Toàn Cầu Cao Võ

Chương 802: Lịch Yêu Hoàng, Vực Nam Thất (2)

Trước đây có tên Phương Bình không quá đáng tin, nhây vô cùng, Đường Phong chỉ chú ý một mình Phương Bình.
Bây giờ... Tần Phượng Thanh cũng rất nhây, còn rất hung hăng nữa!
Vấn đề còn không nằm ở chỗ đó, thằng nhóc này còn không thèm nể tình luôn á? Dù sao hắn cũng là thiên kiêu do Ma Võ bồi dưỡng, sao lại không làm chút gì cho Ma Võ chứ?
Đương nhiên, việc Tần Phượng Thanh biết được vị trí một mỏ năng lượng nhỏ là bản lãnh của chính hắn, Đường Phong cũng không muốn ép hắn nói cái gì, nhưng làm người chỉ sợ so sánh.
Nhìn Phương Bình xem, đá năng lượng của mình, nói lấy ra là lấy ra. Tuy cũng không phải miễn phí, nhưng cũng không nói bây giờ phải trả tiền. Cho mọi người một ít thời gian tu luyện, một ít thời gian chuẩn bị, sớm muộn có thể trả được.
Bị Đường Phong nhìn chằm chằm, Tần Phượng Thanh cũng sắp chửi má nó đầy đầu rồi!
Ta đâu có làm gì ngươi? Lại bắt nạt ta!
Đại sư tử cũng không phải do ta gọi đầu tiên, là Phương Bình mà, sau khi Phương Bình gọi đại sư tử, mọi người mới bắt chước gọi đại sư tử mà.
Đại sư tử đúng là bị mua chuộc ngốc luôn rồi, cũng không thèm suy nghĩ một chút, người khởi xướng ngay ở ngươi trước mặt!
Tần Phượng Thanh cảm thấy Ma Võ càng ngày càng chuyển biến xấu rồi.
Tháng ngày cũng càng ngày càng khó sống. Nhớ lúc đầu, mình muốn bắt nạt ai thì bắt nạt người đó, hiện tại, ai muốn bắt nạt mình đều có thể bắt nạt mình.
Trong lòng có chút bi ai, Tần Phượng Thanh ta số khổ, sống thảm quá mà!
Phương Bình còn xấu xa hơn ta gấp trăm lần, chỉ là biết cách giả vờ, biết mua chuộc người khác, bây giờ sống tốt thật, lên làm lãnh đạo trường rồi.
Xem ra, chính mình còn phải học tập một chút, điểm ấy thật sự đáng giá học tập.

Không đề cập tới chuyện Tần Phượng Thanh nghĩ thế nào, Đường Phong cũng không tiếp tục nhìn hắn, nhưng vẫn đi tới một bên sofa, đặt mông đánh bay Tần Phượng Thanh, sau đó mới ngồi xuống nói: "Tới xem một chút tư liệu, lúc người của Quân bộ đưa tới có nói, lần này kiếm lời không ít, ta xem một chút, hai ngươi không có ý kiến chớ?"
Phương Bình cười ha hả nói: "Sao có thể, lại không phải bí mật gì, Quân bộ đều biết, còn gạt người mình. Tần Phượng Thanh, ngươi không có ý kiến chớ?"
Tần Phượng Thanh bị đánh bay, giờ khắc này đang ngồi xổm trong gốc trồng nấm, tổn thương vô cùng, ta có thể có ý kiến gì?
Ta dám có ý kiến gì?
Đang muốn nói thì Phương Bình lại nói: "Ngồi xổm làm gì, đến, cùng xem nè!"
Tần Phượng Thanh thật sự muốn đánh người rồi!
Ta đâu có muốn chui vào đây đâu?
Đại sư tử đẩy ta vào đây mà!
"Ma Võ này, ta không thể tiếp tục ở lại, đánh chết cũng không ở lại! Tuyệt đối không ở lại! Dù cho Phương Bình quỳ cầu xin ta, cũng không ở lại!"
Trong lòng gào thét vô số lần, Tần Phượng Thanh hạ quyết tâm, chắc chắn sẽ không ở lại Ma Võ! Liếc mắt nhìn Phương Bình, lại nhìn một chút Đường Phong, chờ coi, trước khi đi, ta cho các ngươi biết mùi!
Đánh không lại đại sư tử cũng không sao, đánh Đường Văn! Còn Phương Bình thì... Hắn không phải có em gái sao?
Tần Phượng Thanh bắt đầu cân nhắc, có nên đến Nam Giang nhậm chức, đi Nam Giang làm Đề đốc, thật ra cũng không tệ, thuận tiện còn có thể chèn ép người nhà Phương Bình. Hơn nữa Phương Bình còn có đứa em gái, mình có nên cua cô bé không?
Trong lòng nghĩ những việc này, Tần Phượng Thanh lộ ra vẻ tươi cười, đúng, đánh không lại bọn hắn cũng không sao, báo thù, không hẳn muốn tìm bọn họ.
Phương Bình liếc hắn một cái, thấy hắn cười hèn mọn, biết ngay cái tên này trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, tự mình an ủi, cũng lười quản hắn.
Chờ Tần Phượng Thanh đi qua, Phương Bình đã cầm lấy một quyển sách đã được dịch bắt đầu đọc.
Tần Phượng Thanh và Đường Phong, mỗi người cũng cầm một quyển lên xem.
Lần này chỉ có sáu bảy cuốn được đưa tới, mà lúc trước Phương Bình nộp lên trên hơn trăm cuốn, vẫn còn một phần chưa được dịch xong.
Đương nhiên cũng có thể là không dịch được.
Phương Bình hoài nghi, có một số tư liệu, chính phủ và Quân bộ phiên dịch ra rồi, cũng chưa chắc sẽ cung cấp cho bọn họ.
Không suy nghĩ chuyện đó nữa, Phương Bình mở sách vở, bắt đầu xem.

"Lịch Yêu Hoàng năm 3882, đại chiến bạo phát, trời long đất lở! Cấm Kỵ Hải xuất hiện... Nhị Vương dẫn dắt tàn quân lưu vong Biên Hoang..."
"Lịch Yêu Hoàng năm 4105, Cấm Kỵ Hải không còn bạo động, Thần Lục biến mất, Nhị Vương khóc lóc đau khổ, trời đất cùng bi..."
"Lịch Yêu Hoàng năm 4137, Nhị Vương bất đồng ý kiến, lĩnh tàn quân tự lập..."
"Lịch Yêu Hoàng năm 4185, Cấm Kỵ Hải lại lần nữa bạo động, Nhị Vương liên thủ lập bình phong..."
"Lịch Yêu Hoàng năm 4307, Nhị Vương phân tranh, đại chiến bạo phát..."
"Lịch Yêu Hoàng năm 4312, Nhị Vương đạt thành nhất trí, đình chiến..."
Trong tay Phương Bình là một quyển sách tương tự như sử ký. Hắn càng xem càng cau mày, có nhiều chỗ, vẫn chưa dịch ra, không biết là do không thể dịch, hay là cố ý bị xóa đi rồi.
Nói chung, ghi chép đều bị đứt quãng.
Đừng thấy sách rất dày, trên thực tế, mẹ nó toàn là dấu chấm lửng!
Phương Bình câm nín, ngươi viết hết lên một tờ giấy là được rồi, cần gì phải làm nguyên một quyển sách dày thế!?
"Lịch Yêu Hoàng?"
Phương Bình rơi vào trầm tư, địa quật có lịch riêng, không lạ lắm, vấn đề là, "Nhị Vương" trong đó là ai?
Từ năm 3882, đến năm 4312, Nhị Vương vẫn xuất hiện trong ghi chép. Suốt 400 năm!
Hơn 400 năm, hai người này còn có thể đánh một mất một còn... Cường giả nhân loại, hiện nay cao tuổi nhất là bao nhiêu?
"Trường sinh sao?" Phương Bình thật ra rất tò mò, cường giả rốt cuộc có thể sống bao lâu?
Tông sư, từng được xưng là Thần Tiên Lục Địa, có thể trường sinh sao?
Hẳn là không thể, nhưng kim thân cấp tám sẽ có thể sống khá lâu.
Đáng tiếc là những cấp tám mà hắn quen hiện tại, đều là võ giả cận đại, thật sự không có loại lão quỷ trong truyền thuyết.
"Cấm Kỵ Hải là vùng hải vực cấm phía nam sao?"
"Thần Lục biến mất... Thần Lục là vùng cấm hay là gì?"
"Lịch Yêu Hoàng... Yêu Hoàng chỉ là cách gọi khác hay thật sự là người, lẽ nào không phải nhân loại địa quật? Là yêu thú?"
"Cấm Kỵ Hải bạo động... Sao lại bạo động?"
Trong đầu Phương Bình lóe qua vô số ý nghĩ trong thời gian rất ngắn, nhưng bởi vì thiếu một số tin tức mấu chốt, nên không thể liên hệ được.
Phía sau, còn có một số ghi chép.
Ghi chép cuối cùng nằm ở Lịch Yêu Hoàng năm 4895!
"Lịch Yêu Hoàng năm 4895, có người đến vùng cấm, mở ra con đường phục sinh, vào Phục Sinh Chi Địa!"
Đồng tử Phương Bình co rụt lại, Phục Sinh Chi Địa!
"Phục Sinh Chi Địa... Phục Sinh Chi Địa là Trái Đất sao?"
Phương Bình hít sâu một hơi, nhìn Đường Phong nói: "Đường lão sư, đường nối Ma Đô mở ra năm nào, năm 49?"
"Đúng, năm 49 mở ra." Đường Phong gật đầu.
Phương Bình tính toán một thoáng, lẩm bẩm nói: "60 năm trước, nếu như 60 năm trước là Lịch Yêu Hoàng năm 4895... Vấn đề là đường nối trong quyển sách này, chính là đường nối Ma Đô địa quật sao?”
"Khoảng cách bắt đầu ghi chép đại chiến cũng có hơn 1000 năm, nếu như năm 4895 là năm 1949, vậy hơn một ngàn năm trước chính là năm 900 sau công nguyên?"
"Thời kỳ Ngũ Đại Thập Quốc và Tống triều?"
Phương Bình lắc đầu, nghĩ những thứ này làm gì.
"Đúng rồi, dựa theo chương trình học giảng giải, lối vào địa quật đầu tiên xuất hiện năm 1303, cách hiện nay 700 năm... Nếu như tuyến thời gian đúng, thì đó là vào khoảng Lịch Yêu Hoàng năm 4190, cũng không đúng, Phục Sinh Chi Địa mở ra... Có thể là đường nối đầu tiên nhỉ?"
Phương Bình tâm tư bay xa, trong lúc nhất thời nghĩ đến rất nhiều rất nhiều.
"Yêu Hoàng, Thần Lục, Cấm Kỵ Hải, vùng cấm, Nhị Vương, Phục Sinh Chi Địa..."
Phương Bình còn đang suy nghĩ, Tần Phượng Thanh bỗng nhiên hưng phấn nói: "Mẹ nó, quả nhiên dưới chân vương thành là mỏ quặng cỡ lớn!"
Phương Bình câm nín, ngươi kích động thế làm gì, đấy không phải là chuyện đương nhiên sao?
Tần Phượng Thanh hưng phấn, ngẩng đầu lên nói: "Phương Bình, ngươi không gạt ta, ta còn tưởng rằng..."
Sắc mặt Phương Bình đen kịt! Tên khốn kiếp này nghĩ gì chứ? Ta lừa ngươi? Không ngờ, ngươi vẫn hoài nghi ta nói láo?
Tần Phượng Thanh mặc kệ hắn, tiếp tục nói: "Cuốn này là sách giới thiệu thành trì Vực Nam Thất... Phương Bình, Ma Đô địa quật thật ra không phải Ma Đô địa quật, đối phương tự xưng là Vực Nam Thất..."
"Vực Nam Thất... Nam Giang địa quật tự xưng Vực Nam Cửu!"
Ánh mắt Phương Bình hơi động nói: "Nói như vậy, hẳn là còn có Vực Nam Bát, ba cái địa quật này, hẳn là liền nhau?"
Đường Phong trầm ngâm nói: "Vực Nam Bát... Ở giữa Ma Đô và Nam Giang, thật sự có cái địa quật..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận