Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1782: Hôm Nay Nên Thu Hoạch Đầu Người!

Nghe Phương Bình nói chuyện, Trương Đào hơi chấn động. Thằng nhóc này đến địa quật một chuyến, đi không bao lâu mà biết nhiều tin tức tuyệt mật ghê!
Rất nhiều chuyện đến bây giờ ông mới được nghe. Nhưng nghe được câu cuối cùng, Trương Đào bỗng khẽ cười một tiếng, nụ cười quỷ dị khiến người nghe sởn cả tóc gáy!
Ta thích nghe trộm? Còn bị truyền đến địa quật! Ngay cả Cận Ngọc Hoài cũng biết? Người phụ trách giao dịch bên Đông Ngô địa quật chán sống rồi hả? Xem ra, đã lâu mình không ra uy, có người đã quên Trương Đào mình là người hẹp hòi rồi!
Truyền cho võ giả nhân loại thì thôi, đậu xanh, dám nói cho cả võ giả địa quật nữa!
Danh tiếng của Võ Vương ta không đáng một xu sao?
Nhóm người Phương Bình nghe thấy tiếng cười kia, cũng không dễ chịu gì, Phương Bình còn cho rằng vì phát hiện ra phản đồ mà ông giận quá hóa cười, nên cũng không nói thêm gì.
Sau đó, Phương Bình lại nói: "Ngoài ra, còn có một vụ làm ăn mua bán cực lớn với ngài nữa… Mà thôi, đợi khi về ta sẽ nói rõ hơn với Bộ trưởng! Nếu thành công, chúng ta sẽ phát tài đó!"
"Làm ăn?"
Trương Đào hứng thú, cười nói: "Làm ăn gì? Có nguy hiểm không? Có thể kiếm được bao nhiêu? Ngươi quen biết ai ở địa quật có thể giao dịch sao? Nói trước à nha, làm ăn mua bán mà có giá trị thấp hơn 500 cân đá năng lượng thì thôi dẹp đi nhá, nguy hiểm quá lớn, không đáng.
Cho ngươi tiêu chuẩn nè, đắc tội một Chân Vương, chỉ cần không phải đắc tội đến mức ta chết ngươi sống thì kiếm 1000 cân đá năng lượng một năm cũng có thể chấp nhận được…"
Phương Bình kinh ngạc nhìn ông! Nhìn ông với ánh mắt quỷ dị!
1000 cân? Một năm? 10 Bách Vương tệ?
Một Bách Vương tệ có giá trị bằng 100 cân đá năng lượng, theo ý của ngài… một năm ta chỉ cần cầm 10 Bách Vương tệ đi đổi tài nguyên, đắc tội một Chân Vương cũng không thành vấn đề sao?
Lão Trương… nghĩ cái quái gì vậy? Mình đã nói là vụ làm ăn cực lớn rồi! Vụ làm ăn cực lớn của mình chỉ có giá 1000 cân đá năng lượng một năm á? Lão Trương thật quá xem thường mình!
Phương Bình muốn nói, nhưng hơi khựng lại, thôi, không nói đâu, nói ra sẽ khiến lão Trương khiếp sợ, không tốt!
Lão già này tham tiền vô cùng, nếu ông ấy tham quá độ, ném mình vào vùng cấm tiếp thì toi. Mình vừa mới đi ra, giờ lại vào… Phương Bình không muốn.
Hơn nữa, còn chưa giải quyết được chuyện bên Ma Võ, xử lý xong chuyện ở Ma Võ rồi tính tiếp.
Phương Bình đã quen gặp chuyện kinh thiên động địa, Phương Bình cảm thấy chiến tranh ở Ma Đô địa quật… cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Ngay cả Chân Vương mình cũng đã gặp một nhóm rồi! Ma Đô địa quật chỉ khoảng 20 võ giả cấp chín mà thôi, cũng bình thường!
Ở thành Thiên Thực, hắn gặp quá nhiều cấp chín, đâu đâu cũng có, còn có cả một nhóm cấp chín bản nguyên nữa cơ.
Hắn còn đang suy nghĩ Trương Đào thấy hắn im lặng, cười nói: "Nếu thấp hơn 1000 cân thì tới lui vùng cấm không đáng đâu. Ngươi có chừng mực thôi, đừng suốt ngày kiếm chuyện. Ta nhắc nhở ngươi, lần này, Ma Võ tổn thất không ít, chuyện này cũng là trách nhiệm của ngươi, ngươi tự liệu mà làm."
"Tổn thất không ít..."
Phương Bình hơi thay đổi sắc mặt, sự cuồng vọng vừa rồi lập tức biến mất!
"Chết tiệt! Sớm muộn họ sẽ biết tay ta!"
Phương Bình hừ nhẹ trong lòng, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, lần này, mình dùng Thánh Quả và những thiên tài địa bảo kia, để xem có thể rèn kim thân lên tầng mấy, chờ thực lực mình mạnh hơn, đám người kia đừng hòng sống yên ổn!
...
Lúc sắp đến Ma Đô địa quật, Trương Đào dừng bước, cười nói: "Không đưa đồ cho ta giữ giùm à? Lỡ ngươi chết rồi, ta ít nhất sẽ chia về cho Ma Võ một nửa."
Sắc mặt Phương Bình đen thui, ngài nguyền rủa ta đấy à?
"Không cần!" Phương Bình từ chối thẳng thắn, vừa định nói tiếp, Trương Đào đã tiện tay ném nhóm người đi...
Ầm!
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, mấy con yêu thú cấp thấp ở gần sợ hãi, vội vàng bỏ chạy tứ tung.
Phương Bình chui từ dưới đất lên, lắc lắc đầu, chửi mát: "Lão già này ác thật! Nói ném là ném, ít nhất cũng phải nói một tiếng để người ta chuẩn bị tâm lý chứ!"
"Ngươi ngậm miệng lại giùm đi!" Vương Kim Dương hơi bất đắc dĩ, nói: "Đừng nói nhảm, lỡ bị nghe thấy, kiểu gì ông ấy cũng sẽ trừng trị ngươi!"
Phương Bình nhìn về phía trước một chút, có thể nhìn thấy Ngự Hải Sơn, chắc lối vào Ma Đô địa quật cũng không xa. Hắn không nhiều lời, nghiêng đầu nhìn mấy người nói: "Trả ta vật chất bất diệt."
"..."
Bốn người không nói một lời! Trả ngươi? Ngươi đùa bọn ta à?
Bốn người đều thèm khát vật chất bất diệt của Phương Bình, họ có thể cảm ứng được vật chất bất diệt nồng nặc sức sống trong quả cầu kia, sao có thể trả lại cho hắn!
Phương Bình trầm giọng nói: "Đi vào dễ bị người khác cảm ứng được! Các ngươi đều là cấp bảy, lấy đâu ra vật chất bất diệt, như vậy chẳng phải nói cho người khác biết chúng ta là giả sao? Được rồi, đưa ta trước đi, xong việc sẽ cho các ngươi thêm!"
Mấy người bất đắc dĩ, Lý Hàn Tùng ngượng ngùng nói: "Ngươi sẽ trả lại thật sao?"
"Nói nhảm, ta là loại người hẹp hòi kia sao? Nhanh lên, ta còn làm việc nữa!
Bốn người không nỡ, nhưng vẫn lấy quả cầu vật chất bất diệt trả lại cho Phương Bình. Tần Phượng Thanh cũng trả lại, Phương Bình nhìn một hồi, bỗng nhiên nói: "Tần Phượng Thanh, sao nó nhỏ đi rồi?"
"Hả?" Tần Phượng Thanh khó hiểu, sau đó nói: "Có lẽ là lúc chạy trốn, năng lượng bị tràn ra ngoài một ít."
Phương Bình lườm một cái, tràn ra cái đầu heo ngươi! Đồ đã đưa đến tay tên này, không ít đi mới là lạ.
Cũng may Tần Phượng Thanh thực lực yếu, không dùng được nhiều, ẩn giấu một chút trong xương tủy, cùng lắm là giấu được khoảng vài chục nguyên vật chất bất diệt, Phương Bình cũng lười nói gì.
Thu lại những vật chất bất diệt này, Phương Bình nhìn điểm tài phú của mình:
Tài phú: 379 triệu điểm
Khí huyết: 70280 cal (70488 cal)
Tinh thần: 4099 hz (4099 hz)
Lực lượng phá diệt: 35 nguyên (35 nguyên)
Tôi cốt: 206 khối (100%)
Không gian chứa đồ: 10000 mét vuông (+)
Năng lượng bình phong: 1 điểm/phút (+)
Hơi thở mô phỏng: 10 điểm/phút (+)
Nhìn một hồi, không khác mấy so với trước khi vào Vương Chiến Chi Địa. Điểm tài phú ngược lại còn thiếu đi 2 triệu điểm!
Phương Bình biết, điểm tài phú không tăng, có lẽ không phải do còn nguy hiểm. Theo lý thuyết, lão Trương ném bọn họ đến nơi này, nguy hiểm hẳn đã không còn, nếu không, lão Trương sẽ không rời đi.
Vậy chắc là vì chưa chia của!
Phương Bình suy nghĩ một chút, không vội vã phân chia tài nguyên.
Lỡ đâu chia xong, điểm tài phú của hắn đạt mốc một tỷ điểm thì nguy rồi! Rất có khả năng này!
Tính riêng Thánh Quả của Bách Sơn Việt và Cơ Dao, cũng là 200 triệu điểm rồi, huống chi còn những thu hoạch khác.
Phương Bình nhìn bọn họ một chút, nhanh chóng thay đổi khí tức của mấy người.
Bản thân hắn dùng, cộng thêm 4 người, một phút tốn 100 ngàn điểm tài phú.
Phương Bình nhiều tiền lắm của cũng không chịu nổi tiêu tốn như vậy, hắn nhanh chóng nói: "Đánh nhanh thắng nhanh! Nhớ kỹ, võ giả địa quật, võ giả vùng cấm không có gì đặc biệt, chỉ có một đặc điểm, ngông cuồng!"
Phương Bình dặn dò: "Võ giả vùng cấm rất ngông cuồng, xem thường võ giả ngoại vực, các ngươi chỉ cần thể hiện sự ngông cuồng, lạnh nhạt là được! Còn nữa, Tần Phượng Thanh, ngươi thu lại ánh mắt tham tài đó cho ta!
Trở về ắt có phần của ngươi, còn bây giờ, tém lại!
Bắt đầu từ bây giờ, ta chính là thủ lĩnh của các ngươi, tên là Mộc Hách thống lĩnh, cường giả dưới trướng Lê Án, Lê Án là con trai của vương chủ…"
Phương Bình vừa đi, vừa truyền âm phổ cập kiến thức cho bốn người.
Bốn người nghiêm túc lắng nghe, nghe xong, Tần Phượng Thanh tò mò hỏi: "Phương Bình, lần này ngươi kiếm được bao nhiêu?"
"Gọi Mộc Hách!"
"Khụ khụ, Mộc thống lĩnh, lần này ngươi kiếm được bao nhiêu?" Ánh mắt Tần Phượng Thanh sáng lên, nói: "Ngươi cướp của Cơ Dao, Hoa Vũ, thần binh của nhóm người bọn họ cũng bị lão Vương cầm đi rồi, lần này kiếm được không ít chứ?"
"Bình thường."
"Cỡ ngàn tỷ không?"
Phương Bình liếc hắn một cái, một lát mới nói: "Trở về rồi hãy nói!"
Tần Phượng Thanh không còn hỏi dò, nhưng trong lòng cảm thán, ôi, đại gia đây rồi, xem ra lần này hắn kiếm được ngàn tỷ thật! Tên này kiếm tiền chắc đếm mỏi tay luôn quá!
...
Ma Đô địa quật, tại lối vào Ngự Hải Sơn.
Lúc này, Ngự Hải Sơn có người tiếp ứng. Phương Bình nhận ra đối phương, vì lần trước hắn đã đi vào từ lối này.
Người canh giữ lối vào Ma Đô địa quật không phải là cường giả cấp chín địa quật, mà chỉ là cường giả cấp tám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận