Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1778: Kế Hoạch Không Theo Kịp Thay Đổi (3)

Phương Bình khịt mũi xem thường: "Ngươi sợ chết! Sợ chết hơn tất cả bọn ta ở đây! Ở đó mà chơi trò này với ta! Ngươi còn non và xanh lắm! Bớt lắm lời, mau giao nhẫn chứa đồ ra cho ta, tiện thể ra ngoài còn có thể nói là ta cướp của ngươi, nên ngươi mới thoát được một mạng. Người khác mới tin ngươi là đồ vô dụng, phải dùng tiền tài mua mạng!
Nếu không, ai ta cũng giết, sao lại không giết ngươi? Người khác sẽ tin sao?
Nhanh lên đi, ta không có thời gian đâu!"
Nhóm người lão Vương phục sát đất! Ngon lành cành đào! Tình hình căng thẳng như vậy mà cũng cướp của dọa người được?
Phương Bình không nhịn được nói: “Cơ Dao, ngươi đừng ép ta! Đến mức này, ngươi còn kéo dài thời gian, ta chết chắc! Ta mà chết, ngươi cũng đừng hòng sống!
Vua cũng thua thằng liều!"
Cơ Dao cắn chặt môi! Quân khốn nạn! Tên chết bầm!
Rõ ràng là tên khốn kia đã rơi vào thế hạ phong, thế mà còn muốn đánh cướp cô!
Hơn nữa, còn đánh cướp một cách quang minh chính đại vô cùng!
Cô không thể nào tin vào mắt mình!
"Phương Bình!" Sắc mặt Cơ Dao tái xanh, cả giận nói: “Hoặc là cùng đi, hoặc là cùng đi, hoặc là không ai đi đâu cả! Ngươi dám bắt ta giao nộp nhẫn chứa đồ, ngươi nằm mơ!"
"Cho ngươi 10 giây!"
Phương Bình mặc kệ cô, trong tay xuất hiện thêm vài quả cầu vật chất bất diệt, ném cho nhóm người lão Vương, dặn dò: "Các ngươi đánh cược một lần đi, để xem có thể giữ mạng đến cùng hay không! Cô ta muốn đánh cược mạng sống với ta, để ta chơi đùa với cô ta một chút!"
Mấy người lão Vương nhếch miệng cười, Tần Phượng Thanh hưng phấn vô cùng, cười như điên nói: "Cược! Cược mạng luôn! Ôi trời, nhiều vật chất bất diệt quá, phát tài rồi!"
Hắn hoàn toàn không hề lo lắng đến chuyện có chết hay không! Nếu đã cược mạng, thì cứ cược một lần là được rồi!
Quan trọng là, hắn được nhận một quả cầu vật chất bất diệt lớn! Dù có chết cũng chết trên đống tiền, quá đáng giá!
"Ầm ầm!"
Nhóm người vừa mới nhận được vật chất bất diệt, Phương Bình đã tiếp tục đập tan một mảng khác của quả cầu nhỏ.
Cơ Dao run sợ trong lòng.
Đối diện, Phương Bình trực tiếp đi đến gần cô, cười nói: "Nào, dùng phân thân Mệnh Vương đi chứ! Phân thân cấp bản nguyên, tuyệt đối có thể giết ta, ta hiện vẫn chưa thể ngăn cản cường giả bản nguyên, bây giờ muốn giết ta, chỉ là chuyện trong chớp mắt! Ngươi chỉ cần phải xem ngươi có thể rời đi được trước khi ta chết hay không thôi!"
Nói xong, Phương Bình tiếp tục đập tan một mảng của quả cầu, dùng để che lấp hơi thở của chính hắn.
Lần này, trong hư không, bản nguyên hỗn loạn đã triệt để bạo động.
Thấy Phương Bình bước từng bước về phía mình, ánh mắt Cơ Dao lóe lên không cam lòng, phẫn nộ, nổi nóng… Tâm tình phức tạp!
Rõ ràng, cô mới là người thắng! Cô đã thắng chắc, kết quả, đến lúc này, khi mình chịu nhượng bộ một bước, tên khốn này còn muốn cướp đồ của cô!
Cơ Dao sắp điên rồi!
Có khoảnh khắc, cô muốn trực tiếp sử dụng phân thân, kéo nhau cùng chết! Cô không chịu được sỉ nhục như vậy!
"Phương Bình!"
Hét tên Phương Bình, cảm xúc ngổn ngang, như chất chứa máu và nước mắt, cô thấy mình quá oan ức!
"Nhanh lên! Gieo nhẫn chứa đồ ra đây, thần binh… được rồi, thần binh thì không cần, ta không thèm! Ngươi còn 3 giây!"
Nghe Phương Bình và Cơ Dao nói chuyện, Hoa Vũ và Tử Nguyệt đều biến sắc. Lúc này, hai người cũng cẩn thận di chuyển về phía Phương Bình. Nhưng Phương Bình bỗng nhiên xoay người lại, kim thân lấp lóe, đấm ra một quyền!
Ầm!
Hai người kia chỉ là cấp tám sơ kỳ, hơn nữa, bị thương không nhẹ, đâu phải là đối thủ của hắn, lập tức bị đánh bay!
Phương Bình cười nói: "Đủ thành ý chưa?"
Nói xong, Phương Bình lại cười nói: "Chi bằng hợp tác diễn một vở kịch đi nhỉ? Tha cho Hoa Vũ, để Hoa Vũ sống sót! Cơ Dao, có một số việc ta không lừa ngươi! Lê Chử thật sự là cường giả hai đại đạo!
Chuyện này, nếu ngươi nói ra, chưa chắc có người tin! Nhưng nếu Hoa Vũ nói, sẽ có người tin!
Hoa Vũ, giao nhẫn chứa đồ của ngươi ra đây, nếu không ta sẽ trực tiếp giết ngươi, rồi nhẫn chứa đồ cũng là của ta!
Lê Chử giấu giếm thực lực, ở thành Thiên Thực, hắn cố tình tha cho ta, chính là vì để ta giết các ngươi! Phong Vương cũng che giấu thực lực, chuyện này có lẽ các ngươi không rõ, nhưng ta biết Phong Vương đã bước ra con đường bản nguyên thứ hai…"
Nghe vậy, Hoa Vũ âm trầm nói: "Vương tổ đã từng đoán đến khả năng này, có lẽ là thật!"
Phương Bình hơi sửng sốt, đậu xanh rau muống, mình chỉ thuận miệng nói một câu, thế mà cũng có người chứng thực luôn?
Phương Bình mặc kệ, lại xoay người, đánh Tử Nguyệt trọng thương, cười nói: "Hoa Vũ, tiêu diệt Tử Nguyệt, giao nhẫn chứa đồ ra! Như vậy, mọi người đều có nhược điểm… Đương nhiên, sau khi trở về, các ngươi nói xấu ta cũng được, đổ tội cho ta cũng không sao, ta không quan tâm.
Sau khi trở về, Hoa Vũ, ngươi có thể tìm cho Lê Chử chút việc để làm, thậm chí có thể nói chuyện này do Phong Diệt Sinh bày ra, giết tất cả mọi người…
Các ngươi muốn nói sao thì tùy!
Nếu muốn thành vương chủ, các ngươi tốt nhất nên hợp tác, nếu không, thì cùng nhau xuống địa ngục!"
Hắn còn chưa dứt lời, Hoa Vũ đã lảo đảo đứng dậy, một quyền đánh chết Tử Nguyệt, trực tiếp tháo nhẫn chứa đồ quăng cho Phương Bình, nhìn Cơ Dao, nói: "Cơ Dao, bây giờ ngươi muốn thế nào? Tha cho ta một con đường sống mới là điều nên làm nhất hiện tại!
Nếu không, chỉ có ngươi và Phương Bình ra ngoài, không ai sẽ tin lời các ngươi! Mà chuyện ta giết Tử Nguyệt, cũng sẽ không có bất cứ ai truyền tin ra ngoài!
Chúng ta còn trẻ, tương lai còn dài, lẽ nào thật sự muốn cùng nhau chết ở đây."
Sắc mặt Cơ Dao tái xanh, nhìn về phía Phương Bình, Phương Bình vẫn không để ý tới cô, tiếp tục thu lấy chiến lợi phẩm từ tay nhóm người lão Vương, sau đó lấy đi thần binh bên người Tử Nguyệt.
Còn thần binh của Hoa Vũ, trước đó hắn đã tự bạo thần binh, Phương Bình cũng lười hỏi đến.
Làm xong những chuyện này, Phương Bình mở miệng nói: "Lão Vương, có thân phận nào của nhân loại mà ta dùng được không?"
"Có, nhà họ Lưu của thành Trấn Tinh…"
Phương Bình nghe xong mô tả, mở miệng nói: "Là Lưu Cát nhà họ Lưu sao? Lần trước chúng ta đã gặp ở thành Trấn Tinh ấy hả?"
"Ừm, là hắn."
Phương Bình bắt đầu thay đổi diện mạo, rất nhanh, hắn biến thành Lưu Cát, mở miệng nói: "Trước đó có gặp một lần, trông như thế này phải không?"
"Đen hơn một chút, thấp xuống một chút…"
Phương Bình bắt đầu điều chỉnh trước mặt bọn họ. Nhóm người Cơ Dao nhìn rách cả mí mắt! Nhưng Phương Bình mặc kệ bọn họ, cười nói: "Như vậy chắc được rồi, nếu không, vừa nhìn sẽ bị nhận ra là hàng giả mất!"
Về phần hơi thở, khí tức, Phương Bình đã gặp Lưu Cát, nên cũng nhanh chóng chuyển đổi khí tức. Phương Bình hiện tại đã hoàn toàn khác so với trước đó.
Không để ý đến những thứ này, Phương Bình cười nói: "Được rồi, Cơ Dao, ngươi nên giao nhẫn chứa đồ ra đây, hết giờ từ nãy rồi!"
"Không bao giờ!"
"Vậy thì cùng chết!"
Phương Bình ăn nói lẫm liệt, hành động cũng không chậm, lại tiếp tục đập vỡ một phần quả cầu.
Đùng đùng!
Lần này, đã không còn là tiếng ầm ầm nữa. Uy thể trên bầu trời bùng nổ, giáng xuống công kích như tia chớp, bắt đầu bổ xuống mặt đất!
Phía trước, một mảnh đất chớp mắt hóa thành hố đen!
Địa hình bốn phía thay đổi đột ngột!
Cơ Dao sắp điên rồi, cô hơi điên cuồng hét lên, tên khốn này, hắn thật sự muốn kéo mình cùng chết!
Thật ra, Phương Bình cũng sợ gần chết! Nhưng lúc này, chỉ có thể đánh cược xem ai không sợ chết!
Nếu không cược, hắn không hẳn có thể rời đi.
Lúc này, đám yêu thú chung quanh cũng thi nhau gào thét, chen chúc về phía lối vào.
Phương Bình truyền âm nói: "Cơ Dao, ngươi muốn đám yêu tộc này phát điên sao? Nhanh lên một chút, chúng ta cùng nhau ra ngoài, ngươi sử dụng phân thân, ta dùng khí tức bản nguyên, chôn vùi đám yêu tộc này, che giấu sự thật! Giết cả Hổ Phong nữa! Bí mật này, chỉ chúng ta biết là được!"
"Ngươi..."
Cơ Dao lạnh lòng, sau đó cắn răng một cái, ném nhẫn chứa đồ cho Phương Bình.
Phương Bình cười nhạo, đúng là biết sợ. Nhưng vậy cũng được!
Phương Bình cũng không nhiều lời, quát lớn: "Lão Vương, các ngươi ra trước đi!"
Nhóm người lão Vương cũng không chậm trễ, nhanh chóng phóng về phía lối vào, mặc kệ Cơ Dao vẫn đang đứng đó chặn đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận