lá rồi…"
"Cô à, cô muốn trừ điểm của em hả?"
Tần Phượng Thanh cũng rất mẫn cảm với chuyện này, em nghèo như vậy, cô còn muốn cắt xén?
Bạch Nhược Khê dở khóc dở cười, thống kê trong chốc lát, mở miệng nói: "Dược liệu 5000 điểm."
"Nhiều như vậy… Không, ít như vậy!"
Tần Phượng Thanh đầu tiên là vui mừng, sau đó mới nói: "Trung bình 200 điểm một cây, vậy cũng phải hơn 7000 điểm chứ!"
"Không đủ thâm niên, có chỉ có thể chế tạo thuốc sơ cấp." Bạch Nhược Khê giải thích: "Hơn nữa, em không biết cách bảo quản, năng lượng đang trôi đi..."
"Lúc đó làm gì có cách bảo quản, em cũng không thể mang mấy trăm hộp dược liệu chuyên dụng sang đó được.”
Tần Phượng Thanh lẩm bẩm một câu, cũng không nói thêm.
Bạch Nhược Khê tiếp tục ho nhẹ chút, một lát sau, mở miệng nói: "Đá năng lượng vẫn chưa tăng giá, đống này của em, 800 điểm."
Lần này, Tần Phượng Thanh không có ý kiến, chỉ hơi căm tức nhìn Phương Bình.
Cái tên này, lúc cho Giảo ăn, lấy không ít đá năng lượng của mình.
"Binh khí… Phần lớn đều là cấp E, D, 200 điểm."
"Những thứ khác, 500 điểm."
"Tổng cộng 6500 điểm."
Tần Phượng Thanh vừa vui vừa đau lòng, vui là vì xưa nay không kiếm lời nhiều như vậy, lần trước đi cùng Vương Kim Dương, mất rất nhiều thời gian, cũng chỉ kiếm hơn 3000 điểm mà thôi. Đau lòng là vì, Phương Bình chắc chắn còn kiếm nhiều hơn!
Nhưng nghĩ đến chuyện trong bao còn có hơn trăm quyển sách, Tần Phượng Thanh cũng không vội. Mấy thứ đó cũng rất đáng giá. Nhưng bây giờ anh ta không vội lấy ra, nhìn Phương Bình kiếm được bao nhiêu rồi nói sau.
Bạch Nhược Khê lại dò hỏi: "Em vẫn còn đồ trong bao, không đổi sao?"
"Đợi lát nữa lại đổi."
Tần Phượng Thanh nhìn về phía Phương Bình nói: "Cậu lấy ra, xem giá trị bao nhiêu."
Phương Bình cũng không mơ hồ, nhanh chóng lấy rất nhiều dược liệu ra, cũng không thiếu binh khí, đồ trang sức, sau đó lại lấy ra không ít đá năng lượng, nhiều hơn Tần Phượng Thanh nhiều.
Giờ khắc này, một số cường giả cấp năm, sáu cũng nhìn đỏ mắt.
Hai tên này, lần này thật sự kiếm quá nhiều.
"Dược liệu 52 cây…”
Phương Bình nói thẳng: "Em bảo quản tốt hơn Tần Phượng Thanh tốt, ít nhất 10.000 điểm!"
Bạch Nhược Khê lần thứ hai cười khổ, bất đắc dĩ nói: "8000 điểm là tối đa, Phương Bình, chuyện này cô không tự quyết định được.”
Đây là điểm do Ma Võ định ra, cô không có quyền tăng giá.
Lão mập cũng ho khan nói: "Phương Bình, đừng làm khó cô Bạch."
Phương Bình bất đắc dĩ, nhận mệnh nói: "Vậy thì 8000 điểm."
"Đá năng lượng… 2000 điểm."
"Được."
"Binh khí, kim loại, đồ hỗn tạp, 3000 điểm."
"Tổng cộng 13000 điểm."
Phương Bình còn chưa mở miệng, mặt Tần Phượng Thanh đã tái xanh!
Hắn và Phương Bình giống nhau, chạy cùng đường, nhưng chỉ bằng 1 nửa Phương Bình.
Lý nào như vậy chứ!
Mà Phương Bình còn chưa xong, lại lấy ra một số trái tim năng lượng.
Sắc mặt Tần Phượng Thanh lại thay đổi, mẹ nó, quên mất mấy cái này.
Những người khác cũng hơi biến sắc, lão mập nhìn một hồi, trầm giọng nói: "Các em đánh giết võ giả cấp năm?"
Thứ này không làm giả được.
Phương Bình gật gù, cũng không nhiều lời, lúc này bàn tiền là quan trọng nhất.
"Cô ơi, 4 trái cấp 4, 1 trái cấp 5, bao nhiêu điểm?"
Bạch Nhược Khê nhìn một hồi: "Cấp 4 sơ trung kỳ năng lượng hỗn tạp, giá cả không cao, còn cao kỳ thì 500 điểm, đỉnh cấp 600 điểm. Cấp 5, sơ kỳ 800 điểm, trung kỳ 1000 điểm. Ngươi có 2 viên cấp 4 trung kỳ, 2 viên cao kỳ, cấp 5 cũng chỉ là sơ kỳ. Coi như là 2000 điểm."
"Cấp 4 trung kỳ 100 điểm?"
Phương Bình liếc mắt nhìn Tần Phượng Thanh, cái tên này lần trước nói 300 điểm mà?
Lần trước, hai người bọn họ chỉ giết võ giả sơ trung kỳ.
Bạch Nhược Khê thấy cậu nhìn Tần Phượng Thanh, lại lần nữa giải thích: "Tần Phượng Thanh trước bán cho chợ đen, sau đó chợ đen bị diệt, đó là do tà giáo mở, võ giả tà giáo rất khó có được những thứ này, nên bọn họ thu mua giá rất cao, chúng ta không giống…"
Tần Phượng Thanh ngượng ngùng nói: "Em không biết là tà giáo mở, mà đúng ra thì em cũng gom một mớ của tà giáo mà, cô à, nói chuyện này làm chi."
Phương Bình hơi tiếc, sớm biết…
Quên đi, làm ăn gì với tà giáo chứ, sớm biết là cứ điểm tà giáo thì cứ trực tiếp cướp thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận