Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2760: Đời Sau Hơn Đời Trước (2)

Linh Hoàng bày ra tổ hợp trận thất trọng thiên, có thể đi vào ít nhất cũng là cấp Thiên Vương, bà ta đã dám nói như thế, có lẽ linh thân này thật sự có năng lực giết chết Thiên Vương.
Đương nhiên, nếu Hoàng Giả tới, bố trí nhiều nữa cũng vô dụng.
Lúc này, lão Trương thầm nghĩ, cũng có chút sợ hãi, dù sao hắn vừa mới lên cấp, nếu chần chừ một chút, e là thật sự có thể bị giết rồi!
Bà già đáng sợ!
Lão Trương thầm nhủ, nghe cách nói chuyện của bà ta với Thương Miêu, cảm giác vị Nữ Hoàng này rất dễ nói chuyện. Kết quả, nếu mình sơ sẩy một cái, không cẩn thận là mất mang rồi!
Lúc này, Linh Hoàng còn đang xoa đầu hắn.
Lão Trương cũng không dám đi, sờ thì cứ sờ đi, hắn sợ mình đi rồi, linh thân này sẽ nổ tung.
Nhưng lão Trương nhanh chóng cảm nhận được chút khác biệt.
Giờ khắc này, thế giới bản nguyên của hắn dần dần dung nhập một vệt khí màu vàng kim.
Ầm Ầm!
Thế giới bản nguyên dần mở rộng ra.
Mà trong hiện thực, bóng mờ Linh Hoàng càng ngày càng mờ đi.
Lão Trương muốn nhìn thử xem vị Nữ Hoàng đứng đầu vạn cổ này nhìn như thế nào, kết quả đầu cũng sắp bị vo thành bánh quai chèo, mà cũng chưa nhìn rõ hình dạng của người ta.
"Mèo ngốc... ta phải đi rồi! Hãy nhớ, nếu phía trước có kẻ lừa ngươi, nếu ngôi sao bản nguyên của ta vẫn còn, có người tự tiện xông vào, chắc chắn phải chết!"
Lão Trương tái mặt! Ngươi vẫn còn đặt bẫy ư?
Nếu ta không nghe thấy cái này, nếu đi thật thì không phải là chết chắc à?
Ngôi sao bản nguyên... Thương Miêu có thể ngao du thế giới bản nguyên, có thể đi, những người khác cũng chưa chắc đã không làm được. Nếu tìm được thi thể Linh Hoàng, tất nhiên thế giới bản nguyên của bà ta ở ngay gần đó, ở xa thì khó, chứ ngay gần đó thì vẫn có thể tiến vào.
"Có phải sợ rồi hay không?" Linh Hoàng bỗng nhiên cười một tiếng, tiếng cười lanh lảnh: "Đồ mèo ngốc nhà ngươi, chỉ biết ăn ngủ, càng ngày càng mập, dọa ngươi một chút cũng tốt!"
Dứt lời, bàn tay còn khẽ vỗ vỗ đầu Trương Đào.
Sắc mặt lão Trương biến thành màu đen, nhưng lại không nỡ rời khỏi bàn tay này.
Đều là lợi ích! Không biết bàn tay này đã truyền vào cho hắn thứ gì, thế giới bản nguyên của hắn đang mở rộng.
Giờ phút này, lão Trương nào cam lòng rời đi.
"Haiz!" Một tiếng thở dài vang lên, lúc này, bóng mờ của Linh Hoàng càng ngày càng mờ đi: "Thật sắp phải đi rồi, mèo ngốc, đừng ngu ngốc như vậy nữa, nếu có cơ hội, đi tìm kẻ đó thử xem, ngươi biết kẻ bản hoàng nhắc đến là ai, hắn chưa chắc đã chết đâu.
Để hắn tiếp tục nuôi dưỡng ngươi đi... có hắn ở đây, ngươi sẽ sống tự tại hơn bây giờ.."
"Mèo ngốc... thật sự không thể tiếp tục nuôi ngươi nữa rồi.."
Tiếng nói thương cảm dần dần biến mất, bóng mờ cũng dần dần tiêu tan.
Thế giới bản nguyên của lão Trương lại vàng rực một mảnh, bắt đầu mở rộng hết cỡ.
Lát sau, thân thể lão Trương chấn động, sắc mặt thay đổi.
Thế giới bản nguyên mở rộng đến đường kính trăm mét. Mà lúc này, hắn hình như cảm nhận được một chút thay đổi. Kim thân của hắn đang sục sôi, khí huyết hắn đang sục sôi, xương cốt hắn đang mạnh lên, lực lượng tinh thần của hắn đang mạnh lên.
"Chuyện này... là sao?" Lão Trương kinh ngạc, đầy bất ngờ, không đứng dậy mà tiếp tục duy trì tư thế ngồi xổm, hắn đã quên mất chuyện Linh Hoàng đang xoa đầu hắn.
Chuyện này là sao?
Xoa đầu một chút mà thôi, cũng không mất đi chút thịt nào, mình còn trẻ, còn chưa đến trăm tuổi, bị một bà lão mấy chục nghìn tuổi xoa đầu thì có làm sao.
"Thế giới bản nguyên... Thế giới bản nguyên đang lột xác?"
Lão Trương hết sức chấn động.
Hắn thật sự không biết điều này!Có lẽ thế giới này chưa chắc có người biết.
Dù sao lão Trương vẫn cảm thấy thế giới bản nguyên của mình đã không còn nhỏ nữa, cũng có thể đặt máy giá sách rồi, thế giới bản nguyên của một số người cực kì nhỏ, căn bản không có tâm tư mở rộng. Huống hồ, mở rộng đến đường kính trăm mét cũng không phải chuyện dễ dàng.
"Thú vị, quá thú vị rồi!"
"Ta hình như đã phát hiện ra thứ đáng gờm!"
Lão Trương chấn động, hắn cảm thấy nhục thân của mình mạnh hơn trước kia khá nhiều.
Mà lúc này, cùng với linh thân Linh Hoàng tiêu tan, hoàng khí dần dần tiêu tan.
Tòa nhà không kẽ hở trước đó, giờ hình như xảy ra chút biến cố.
Trương Đào hình như có thể nghe thấy một ít âm thanh từ bên ngoài.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Hoàng khí đã mờ đi một chút, chẳng lẽ bảo vật đã bị Võ Vương cướp mất?"
"Cẩn thận là Linh Hoàng sống lại, các vị, tất cả hãy cẩn thận chút!"
"Nếu là Võ Vương, đợi hắn ra ngoài, kể cả hắn không đoạt báu vật thì cũng lập tức giết hắn."
Trương Đào hơi nhíu mày, mất đi linh thân này, xem ra nơi này không an toàn nữa.
Nghĩ vậy, Trương Đào quơ tay một cái, trong tay xuất hiện ánh sáng vàng nhạt.
Hoàng khí!
Nghĩ một chút, lão Trương một chưởng đánh nát ngực, rồi bôi ánh sáng vàng nhạt lên xung quanh vết thương, khí tức của bản thân cũng bị hắn áp chế đến thấp nhất.
"Thế này có lẽ hơi giống rồi nhỉ?" Bị Hoàng Giả đánh bị thương là như vậy nhỉ?
Mình phải chạy thôi!
Hấp thu xong linh thân Linh Hoàng, hắn cảm thấy mình mạnh lên một chút, có lẽ không nhiều hơn trước bao nhiêu, nhưng hắn cảm thấy hiện căn cơ của mình mạnh lên, đây là điểm khác biệt.
"Thu hoạch không phải quá nhiều... nhưng lại rất quan trọng!"
Lão Trương cảm thấy mình có thu hoạch rất lớn, mặc dù không có thần khí, không có công pháp, nhưng những thứ đó đều là vật ngoài thân, thế giới bản nguyên được mở rộng đến đường kính trăm mét, đây mới lợi ích thực tế chân chính.
Không nghĩ nhiều nữa, có lẽ mình không có cơ hội thu được lầu các này.
Mà cũng chưa chắc! Chờ bọn họ đi rồi, đám này chưa chắc để ý cái này, sau đó mình lại đến lấy đi thì cũng thế. Nghĩ đến đây, Trương Đào đã có kế hoạch.
Bên ngoài, mọi người đều rất cảnh giác. Hoàng khí có vẻ đang tiêu tan, không biết là do bảo vật bị Võ Vương lấy đi, hay là Linh Hoàng đang thức tỉnh, thu liễm lực lượng!
Mọi người đều hơi căng thẳng.
Mà ngay vào lúc này, giọng nói hoàn toàn khác với giọng mà Trương Đào giả dạng trước đó truyền ra.
"Cút!"
Nghe tiếng gằn này, Trấn Thiên Vương, Càn Vương, Khôn Vương... Những cường giả đã gặp Linh Hoàng, quen Linh Hoàng thi nhau biến sắc.
Lần này không sai, giọng của Linh Hoàng. Giọng nói này, đã rất lâu không nghe thấy. Giọng nói khiến cường giả Tam Giới năm đó đều e ngại.
Thật là Linh Hoàng?
Ngay sau đó, một bóng người phá vỡ lầu các bay ra, khí tức hỗn loạn, ngực bị xuyên thủng, hoàng khí trên người nồng đậm.
"Đừng hòng đi!" Lúc này, bên trong lại có âm thanh lạnh lùng truyền đến.
"Đi!"
"Trốn!"
Đám người lại tản ra lần nữa, Khôn Vương phá vỡ không trung, hét lên: "Linh Hoàng thứ tội, Hồng Khôn vô ý mạo phạm!"
"Nguyệt Linh sai rồi!"
"Thiên Cực không dám!"
Những người này ào ào trốn chạy, mặt mũi ai nấy tái mét.
Ngay cả Trấn Thiên Vương cũng hét lên: "Hiểu lầm, là hiểu lầm, đừng đánh, đánh cũng đừng đánh mặt...
Mọi người nào có tâm trạng quan tâm đến hắn, giờ đây đều đua nhau bỏ chạy.
Linh Hoàng thế mà thật ở đây!
Giọng nói này... người chưa gặp Linh Hoàng chắc chắn không bắt chước được.
Bên trong, ngoài Trương Đào thì chính là Linh Hoàng, Trương Đào cũng chưa từng gặp đối phương. Còn về khí tức, không cảm giác được khí tức Hoàng Giả là chuyện quá bình thường.
Mọi người đều đang phá không bỏ chạy. Còn Trương Đào bị đánh bị thương hay sắp chết thì không ai lo lắng, giữ mạng mình trước đã.
Trương Đào trôi bồng bềnh giữa không trung, mắt mở to, ngực xuyên thủng, giống như chết không nhắm mắt. Mặc dù vẫn còn hơi thở, nhưng rất yếu ớt.
Khi mọi người vừa chạy đi được một đoạn, Trương Đào vừa rồi còn như người chết, đột ngột đứng dậy, không nói hai lời, một quyền phá vỡ không trung, một đường hầm không gian xuất hiện. Khi những người khác còn đang trốn chạy, Trương Đào bước vào đường hầm không gian, lập tức xuất hiện ở ngoài nghìn dặm.
Sau đó hét lên: "Nhân loại, rút lui! Phân tán!"
Nói xong, Trương Đào chạy như điên về phía xa, chạy về phía chiến trường không gian.
Yên tĩnh! Toàn thế giới đều yên lặng!
Hôm nay, bọn họ bị Trương Đào lừa gạt rất nhiều lần!
Sỉ nhục! Hết sức sỉ nhục, là sỉ nhục mà cả đời đều không thể rửa sạch.
Mắc lừa một lần thì coi như chuyện ngoài ý muốn, hai lần coi như mua bài học, ba lần bốn lần... điều này chứng minh cái gì?
Không phải Trương Đào thông minh, mà là bọn họ ngu xuẩn!
1745 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận