Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1314

Mặc kệ sự hiện diện của Tần Phượng Thanh, Phương Bình bắt đầu cuộc họp: "Thật ra mọi người cũng biết, lần này ta đột phá, ta nhất định phải từ chức hội trưởng hội võ đạo, hiện tại, ta cũng không còn thời gian để quản lý hội võ đạo nữa. Nhưng hội võ đạo là tập thể học sinh sinh viên lớn nhất trường, đại diện cho ý chí của sinh viên, không thể không có người dẫn dắt.
Đàn anh Lương, đàn anh Trần, đàn anh Trương... đều đã tốt nghiệp, cũng đã từ chức phó hội trưởng hội võ đạo. Bây giờ, toàn bộ hội võ đạo chỉ còn Tạ Lỗi là phó hội trưởng."
Nói đến đây, Phương Bình nhìn lướt qua Tạ Lỗi, Tạ Lỗi cũng không lên tiếng, hắn sớm đã nhận thua, nhìn hắn làm gì nữa.
Cả năm qua, hắn gần như chẳng xuất hiện tại trường, ngược lại, xuống bảy, tám cái địa quật khác nhau.
"Tạ Lỗi, ta từ chức..."
Tạ Lỗi lập tức nói: "Ta sắp đại học năm tư rồi, cũng không có nhiều tinh lực quản lý hội võ đạo, ta không thể làm hội trưởng được."
Hắn thoải mái, dứt khoát từ chối!
Lúc trước, khi Phương Bình tranh cướp vị trí hội trưởng, hắn cũng muốn tranh. Nhưng hiện tại, Tại Lỗi thật sự không có hứng thú.
Hắn hôm nay cũng là cấp năm trung kỳ, nhưng còn lâu mới lên được cao kỳ. Bây giờ bận rộn tu luyện còn không kịp, sao có thời gian làm hội trưởng, có được gì đâu.
Thực lực mới là căn bản!
Nhìn Phương Bình đi, người ta là Tông sư rồi!
Bây giờ hắn từ chức hội trưởng, là vì nghe nói đến hôm tiệc Tông sư, nhà trường sẽ có sắp xếp mới cho hắn, không có thực lực, làm hội trưởng cũng không có ý nghĩa gì.
Tạ Lỗi từ chối thẳng thắn, Phương Bình cũng không nói gì, ta còn chưa nói xong.
Được rồi, xem ra tên này không có hứng thú.
Phương Bình nhìn quanh một vòng, bây giờ, Ma Võ nhân tài đông đúc.
Trong số sinh viên đại học năm tư, ngoại trừ Tạ lỗi, còn có một vị võ giả cấp năm, cũng mới đột phá không lâu.
Dù không quá quen biết đối phương, nhưng cũng có biết sơ sơ, Phương Bình chỉ mới nhìn đối phương, người kia đã lập tức mở miệng: "Ta cũng sắp lên đại học năm tư rồi, đổi hội trưởng nhiều lần không nên đâu, một năm cũng không đủ để làm quen với mọi thứ."
Lần này, Phương Bình đành phải nhìn về phía nhóm bạn học cùng khóa với mình.
Triệu Lỗi, Phó Xương Đỉnh, Dương Tiểu Mạn, Đường Tùng Đình, Triệu Tuyết Mai... Những người này, bây giờ đều là võ giả cấp bốn.
Ngoài ra, trong phòng họp cũng còn một số sinh viên sắp lên đại học năm hai.
Nhóm người Đường Văn cũng đều sinh viên năm nhất, hết hè sẽ lên năm hai, bọn họ vừa mới đột phá cấp ba, tuy chỉ là sơ kỳ, nhưng tốc độ như vậy cũng cực nhanh.
"Triệu Lỗi..."
"Ta không được!"
Triệu Lỗi lắc đầu như trống bỏi, hắn hiện vẫn mới chỉ là cấp bốn cao kỳ, còn chưa lên đỉnh cấp bốn đây này.
Thấy Phương Bình nhìn mình, Triệu Lỗi vội vã giải thích: "Ta mới cấp bốn cao kỳ, trong khi Ma Võ chúng ta là trường có danh tiếng bậc nhất! Bên Kinh Võ, Hàn Húc đã đột phá đến đỉnh cấp bốn rồi, trường chúng ta cũng không thể thua kém Kinh Võ được, đúng không? Ta thấy, để cho Vân Hi đảm nhiệm chức này đi, Vân Hi cấp năm, trên hắn một bậc!"
Nghe vậy, Trần Vân Hi vội vàng nói: "Ta không được!"
"Ngươi có thể!" Triệu Lỗi kiên định.
Chức vị hội trưởng hội võ đạo này hiện như một củ khoai tây nóng.
Ai đảm nhiệm cũng không thích hợp!
Chỉ có Trần Vân Hi thích hợp nhất, làm được thì không có gì, làm không được cũng chẳng có chuyện. Nếu người khác làm không được, Phương Bình tìm cớ đánh người, biết kêu ai? Nhưng Trần Vân Hi làm không được, Phương Bình ngon thì đánh đi, mọi người không có ý kiến.
Triệu Lỗi vừa đưa ý kiến, những người khác cũng dồn dập gật đầu: "Đúng đấy, Vân Hi rất thích hợp nè, cô ấy là chủ nhiệm văn phòng, bao nhiêu chuyện ở hội võ đạo đều do Vân Hi xử lý."
"Hơn nữa, thực lực cũng là cấp năm rồi, trên Kinh Võ một bậc!"
"Hết hè cũng chỉ mới đại học năm ba, còn có thể đảm nhiệm thêm hai năm."
"..."
Mọi người thi nhau khen ngợi, khiến Trần Vân Hi mơ hồ, ta không làm được! Sao ai cũng muốn ta làm hội trưởng hội võ đạo hết vậy?
Nhưng mấy vị đại học năm tư không muốn làm, đại học năm ba chỉ có cô là người mạnh nhất.
Khi Trần Vân Hi còn chưa khôi phục tinh thần, trong đám người, Tần Phượng Thanh bĩu môi nói: "Của chồng công vợ mà, không tệ, ai làm cũng được. Quyết định nhanh đi, ta còn có chuyện cần làm đây..."
Hắn còn chưa dứt lời, chớp mắt đã nằm bò trên mặt đất.
Phương Bình không hề biến sắc, ta đã là Tông sư rồi, thế mà lão Tần còn không biết chú ý đúng mực, lúc trước người khác ép ta, bây giờ cũng đến lúc ta được ép người khác rồi.
Phương Bình ép Tần Phượng Thanh nằm bò xuống đất, cũng mặc kệ hắn, mở miệng nói: "Vậy thì chọn Trần Vân Hi."
"Ngoài ra, sáu người Tạ Lỗi, Lưu Thế Hồng, Lương Hoa Bảo, Triệu Tuyết Mai, Triệu Lỗi, Phó Xương Đỉnh đảm nhiệm chức phó hội trưởng, Dương Tiểu Mạn đảm nhiệm chủ nhiệm văn phòng."
"Phương Bình..."
Trần Vân Hi hoảng hốt, cô cảm giác mình làm không được.
"Phải tin vào bản thân ngươi! Hội trưởng hội võ đạo thôi mà, cũng đơn giản lắm, nhà trường bây giờ không thiếu tài nguyên, không cần quan tâm đến chuyện phân chia hay dự trữ tài nguyên.
Thực ra cũng chỉ là quản lý kỷ luật nhà trường, đợi đến khi có giao lưu thi đấu lần thứ ba mở ra, không ai khiêu chiến chúng ta thì thôi, nếu có người khiêu chiến, dẫn đội đánh vài trận.
Được rồi, quyết định như vậy đi."
Phương Bình quyết định ngay và luôn, không cho Trần Vân Hi cơ hội phản đối.
Nói xong chuyện này, Phương Bình ho nhẹ một tiếng, nói tiếp: "Đây là chuyện thứ nhất, chuyện thứ hai, tiệc Tông sư ngày 8 tháng 8 sắp tới, mọi người nên ra sức một chút, không thể khiến Ma Võ mất mặt.
Đây không phải chuyện cá nhân ta, chuyện này liên quan đến vinh nhục của Ma Võ. Cường giả tuyệt đỉnh sẽ đến, nhất định phải sắp xếp xong.
Các ngươi thương lượng kế hoạch tiếp đón rồi nhanh chóng làm, còn nữa, lần này mọi người đừng đi đâu vội, sau tiệc Tông sư sẽ còn cần thương lượng chuyện lớn.
Lần này... nhà trường chuẩn bị khai chiến với thành Thiên Môn!
Chờ Bộ trưởng Trương đến, chúng ta lại xin ý kiến cố vấn, để xem chính phủ trả lời như thế nào. Một khi được thông qua, vậy sẽ phải chuẩn bị trước chiến tranh!"
Nói đến đây, sắc mặt Phương Bình nghiêm túc hơn hẳn: "Mọi người đừng xem nhẹ chuyện này, võ giả sơ cấp không nhất thiết phải tham chiến, nhưng võ giả trung cấp nhất định phải đi!"
Chiến tranh quy mô lớn, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện thương vong, ta hy vọng mọi người có thể an toàn trở về."
Sắc mặt mọi người nghiêm trọng, muốn khai chiến sao?
"Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi."
Phương Bình nói xong, đứng lên nói: "Tan họp."
Tuyên bố xong, thấy Trần Vân Hi muốn đi theo mình, Phương Bình phất tay nói: "Ta còn việc phải làm, ngươi thương lượng với mọi người xem làm như thế nào thì làm."
Lão Vương đã đến, lần trước, lão Vương nói có chuyện muốn nói, Phương Bình cũng không biết rốt cuộc lão Vương muốn nói chuyện gì, phải đi hỏi thăm xem sao.
Về phần Tần Phượng Thanh còn bị ép nằm bẹp ở dưới đất, Phương Bình cũng mặc kệ, đỡ bị tên này quấn lấy mình.
...
Tại đại sảnh lầu một của hội võ đạo.
Đại sảnh cũng không trống, bên góc trái là một số bàn ghế, có người kinh doanh quán nước ở đây.
Lúc này, Đầu Sắt đã ngồi vào một cái ghế, tay cầm ly đưa lên miệng xì xụp uống cái gì đó, nhìn không giống bia rượu, chắc là đồ uống.
Lão Vương không ngồi, mà đứng ở gần vách tường, nhìn chằm chằm vào những bức chân dung treo lơ lửng ở bốn phía.
Trong đó có chân dung các hội trưởng và phó hội trưởng hội võ đạo của các nhiệm kỳ, và chân dung lãnh đạo các bộ môn.
Lúc đến, Phương Bình thấy lão Vương nhìn chằm chằm vào một trong những bức ảnh ở đó, cười nói: "Đây là Điền sư huynh lúc còn trẻ, đẹp trai lắm đúng không?"
"Nghe nói Điền Mục đại tướng quân bị trọng thương?"
Nghe vậy, Phương Bình khẽ gật đầu, nói: "Thành Thiên Môn muốn rút đi, Điền sư huynh cảm thấy đây là cơ hội, ông ấy cho rằng thành chủ thành Thiên Môn đã rời đi, cho nên dẫn người chặn đánh đội ngũ đang di dân... Kết quả bị người mai phục."
Chuyện này xảy ra lúc nhóm Phương Bình đi Vương Chiến Chi Địa.
Thành Thiên Môn chỉ di dân chứ không rút đi, người phải đi chỉ có thành chủ thành Thiên Môn.
Trong lúc Điền Mục chặn đánh một nhánh Cấm Vệ Quân rút đi của vương thành thì bị thành chủ thành Thiên Môn đánh lén, bị thương không nhẹ.
Phạm lão, người tọa trấn Ma Đô địa quật thì bị Thiên Môn Thụ quấn lấy.
Bây giờ, thành Thiên Môn phải di chuyển, Thiên Môn Thụ cũng không còn bất động thủ thành, nó sẽ thường xuyên ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận