Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1193

Nghe vậy, nữ hiệu trưởng cười như không cười nói: "Nhìn không thấy là chuyện bình thường, cấp bảy cũng nhìn không thấy mà, tuy Phương Bình không phải cấp bảy, nhưng vật hóa hình của hắn ngang với cấp bảy, nào có dễ bị nhìn thấu như vậy."
Nghe thế, không ít võ giả dự thi đồng loạt nhìn sang phía những võ giả cấp bảy, các ngươi... nhìn thấy sao?
Một số võ giả cấp bảy đen mặt, cũng không ai hé răng.
Ngươi mặc kệ ta có nhìn thấy hay không đi!
Nữ hiệu trưởng vạch trần sự thật đau lòng của mấy người này, cũng không tiếp tục nói nữa, sắc mặt ngưng trọng nói: "Thú vị đấy, Phương Bình dám khiêu chiến cấp bảy, đúng là nắm chắc mấy phần, trong căn phòng này, thực lực của Đà Mạn bị áp chế rồi!"
"Áp chế?"
"Chiến đấu giữa vật hóa hình với nhau chính là cuộc chiến chỉ đơn thuần so sánh lực lượng tinh thần, đương nhiên, Đà Mạn cũng có thể ngưng tụ lực lượng thiên địa, đánh tan vật hóa hình của hắn, nhưng hiện tại... Đà Mạn không làm được!"
Đúng, Đà Mạn không thể làm được.
Lúc này, bên trong căn phòng nhỏ, không phải chỉ một mình Phương Bình đang chiến đấu, mà hắn và ba bóng mờ khác đang cùng vây công Đà Mạn!
Đây là phương pháp chiến đấu bằng lực lượng tinh thần!
Ba bóng mờ không có ý thức, chỉ có bản năng chiến đấu, mà bản năng này cũng là bản năng của Phương Bình.
"Viên Viên, đánh nổ hắn!"
Phương Bình vừa điên cuồng bổ sung lực lượng tinh thần duy trì căn phòng nhỏ, vừa không ngừng điên cuồng vung đao chém, còn có thời gian rảnh chỉ đạo một trong ba bóng mờ!
Được rồi, đây không phải Phương Viên, bóng mờ cũng không có ý thức... Thật ra, mấy bóng mờ này chỉ là do lực lượng tinh thần ngưng tụ mà thành.
Nhưng Phương Bình cảm thấy, hô lên chỉ đạo như vậy mới càng hăng đánh!
Bóng mờ không thể đánh nổ Đà Mạn, ngược lại, bị Đà Mạn đánh nổ rồi.
Nhưng không lâu sau, bóng mờ lại xuất hiện!
Sắc mặt Đà Mạn nghiêm túc hẳn lên, thiền trượng bùng nổ nguồn sức mạnh lớn hơn, một trượng xuyên thủng nóc nhà!
Nếu là người khác, hạt nhân vật hóa hình bị đánh thủng như vậy, e là đã sớm tan vỡ.
Mà nóc nhà Phương Bình vừa bị đánh thủng, chớp mắt được tu sửa kín lại, sau đó, một người và ba bóng mờ tiếp tục vây công Đà Mạn!
Phương Bình là đối tượng được Đà Mạn chăm sóc thường xuyên, mấy lần liên tục đều bị thiền trượng xuyên thủng ngực!
Nhưng Phương Bình không để ý lắm, cười to nói: "Cấp bảy thì lại làm sao? Ban đầu ngươi không thể miểu sát ta, ta liền biết ngươi chẳng ra sao cả, không thể kết liễu ta từ sớm, dù ngươi đánh tan nhục thân của ta cũng chẳng ăn thua gì!"
Vừa dứt lời, Đà Mạn tung đến một chưởng!
Rầm!
Một nửa gò má của Phương Bình biến mất, lộ ra kim cốt vàng rực.
Phương Bình nhịn đau, cười lạnh: "Tiếp tục đi! Có bản lĩnh thì một đòn đập nát kim cốt của ta, nếu không, hôm nay ta sẽ giết ngươi!"
"Cái thứ nể mặt mà không biết điều, bảo ngươi đừng khiêu chiến, ngươi lại khăng khăng khiêu chiến võ giả Hoa Quốc!"
Ngay lúc này, Phương Bình đột nhiên quát lớn lên một tiếng, căn phòng nhỏ chớp mắt chìm trong bóng tối!
Bóng tối đối với võ giả cao cấp mà nói, không là gì, đặc biệt là võ giả cấp bảy, trong bóng đêm cũng không khác ban ngày là bao. Dù không thể nhìn bằng mắt, bọn họ vẫn có thể cảm ứng bằng lực lượng tinh thần, cảm ứng bằng khí huyết.
Đà Mạn cũng không để ý những thứ này, đêm tối hay ban ngày đều như nhau. Nhưng ngay lập tức, ánh mắt Đà Mạn thay đổi!
Người đâu!
Trong phạm vi cảm ứng của lực lượng tinh thần, không thấy người đâu cả! Cảm ứng khí huyết cũng không phát hiện ai!
Sắc mặt thay đổi, Đà Mạn đột nhiên tung chưởng đánh vào phía sau!
Rầm!
Một tiếng động rất lớn vang lên, trên bàn tay hiện ra vết máu đỏ sẫm!
"Không thể!"
Lần đầu tiên Đà Mạn kinh hãi thốt lên!
Đối phương không những biến mất khỏi phạm vi cảm ứng của hắn, mà còn ngưng tụ lực lượng thiên địa mạnh mẽ hòa vào thần binh, đao vừa rồi đã trực tiếp phá vỡ phòng ngự của hắn, khiến bàn tay nứt toác, máu chảy.
"Ầm!"
Trong bóng tối, Đà Mạn lại vung vẩy thiền trượng, chặn được một đao từ trên cao rơi xuống, đao này chém vào đầu hắn!
Võ giả cấp bảy sơ kỳ cũng chưa rèn luyện xương sọ.
"Đáng chết!"
Đà Mạn quát lớn một tiếng, trên người đột nhiên bùng lên ánh kim xán lạn, sau đó nổi giận gầm lên tiếng, một trượng lại đánh thủng nóc nhà, ánh sáng lập tức rọi vào!
Trong chớp mắt có ánh sáng, Đà Mạn nhìn thấy Phương Bình đang đứng ngay cạnh mình múa đao chém xuống!
Mà Phương Bình cảm nhận được nóc nhà bị đánh thủng, vội vàng lui lại, ngay sau đó, nóc nhà lại được tu sửa, căn phòng lại rơi vào tăm tối.
Đà Mạn nín nhịn sắp điên rồi, tên này chẳng khác gì kẹo dẻo, đánh kiểu gì cũng không nát! Hắn cũng chỉ mới là võ giả cấp bảy sơ kỳ, không thể một chiêu tiêu diệt đối phương. Không thể đánh nhanh diệt gọn, sức sống của Phương Bình còn dai hơn cả con gián.
Tiếp tục như thế, có lẽ hắn sẽ bị dây dưa đến chết.
...
Bên ngoài.
Ánh mắt của vị cấp chín của Thánh Địa Cổ Phật thay đổi đến mức ánh kim cũng hơi lay động!
Đà Mạn... hình như bị cuốn lấy rồi.
Sẽ không bị quấn chết chứ?
Không thể giết đối phương trong một nốt nhạc, đối phương lập tức sống dai vô cùng, hơn nữa, cũng có rất nhiều thủ đoạn.
Bây giờ, chỉ khi phát huy được thực lực mạnh mẽ, một chiêu đánh vỡ hạt nhân vật hóa hình, mới có thể thoát khỏi cảnh chiến đấu quẫn bách bên trong vật hóa hình của Phương Bình.
Nhưng Đà Mạn có thể làm được sao?
Mấy lần trước, mỗi lần chỉ phá hủy được nóc nhà trong chốc lát, hắn đã có thể khôi phục trong chớp mắt.
Ngay khi vị cấp chín này đang trầm tư, trong phòng, Đà Mạn cũng đã nổi giận vô cùng. Ngay lập tức, một bức tượng Cổ Phật mờ mờ vô cùng to lớn xuất hiện trong căn phòng nhỏ. Bóng dáng Cổ Phật xuất hiện chen chúc trong căn phòng, khiến căn phòng không ngừng to ra.
Ánh mắt Phương Bình lóe lên sự tàn nhẫn, hắn cười lạnh nói: "Dám so đấu lực lượng tinh thần với ta?"
Dứt lời, Phương Bình chớp mắt biến mất trong phòng nhỏ.
Ngay sau đó, tiếng nổ ầm ầm vang lên!
Căn phòng nhỏ hoàn toàn biến mất!
Lúc này, hai người xuất hiện trước mặt mọi người.
Thất khiếu Phương Bình chảy máu, trên ngực bị đánh thủng nhiều chỗ.
Cách đó không xa, sắc mặt Đà Mạn trắng bệch, trong hư không, bóng Cổ Phật lờ mờ tàn tạ đổ nát không thể tả, khiến người nhìn biến sắc!
Hai người giao chiến nguy hiểm vô cùng.
Đều dính đến vật hóa hình, một khi hạt nhân vật hóa hình bị tiêu diệt, sẽ triệt để tử vong.
Mà căn phòng nhỏ đã biến mất đang chậm rãi ngưng tụ trước mặt Phương Bình.
Căn phòng từ từ to ra, ngay sau đó, Phương Bình lại kéo Đà Mạn vào phòng nhỏ!
"Đáng chết!"
Mọi người chỉ nghe được tiếng rống giận tức đến nổ phổi của Đà Mạn!
Phương Bình vừa mới tự bạo vật hóa hình, kém chút đã hủy đi vật hóa hình của hắn, bây giờ lại còn tiếp tục!
Các võ giả cấp sáu hai mặt nhìn nhau, Đà Mạn cấp bảy lần này gặp phải người tàn nhẫn rồi!
Còn đang suy nghĩ, không bao lâu, lại có tiếng nổ động trời vang lên!
Phương Bình lại bay ngược ra ngoài, huyết nhục trên người tàn tạ vô cùng, nhưng cười rất sảng khoái!
Cách đó không xa, Đà Mạn như người chết, mặt cắt không còn giọt máu. Hắn thu hồi bóng Cổ Phật mờ nhạt vô cùng, khi nhìn Phương Bình, trong mắt đã ánh lên sát khí nghiêm nghị!
Phương Bình kém chút nữa đã triệt để tiêu diệt lực lượng tinh thần của hắn!
"Tiếp đi!"
Trước mặt Phương Bình, căn phòng nhỏ lại được cấp tốc ngưng tụ ra.
Đà Mạn nổi giận, thiền trượng trong tay tuột ra, phá không bay đến!
Một đòn giận dữ, uy lực lớn vô cùng, chưa đến gần Phương Bình, mấy vị võ giả cấp sáu phía sau đã dồn dập rút lui, mấy vị võ giả cấp chín phía trước cấp tốc bày ra lá chắn, chống đỡ dư âm.
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang rền không ngừng!
Phương Bình cười lớn tiếng, dùng căn phòng nhỏ nhốt lấy thiền trượng, sau đó cầm đao giết tới, cười to nói: "Không còn thần binh, không dám sử dụng lực lượng tinh thần, chúng ta đọ sức thử xem!"
Lúc này, vật hóa hình lực lượng tinh thần của Phương Bình nhốt thanh thần binh lại, Đà Mạn không còn thần binh trong tay, lực lượng tinh thần cũng tổn hao hầu như không còn, bị thương khá nặng.
Lúc này, hai người đều đang chiến đấu dựa trên khí huyết và nhục thân!
Phương Bình cầm thần binh trong tay, đối mặt với Đà Mạn tay không, tuy cường độ khí huyết chênh lệch khá lớn, nhưng Đà Mạn vỗ ra một chưởng, cũng chỉ có thể đánh Phương Bình hơi chấn động kim cốt, không có cách nào đánh chết Phương Bình.
Phương Bình căn bản không để ý đến thương thế, dù bị Đà Mạn đánh trúng đầu, nhưng hắn cũng không thèm để ý, vẫn hung hăng điên cuồng chém vào đối phương!
Thần binh sắc bén, có thể chém cả kim thân, huống hồ, Đà Mạn không phải là cường giả kim thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận