Toàn Cầu Cao Võ

Chương 781: Ở Địa Quật, Diệt Địch Rất Dễ (2)

Lúc này, lão Lý cũng đã đáp xuống, không tiếp tục khoe khoang nữa.
Thấy mọi người nhìn hắn, lão Lý lạnh nhạt nói: "Nhìn ta làm gì?"
"Ngươi... Ngươi thật cấp tám rồi?"
Trong số mọi người ở đây, có vài người không dám tin vào mắt mình.
Lão Lý chỉ cười không nói, ông đây là cấp tám hàng giả, lẽ nào sẽ nói cho ngươi biết?
Hù chết ngươi!
Mặc kệ thật giả thế nào, đã có kim thân, ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao.
Nghĩ thì nghĩ như thế, trong lòng lão Lý lại hơi nôn nóng, phải nhanh chóng lên cấp tám thật mới được, bây giờ giả mạo như này mãi cũng không được.
Trong lúc mấy vị Tông sư nói chuyện, Phương Bình cũng không quấy rầy, hắn đi đến một bên hội họp với nhóm người Ma Võ.
Đường Phong và La Nhất Xuyên còn chưa kịp mở miệng, Trần Vân Hi đã khàn khàn nhỏ giọng hỏi: "Phương Bình, ngươi không sao chứ?"
Phương Bình nhìn cô một cái, cười khan vài tiếng, ho nhẹ nói: "Ta sao có thể xảy ra chuyện được! Lần này ở địa, ta kém chút nữa đã nổ chết cường giả cấp chín, bị hơn 10 vị võ giả cấp bảy cấp tám truy sát nhưng ta vẫn bình yên vô sự.
Nếu không phải do tình thế không cho phép, lần này ta có thể gom về mấy chục ngàn ký đá năng lượng đấy.
Đáng tiếc, lúc đó bị hai vị cấp chín truy sát, cũng không thể mang đi nhiều, lần này chỉ mang được một ít đá như thế này về thôi…"
Nói xong, Phương Bình ném túi da thú xuống, mở miệng túi, để lộ ra vô số đá năng lượng.
Đường Phong vừa định mở miệng trách mắng hắn, chớp mắt ngậm miệng.
Chuyện gì đang xảy ra?
Hình như có gì đó hơi sai sai, ngươi nói ngươi bị hai vị cấp chín truy sát á?
Phương Bình không thèm nhìn túi da thú, cười nói: "Vân Hi, ngươi giữ trước giúp ta nhé, mang cái này về rất mệt.
Đáng tiếc, thực sự đi trong vội vàng, nếu không, ta còn định sẽ mang thêm về…"
Trần Vân Hi yên lặng giúp hắn đóng kín túi da thú, ôm vào lòng. Tần Phượng Thanh ở bên cạnh nhìn trân trân không rời, đậu xanh, sao ngươi không để ta giữ cho ngươi chứ!
Mắt thấy không có cơ hội chạm vào túi da thú, Tần Phượng Thanh cũng không tiếp tục nhìn nữa, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Lần này ta cũng giết mấy trăm võ giả cấp năm cấp sáu, nếu không phải do Trấn thủ Ngô muốn chúng ta rời đi thì bọn ta có thể san bằng địa quật!"
Hai người này chém gió không biên giới, khiến tất cả mọi người bán tín bán nghi.
Tần Phượng Thanh cũng không phí lời, vờ như vô tình để hở miệng túi, một huy hiệu cấp sáu rơi xuống.
Nhìn đi, không lừa các ngươi chứ?
Ta đây thật sự giết cấp sáu đấy!
Đương nhiên, hắn sẽ không nói cho mọi người biết rằng, cái huy hiệu này là do mấy người kia không cần, nên hắn tiện tay nhặt về.
Bất luận là hai vị cấp sáu ban đầu bị hai người bọn họ hợp lực tiêu diệt, hay là đám võ giả cấp sáu truy sát bọn họ, sau đó bị họ tiêu diệt, chỉ cần là huy hiệu những người khác không lấy, Tần Phượng Thanh đều tiện tay nhặt về, số lượng không ít.
Sắc mặt mọi người lần lượt biến đổi, mấy người này xuống địa quật rốt cuộc đã làm gì vậy?
Phương Bình vừa đi, vừa cười nói: "Đừng quấy rầy các vị Tông sư, chúng ta đi về trước, nói chung, lần này bọn ta ở địa quật hoành hành, máu chảy thành sông, tanh trôi vạn dặm, ta cũng tiện thể đột phá lên cấp năm rồi.
Ở trong thành gần đường nối nhất, ta đã làm nổ một mỏ khoáng sản lượng tận mấy chục ngàn tấn, vụ nổ chôn vùi hết mấy chục ngàn võ giả địa quật.
Nói thật, nếu không phải bọn ta phải đi về thì tòa thành bên kia đã bị san bằng rồi!"
Mọi người bán tín bán nghi, Đường Phong không nhịn được nói: "Khoan đừng nói chuyện của ngươi, chuyện của viện trường Lý là sao?"
Phương Bình cười nói: "Thực ra cũng đơn giản, chuyện ngày hôm đó là như thế này…"
Phương Bình thuật lại câu chuyện truyền kỳ của mình ngày đó, cuối cùng nói: "Hơi đáng tiếc một chút, lúc đó quá vội vàng, nếu không, cũng có thể trực tiếp lên cấp chín, địa quật quả nhiên có nhiều thứ tốt."
Những người khác lại im lặng, Trần Vân Hi nhỏ giọng nói: "Vậy ngươi không bị thương chứ?"
"Không sao, cấp bảy cấp tám không đuổi kịp ta, còn hai tên cấp chính cũng bị ta dắt mũi đến chóng mặt, sao có thể thương tổn được ta?"
Tần Phượng Thanh ở bên cạnh nghe vậy, muốn nói lại thôi, bỏ đi, ta sẽ không vạch trần chuyện ngươi bị truy sát đến mức mảnh vải che thân cũng không còn.
Bởi ai cũng như nhau cả, hắn cũng bị đuổi giết sát sao.
Nếu đã sống sót trở về, đương nhiên không thể nói chuyện xấu hổ mất mặt.
Lẽ nào lại đi nói với mọi người, bọn ta ở địa quật thực ra vẫn luôn chạy trốn?
Khỏi phải nói, bị người khác đuổi giết thảm không thể tả!
Chuyện đau sót như thế cứ nên để gió cuốn đi.
...
Cùng lúc đó.
Ở một góc khác, Lý Hàn Tùng cũng đang báo cáo tình huống.
Lý Hàn Tùng vẫn luôn cảm khái, một lời khó nói, khổ sở kể lể: "Ở địa quật, bọn ta vẫn luôn bị người khác truy sát, ta phải chạy trốn liên tục ba ngày ba đêm đó thầy. Thầy à, người của các trường võ đại khác quả thật quá trâu bò…"
Hắn mếu máo như muốn khóc, trở về mặt đất được, chỉ muốn tìm người kể lể vài câu cho đỡ tủi thân.
Phó Quốc Thịnh ngơ ngác, liếc nhìn nhóm người Phương Bình cách đó không xa, ăn mặc sạch sẽ, sĩ khí ngút trời, trò chuyện vui vẻ, cảm giác như bọn họ mới đi dạo về.
Còn học sinh tinh anh trường mình sao lại thảm như vậy?
Lý Hàn Tùng là võ giả cấp năm đó!
Trong số mấy người trẻ tuổi, thực lực có lẽ không dám nói là mạnh nhất, nhưng Phương Bình và Vương Kim Dương cũng không đến mức mạnh hơn bao nhiêu chứ? Càng không cần nhắc đến Tần Phượng Thanh cấp bốn mạnh cỡ nào rồi.
Lúc này, Phó Quốc Thịnh cảm thấy hơi mất mặt. Ngươi chừa lại chút mặt mũi cho trường chúng ta có được hay không hả!
Lý Hàn Tùng tạm thời không cân nhắc nhiều như vậy, hắn vẫn còn đang kể khổ: "Thầy à, phương pháp dạy học của trường mình cần phải thay đổi một chút, ít nhất cũng nên dạy học sinh làm cách nào để đào hầm chạy trốn, che lấp khí tức, xóa dấu vết,... khi bị người khác truy sát…"
Lời Lý Hàn Tùng nói, chính là tiếng lòng của hắn! Kỹ năng này thật sự rất có tác dụng.
Nhưng lời này vào tai Phó Quốc Thịnh, khiến hắn càng nghe càng khó chịu, chỉ đành ráng gượng cười nói: "Chuyện này tính sau đi, Hàn Tùng à, lần này ngươi có thu hoạch được gì không?"
"Trở về, ta nhất định cố gắng tu luyện bộ pháp…"
Phó Quốc Thịnh không hỏi nữa, vị học viên thiên tài của Kinh Võ hôm nay sao cứ như bị ấm đầu, không tỉnh táo thì phải.
Người khác đang kể công, khoe khoang chiến tích, ngươi đang làm gì?
Học đào hầm?
Học bộ pháp?
Lý Hàn Tùng thật sự khẩn thiết, lần này học được quá nhiều kinh nghiệm rồi!
Ở địa quật, chạy trốn phải xếp hàng đầu, giết địch là thứ yếu.
Giữ được mạng quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Kinh Võ rất hiếm khi dạy những điều này.
Học sinh Kinh Võ, một khi phải đến địa quật khác, khả năng sinh tồn e là sẽ kém hơn các học sinh trường khác.
Theo Lý Hàn Tùng, đây là chuyện lớn, không phải chuyện nhỏ.
Còn về chuyện kể công khoe chiến tích, có gì hay mà khoe. Bị đuổi giết liên tục ba ngày, hắn còn bị thương nhiều hơn cả Tần Phượng Thanh, cái này đáng khoe ư?
Phó Quốc Thịnh thấy Lý Hàn Tùng hình như vẫn còn muốn nói nữa, sắc mặt hắn biến thành màu đen, không để ý đến hắn nữa. Sau một chuyến vào Nam Giang địa quật, vị thiên kiêu của Kinh Võ đã thay đổi rất nhiều, nhuệ khí hình như đã kém hơn trông thấy.
...
Trong quân doanh lâm thời.
Phương Bình kể lại tổng quát chuyến đi địa quật của mình, những chuyện được kể đương nhiên là chuyện vinh quang vẻ vang.
Về việc trần chuồng đào hầm chạy trốn, bị đuổi giết đến mức trời cao không lối xuống đất không đường thì hắn chỉ kể sơ lược.
Chủ yếu kể cho mọi người chuyện cây Liễu Yêu cấp chín to lớn vô cùng, sau bị mình nổ thành nên nổi điên nhưng lại không thể làm gì.
"Tinh hoa năng lượng như sông như suối", "Đá năng lượng đầy đường"...
Những cụm từ này liên tục xuất hiện trong câu chuyện và lời kể của Phương Bình. Ban đầu mọi người còn bán tín bán nghi, đến lúc sau, ai cũng tin.
Nếu chưa từng thấy, chưa từng làm, mọi người cảm thấy Phương Bình sẽ không thể mô tả chân thực như vậy.
Đường Phong hơi thổn thức nói: "Không ngờ lần này ngươi lại trải qua nhiều chuyện như vậy."
Phương Bình cười nói: "Thực ra cũng không có gì, nói đi nói lại, thực lực vẫn còn hơi yếu một chút, nếu không, ta có thể trực tiếp giết cấp chín rồi.
Nói thật, ta vẫn muốn làm thịt cây Liễu Yêu kia, rồi trực tiếp mang về Ma Võ.
Đáng tiếc, ta mới cấp năm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận