Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2244: Người Gác Cổng (2)

Phương Bình nhẹ nhàng gật đầu, như có điều suy nghĩ nói: "Vậy mục tiêu hợp tác chủ yếu là tiên đảo!"
Nói xong, Phương Bình nhìn về phía mọi người: "Sau khi tiến vào, tất cả phải nghe ta chỉ huy! Muốn lấy được bảo vật thì phải nghe ta, thế mới có tỉ lệ chiến thắng cao!”
Thấy có người không tin, Phương Bình lạnh nhạt nói: "Không tin đồng nghĩa với vô tri ngu ngốc! Phương Bình ta chỉ mới đến Vương Chiến Chi Địa hai lần, nhưng Vương Chiến Chi Địa mặc ta tung hoành! Cường giả địa quật bị ta chém giết hầu như không còn! Đấy chính là thế mạnh của ta, nếu các ngươi cũng làm được, vậy thì cứ tự đi mà thử! Nếu không được thì phải nghe ta! Ta xuống địa quật, từ trước đến giờ không trở về tay không, ai cũng biết."
Hắn vừa nói xong, Từ Bính đã cười nói tiếp: "Chúng ta đương nhiên tin tưởng Bộ trưởng Phương, nếu không tin, cũng sẽ không có lần hành động này"
"Vậy thì tốt!"
Phương Bình nói xong, chậm rãi nói: "Nhớ kỹ, các ngươi có thể sợ chết! Nhưng nếu đến chiến trường rồi mà vẫn còn sợ chết, thì sẽ chết nhanh nhất! Bảo các ngươi giết người thì giết người, đừng có dài dòng lảm nhảm! Sợ chết thì đừng đi!"
"Chỉ có giết đến mức khiến bọn họ sợ hãi, chúng ta mới có hy vọng!"
"Đám người các ngươi đều mang sứ mạng trên người, cướp đoạt báu vật là mục tiêu duy nhất của các ngươi! Nếu có người không ra tay giúp đỡ, đừng trách ta báo cho cường giả Đế Tôn của các ngươi, ta cũng muốn xem thử, nếu cướp bảo vật thất bại, các người sẽ có kết cục thế nào?".
Câu này ngay lập tức đâm trúng chỗ yếu của mọi người! Sắc mặt của một số người ngay lập tức thay đổi! Lần này bọn họ xuống núi, trăm phần trăm là để cướp báu vật. Nếu không ra tay giúp đỡ trong Vương Chiến Chi Địa, dẫn đến không lấy được báu vật, nếu bị trách phạt, e là khó thoát khỏi cái chết, dù cho không chết, cũng không có kết quả tốt. Phương Bình chỉ cần nói mấy câu là đã áp chế được bọn họ, cũng khiến đám người Khương Quỳ cảnh giác thêm. Người này trông thì lỗ mãng, nhưng lại nhận định mọi thứ rất rõ ràng, khôn khéo hơn bọn họ tưởng tượng nhiều. Phương Bình chẳng muốn nhiều lời, khoát tay một cái nói: "Chỉ có thế thôi! Mọi người hoạt động tự do, nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi Vương Chiến Chi Địa mở ra rồi tính tiếp!"
Nói xong, Phương Bình đứng dậy, đi ra khỏi đại điện. Mọi người liếc mắt nhìn nhau, cũng lục tục rời đi. Trong Thiên Điện có không ít phòng, các phe phái thế lực đều tự chia ra ở.
Trên đỉnh Thiên Điện, đám người Điền Mục đang đứng canh gác. Thấy Phương Bình tới, Điền Mục dựng kết giới lực lượng tinh thần ra, nhanh chóng nói: "Khổng Lệnh Viện thế nào rồi?"
"Còn chưa tỉnh hẳn."
Phương Bình hơi nhíu mày nói: "Nếu đến Ngự Hải Sơn mà ông ấy còn chưa tỉnh thì không thể mang đi, bảo người đưa ông ấy trở về!"
Điền Mục khẽ gật đầu, sau đó cười khổ nói: "Nếu lão Khổng tỉnh lại, chắc sẽ chửi má nó! Ban đầu vừa mới khôi phục chưa được mấy ngày đã phải đánh nhau với tà giáo, sau đó mấy ngày nữa thì lại đánh nhau với địa quật, bây giờ còn chưa kịp tỉnh thì đã bị kéo đến Vương Chiến Chi Địa."
Khổng Lệnh Viên bị thương không nhẹ, dưỡng thương rất nhiều năm mới khỏe lại. Sau vì chờ đợi thời cơ, vẫn luôn ẩn giấu không xuất hiện. Lần thứ nhất ra tay, ông đối chiến với Triệu Hưng Võ, cũng bị thương không nhẹ. Lần thứ hai chính là ở địa quật Ma Đô, nếu không có Thương Miêu ra tay, ông đã sớm chết rồi. Bây giờ vẫn còn đang hôn mê thì lại bị mang đi chiến trường. Phương Bình nghe Điền Mục nói thế cũng cười khổ: "Không còn cách nào! Hoa Quốc quá ít cấp chín, chúng ta phải dùng hết mọi nguồn lực có thể!".
Điền Mục cảm khái nói: "Thật ra vẫn luôn là vậy! Bằng không, cũng sẽ không có cấp chín trọng thương sắp chết! Cấp chín sống ngàn năm hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng ở thời đại này, mấy ai có thể sống đến trăm tuổi chứ? Người khác không nói, chỉ nói lão Vu, rút cạn tinh lực ở cấp tám, thương thế quá nặng, không thể không chịu chết... Haiz! May mà có ngươi, vật chất bất diệt của người giúp không ít người khôi phục thương tích, cả mấy người bị thương cũ nữa, công lao này không thua bất kì kẻ nào."
Vật chất bất diệt của Phương Bình cứu quá nhiều, quá nhiều người!
Nếu không, e là số lượng cấp chín bây giờ phải giảm đi tới 10 người trở lên! Giống như Điền Mục vậy, nếu không có Phương Bình, ông đã sớm chết rồi. Đám người Ngô Khuế Sơn còn có cơ hội sống đến hiện tại không? Ngay cả Nam Vân Nguyệt, lần đó suýt chút nữa đã không thể thăng cấp được, suýt chút nữa đã bị chém giết ngay tại chỗ! Những người này vẫn luôn mang thương tích trên người, khắc sâu trên kim thân. Càng là cường giả, Hoa Quốc càng phải đưa bọn họ vào chỗ chết, tới khi nào tử vong mới thôi. Khổng Lệnh Viên cũng không phải là trường hợp duy nhất. Phương Bình yên lặng nghe, một lát sau mới nói: "Sau này sẽ tốt hơn, cường giả của chúng ta càng ngày càng nhiều! Ít hôm nữa, mấy lão già các ngươi sẽ có chút thời gian để nghỉ ngơi..."
"Nghỉ ngơi thì không cần, chờ ngày nào đó thiên hạ thái bình rồi nghỉ ngơi cũng không muộn!".
Điền Mục cười nói: "Có chút chờ mong tháng ngày về hưu dưỡng lão"
"Sẽ có ngày đó."
Phương Bình cười, ngồi trên mái hiên, nhìn bầu trời đầy sao, nhẹ giọng nói: "Thật ra ta cũng mệt mỏi, liên tục chiến đấu, liên tục đổ máu, rất mệt! Trước đây còn có thể nghỉ ngơi một chút, bây giờ thì không còn cơ hội nữa, làm liên tục... Điền sư huynh, ngài nói, nếu như thế giới này, tất cả mọi người đều không biết võ, không ai có thể hủy thiên diệt địa, đều là người bình thường, chẳng phải sẽ hạnh phúc hơn nhiều sao?"
"Có thể ăn no mặc ấm sao?"
"Có thể."
Phương Bình cười nói: "Giống như người bình thường vậy, 9 giờ sáng đi làm 5 giờ chiều về nhà, tuy rằng đơn điệu, nhưng rất hạnh phúc, cuộc sống như thế có được không?"
Điền Mục suy nghĩ một chút, có chút không rõ nói: "Không biết. Bây giờ, ta rất khát vọng cuộc sống như thế. Nhưng nếu nó thật sự xảy ra, có lẽ ta sẽ cảm thấy buồn chán. Đương nhiên, võ đạo vẫn có thể tồn tại, nhưng nếu tập võ chỉ để cường thân kiện thể, hoặc là để thi đấu So tài, thì đúng là lựa chọn không tồi."
Phương Bình tiếp tục nhìn trời cao, rù rì nói: "Loạn thế, người người đều khát vọng hòa bình! Vậy thế giới hòa bình sẽ là thế giới như thế nào đây?”
Điền Mục nhìn hắn, hơi nhíu mày nói: "Phương Bình, ngươi không sao chứ? Lúc này đừng rối loạn tâm tư! Tiến vào Vương Chiến Chi Địa, ngươi sẽ trở thành mục tiêu của tất cả mọi người, chỉ cần hơi bất cẩn một chút sẽ mất mạng, sao có thể suy nghĩ lung tung!"
"Không suy nghĩ lung tung"
Phương Bình khoát tay áo, đứng lên nói: "Vậy ta đi xuống trước, nghỉ ngơi một lát.”
"Được."
Hai người trò chuyện vài câu, Phương Bình vào cung điện. Bên trong cung điện đã yên tĩnh lại. Người nào tu luyện thì tu luyện, chờ đợi thì chờ đợi, cũng không có nhiều người nói chuyện. Mấy yêu tộc cũng không dám lên tiếng, hôm nay có rất nhiều cường giả, những yêu tộc này cũng sợ khiến bọn họ tức giận.
Ngay khi Thiên Điện sắp đến Kinh Đô, ở địa quật Tử Cấm, gần Ngự Hải Sơn, cường giả hội tụ. Có người đội vương miện, tóc vàng mắt xanh, khí tức mạnh mẽ vô cùng. Có người mặc áo cà sa, đầu trọc sáng như tuyết, cầm thiền trượng, niệm kinh Phật. Cũng có người trông mục nát như xác ướp, khô gầy vô cùng, tiếng cười khiến người ta sợ hãi. Lần đầu tiên cường giả của sáu Thánh Địa lớn tụ tập lại cùng một chỗ!
Lần đầu tiến tới đầy đủ như vậy! Một đám người, có người nhỏ giọng trò chuyện, có người nhìn về phía mấy vị cường giả tuyệt đỉnh phía trước. Trấn Thiên Vương, Võ Vương, Thái Dương Thần, Chiến Thần, Đệ Nhất Cổ Phật, Đại Pháp Lão... Trương Đào chắp hai tay sau lưng, tươi cười nói: "Có thể tập họp chư vị lại đây, thật không dễ dàng! Tuyệt đỉnh nhân loại lần này dốc hết toàn bộ lực lượng, địa quật cũng phải run rẩy!"
"Võ Vương, đừng nói mấy thứ vô nghĩa."
Một người đàn ông tóc vàng vạm vỡ, cầm chiến phủ trong tay, cười ha ha nói: "Bình thường thì đấu đá lẫn nhau! Lúc mấu chốt, sáu Thánh Địa lớn vẫn như thể chân tay! Chúng ta đã sớm chết một lần, nếu không nhờ Trấn Thiên Vương năm đó đào mộ lôi chúng ta ra, cũng không có bây giờ!"
Trấn Thiên Vương nghiêng đầu nhìn về phía hắn, cười nhạt nói: "Ngươi nhớ ra rồi sao?"
Người đàn ông tóc vàng đến từ Chư Thần Thiên Đường, cũng là một trong những cường giả tuyệt đỉnh gần với cấp Đế nhất - Chiến Thần! Nghe thấy Trấn Thiên Vương mở miệng, Chiến Thần cười ha ha nói: "Nhớ được mang máng! Nếu không cũng không đi được tới mức này! Chỉ là có chút ngạc nhiên, tại sao năm đó người lại chia chúng ta ra, mà không nhét hết vào thành Trấn Tinh?"
Hắn vừa hỏi xong, không ít người đều nhìn về phía Trấn Thiên Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận