Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3073: Ngừng Chiến (2)

Chương 3073: Ngừng Chiến (2)Chương 3073: Ngừng Chiến (2)
Trương Đào nhìn về phía Minh Thần, cười nói: "Vị tiền bối này, lời ta đã nói rõ ràng! Có đi đạo sơ võ hay không, hiện tại không vội, đi hai ba năm cũng không có hiệu quả. Nếu thắng, chúng ta lại thương lượng. Nếu thua... Bây giờ có đi cũng uổng công."
"Ta tên Minh!" Minh Thần trầm giọng nói: "Lời của Võ Vương, lão hủ đã rõ!"
Ngay trước mặt Hoàng Giả, Trương Đào nói ra những lời này, mục đích rất rõ ràng, sơ võ và Nhân tộc... Không cần phải đối địch.
Hôm nay ta không đi sơ võ, không phải không đi, là không thể, cũng không dám. Nhưng ngày sau... Khó nói!
Cũng nói cho Hoàng Giả, không cần lo lắng cho ta sẽ phản bội bản nguyên đi sơ võ, bởi vì bọn ta chờ không nổi, không kéo dài được.
Võ Vương không hổ là Võ Vương, khéo đưa đẩy hơn Phương Bình nhiều.
Dựa theo ý của Phương Bình, hôm nay làm phản đấy, các ngươi có thể làm gì?
Nhưng lão Trương hiểu rõ, ngày hôm nay... Không làm phản nổi!
Ánh mắt Nhân Hoàng lạnh lùng.
Phương Bình, vẫn còn non lắm. Dám đánh dám giết, dám liều dám đấu. Nhưng xét về chuyện khắc phục hậu quả, hắn còn kém xa Võ Vương.
"Đấu Thiên Đế quá khenl"
Thời khắc này, Đấu Thiên Đế cũng lên tiếng, tiếng vang vang truyền đến: 'Nhân Vương, Võ Vương quả nhiên không phụ danh tiếng của mình! Sơ võ bắt đầu từ Nhân tộc, bản nguyên bắt đầu từ Nhân tộc. Nhân tộc, căn cơ của vạn đạo. Có thể thống lĩnh Nhân tộc, nhận được sự tán thành của Nhân tộc... Vị trí Nhân Vương thuộc về hai vị, rất hợp ý ta."
"Nhân tộc có hai vị... Đúng là phước của Nhân tộc."
Trương Đào cười nói: "Chỉ là bốc phét thôi, nếu thực sự có năng lực, hôm nay... Kỷ hẳn phải chết! Ta và Phương Bình từ trước đến nay đều là có thể giết là phải giết, nhưng hôm nay... thôi không nói tới nữa, vẫn phải thả hổ về rừng, chờ ngày con chó này quay lại cắn chúng ta một cái..."
Chỉ mấy câu ngắn ngủi, Võ Vương Trương Đào, người kém chút bị Phương Bình che lấp danh tiếng, lại rơi vào tầm mắt của mọi người.
Trương Đào co giật khóe miệng, con chó điên này có bệnh à, ai nói gì ngươi? Tự nhiên sủa là gián đoạn dòng suy nghĩ của ta, đánh trách!
Chó sủa là chó không cắn..."
"Gâu!" Thiên Cẩu gầm lên, lại nhắc nó!"
Trương Đào lạnh nhạt nói: "Đừng như vậy, ngươi giả vờ cũng được, thật cũng không sao! Tương lai, không hẳn không có lúc cần hợp tác, không cần phải tỏ ra thù hằn như gặp kẻ thù giết cha giết mẹ như thế.
Thần Hoàng khẽ cười nói: "Có một số việc, cũng không cần phải quá lời, Võ Vương nghĩ sao?"
Trương Đào cười nói: "Cho nên, ta thực sự không sợ ngươi đến trả thù lắm đâu, thật ra, ta càng sợ... Mấy con chó không sủa hơn!"
"Võ Vương, dù sao ngươi cũng là lãnh tụ của Nhân tộc, đừng mở miệng tổn thương người khác."
"Kỷ, nếu ngươi giả vờ, chứng tỏ ngươi cũng không phải hạng người nông cạn, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội hợp tác. Nếu ngươi thật sự dễ kích động như vậy, ta cũng không sợ ngươi, sau này có cơ hội, ta sẽ hại chết ngươi, không khó lắm đâu!" "Có lý!" Trương Đào đáp: "Nhưng ta không làm tổn thương người, ta đang nói chó mà, ngươi nhìn đi, Thiên Cẩu là Thiên Đế, địa vị chí cao vô thượng, sao gọi là mắng người được? Ngươi khinh thường chó ư? Hay ngươi cảm thấy nói chó là lời mắng chửi? Nếu là như thế... Thiên Đế, ta không có ý gì xấu, bọn họ đều cho là như vậy, ta cũng không thể làm gì được."
Trương Đào cười, cân nhắc, lại nhìn vê phía Nhân Hoàng, nhàn nhạt nói: "Kỷ, ngươi cố ý từ bỏ vị trí Nhân Hoàng cũng được, bị động buộc phải từ bỏ cũng tốt, ngươi... Không làm Nhân Hoàng nổi!
Nếu chó là lời mắng người, thì cũng là do Thượng Cổ truyền lại.
Võ Vương nói không sai! Nhân tộc có bao nhiêu năm lịch sử? Đương nhiên, nó đang nói đến Tân Võ. Trương Đào mới bao nhiêu tuổi?
Ánh mắt Thiên Cẩu hung ác, mạnh mẽ trừng Nhân Hoàng, cũng trừng vào hư không.
Lần này, Thiên Cẩu không nói tiếng nào, chỉ im lặng ghi thù, thù này, nó nhớ kỹ!
Nhân tộc truyên thừa không sâu, dù lời ví von chó là lời mắng người, thì cũng là do mấy tên Thượng Cổ truyền lại, không thể trách Nhân tộc."
Ngươi muốn xưng là gì thì xưng, đừng tự xưng Nhân Hoàng nữa! Mà ta, Trương Đào... Cũng không gánh nổi vị trí Nhân Hoàng này..."
Ông còn chưa nói xong, trong hư không, một quả cầu ánh sáng màu vàng kim bay xuống trước mặt ông, Thần Hoàng lạnh nhạt nói: “Đừng kéo dài thời gian nữa!"
Dứt lời, lạnh nhạt nói: "Phương Bình, có thể dừng tay!"
Trong hư không.
Phương Bình vừa hấp thu lượng lớn lực lượng khí huyết, vừa dùng trường đao khắc chữ trên cửa, cửa quá rắn chắc, rất khó khắc chữ! Nhưng mà, hắn cũng đã khắc được vài chữ.
Chữ như giun bò, trông không lớn.
"Nhân tộc Phương Bình... đã từng..."
Phương Bình nghe vậy, cũng không thu đao, cười nói: "Đợi một chút, ta còn một chữ "đến" chưa viết xong, Kỷ, không được xóa đi đâu đấy, nghe không? Đây là bằng chứng nhục nhã của ngươi, có thể kích thích đấu chí của ngươi, hiệu quả rất tốt, tin ta đi! Chịu được nhục mới là đấng nam nhi
Nếu ngươi xóa đi, thì ta chính là tâm ma của ngươi, ngươi phải lập chí lớn, tiêu diệt ta rồi hãng xóa đi mấy chữ này, lúc đó ngươi sẽ thăng hoa! Có lẽ... Khi đó ngươi sẽ siêu thoát cảnh giới Hoàng Giả, tin ta đi, linh lắm đó!"
Phương Bình cười: "Ta thích bị người khác hận lắm, ngươi hận ta, ta cũng hận ngươi, cứ như vậy, ngươi có ý chí chiến đấu, ta cũng có, ngươi muốn giết ta, ta muốn lấy mạng ngươi, hai bên làm đôi bạn cùng tiến, cùng nhau phát triển, tốt biết bao!"
Lúc này, Tam Giới trở thành sân nhà của Nhân Vương và Võ Vương. Hai người đối mặt với Hoàng Giả mà trò chuyện vui vẻ, phóng khoáng tự nhiên, như bạn lâu năm gặp lại.
Thời khắc này, bốn phương tám hướng, những cường giả kia dù có cảm thấy buồn cười, cũng không khỏi cảm khái.
Làm người nên như vậy! Làm cường giả nên như vậy!
Hoàng Giả thì làm sao?
Hôm nay ta ép Hoàng giả Cúi đầu, ngươi giả vờ cũng được, tính kế cũng được, hôm nay ngươi cũng phải cúi đầu trước tai
30 ngàn năm qua, đây là lần đầu tiên có người ép Hoàng Giả cúi đầu! Lần đầu tiên có người khiến Hoàng Giả cứng họng, không biết nên tiếp lời hay không. Cái gì nên nói, hai người này đã nói hết rồi. Họ còn có thể nói gì?
Vào thời khắc này, Thương Miêu cũng khắc hình lên cánh cửa, nó khắc một con mèo mini, nói: 'Lão già Nhân Hoàng... À không, lão Kỷ! Không được xóa con mèo của ta, nếu không... Nếu không, bản miêu sẽ bảo bà béo đánh ngươi!"
Âm ầm! Tiếng nổ vang lên, Thương Miêu lăn lông lốc trong hư không như quả bóng. Không ai nói gì, nhưng ai cũng biết người ra tay là ai.
Tội nghiệp Thương Miêu, nó bò dậy từ hư không, lăn đi lăn vê vài vòng mới vê được dưới chân Phương Bình. Nó trưng bản mặt buồn bã, bà béo đánh nói
Phương Bình không nói gì. Con mèo này... Bị nghiện đặt biệt danh!
Hắn cũng muốn đánh nó một trận ra trò, ai là tên lừa đảo chứ? Hắn ư?
Đặt biệt danh bậy bạ, bị đánh là đáng đời.
Phương Bình chậm rãi khắc chữ cuối cùng lên cánh cửa, vừa lưu luyến vừa điên cuồng hấp thu lực lượng khí huyết, rồi đi dọc theo đại đạo giả ra ngoài, cười nói: "Đưa năm thanh thần khí chưa?"
"Chưa."
"Đưa năm tấm Thánh Nhân Lệnh là được, ta rộng lượng hơn nhiều, giảm bớt áp lực cho các ngươi, hạ tiêu chuẩn từ thần khí xuống thần binh cấp Thánh!"
Nghe vậy, Thần Hoàng nhẹ giọng nói: "Thánh Nhân Lệnh... Trong vũ trụ bản nguyên cũng chỉ mới tìm được ba tấm..."
"Cũng được, không tính tấm này."
Phương Bình nở nụ cười, hắn đang giữ 31 tấm, vừa mới cướp được của Khôn Vương thêm một tấm.
Bên kia cho ba tấm, nghĩa là còn thiếu một tấm. Về việc nó ở đâu, có trong tay Hoàng Giả hay không cũng khó nói.
Thần Hoàng cũng nở nụ cười, không nói nhiều nữa, ba tấm Thánh Nhân Lệnh bắn ra từ hư không, thắng đến chỗ Phương Bình, Phương Bình không trực tiếp nhận, mà bế Thương Miêu lên, cầm lấy chân mèo đỡ lấy Thánh Nhân Lệnh.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Thương Miêu, Phương Bình cười: "Mèo lớn, ngươi cầm kiểm tra trước xem có gì nguy hiểm hay không, ta sợ mấy lão già này âm thầm giở trò, nhét phân thân vào bên trong. Đồ của bọn họ không dễ cầm!"
Nghe vậy, Thương Miêu càng thêm oan ức, ngươi không dám cầm, tại sao phải bản miêu cầm!
"Không sao đâu, ngươi vẫn còn tác dụng với phe bản nguyên, ta nghĩ, có lẽ ngươi là mèo của người khai sáng bản nguyên, mấy tên này đại khái muốn lợi dụng ngươi... Tạm thời sẽ không hại ngươi."
Thương Miêu lẩm bẩm một câu, thu hồi Thánh Nhân lệnh, không nói gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận