Toàn Cầu Cao Võ

Chương 379: Đau khổ chỉ thuộc về kẻ yếu (2)

Bạch Nhược Khê bật cười nói: “Lữ đạo sư cố ý nói như vậy mà thôi, cô ấy chỉ hy vọng các em có thể kiên cường lên một chút, phấn đấu phát triển mạnh hơn.
Có điều lần này cô quả thực bị thương, không nên kéo dài thời gian của các em.
Những người khác, đều sẽ có đạo sư khác tiếp nhận, em thiên phú rất tốt, vì vậy tôi mới giao em cho Lữ đạo sư.
Đi theo Lữ Phượng Nhu, chăm chỉ tu luyện, đừng suy nghĩ nhiều.”
Phương Bình lúc này cũng không do dự nói: “Cô Bạch, trước đó cô luôn bảo hộ chúng em?”
Bạch Nhược Khê khẽ nói: “Đừng nghĩ nhiều, thật ra đây là do nhà trường sắp xếp, tân sinh viên đi làm nhiệm vụ đều sẽ có người đi theo bảo hộ.
Đương nhiên, các em nhanh chóng sẽ không còn là tân sinh rồi, sau này sẽ không có nữa, bản thân phải cẩn thận một chút.”
Đám người Phương Bình đều là tinh anh năm nhất, tinh hoa đều tập hợp ở nhóm bọn họ.
Ra ngoài làm nhiệm vụ, sao có thể không có người trông coi.
Tháng ba, từ lúc bọn họ ra khỏi cổng trường, Bạch Nhược Khê luôn đi theo, nếu không lúc ở Nam Võ, cũng sẽ không phải là Bạch Nhược Khê lộ diện.
Trần Vân Hi không quan tâm điều này, nhỏ tiếng nói: “Cô, thương thế của cô rất nghiêm trọng sao? Để em bảo ông nội em tới...”
Bạch Nhược Khê khẽ lắc đầu nói: “Không tính là quá nghiêm trọng, cũng không cần làm phiền đến Trần Tông sư, nhanh chóng sẽ không sao nữa.”
“Vân Hi, kiên cường một chút, bất luận là thầy Đường hay là cô Lữ, bọn họ đều hy vọng những sinh viên như các em trở nên tốt hơn, mạnh hơn, an toàn hơn.”
“Không có đạo sư nào hy vọng học trò của mình xảy ra chuyện, chỉ là...”
Bạch Nhược Khê thở dài một tiếng, chỉ là mỗi người đều có cách dạy học trò của mình.
Có lẽ hôm nay các em ấy không thể hiểu được, nhưng sớm muốn có ngày các em sẽ rõ.
“Các em tiếp tục lên lớp, tôi đi ra nghĩa trang một chuyến.”
Bạch Nhược Khê không nói thêm gì nữa, bước đi sâu vào trong khu Nam, bước chân có chút nặng nhọc.
...
Chương trình học buổi tối, không có tiếp tục.
Đa số các đạo sư đã đi nghĩa trang, nhóm Phương Bình không đi vào, nhưng đứng bên ngoài, mọi người đều bảo trì sự yên lặng, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ.
“Địa quật.”
Phương Bình khẽ nói một câu, Phó Xương Đỉnh đột nhiên nói: “Đều đáng chết!”
Bọn họ hôm nay còn chưa kịp làm quen với việc có người thân, bạn bè chết tại địa quật.
Nhưng có lẽ rất nhanh bọn họ có thể nhìn thấy cảnh này, thậm chí người chết cũng có thể chính là bản thân họ.
Những năm qua người chết rất nhiều rất nhiều.
Nhiều đến nỗi, rất nhiều đạo sư đều đã chết lặng rồi, quen rồi, trong lòng chỉ còn lại thù hận với ý niệm phải trở nên mạnh.
Trong đêm tối, bên trong nghĩa trang có tiếng khóc lóc nhỏ.
Không phải các đạo sư khóc mà là học trò của những đạo sư, ngày trước không biết có bao nhiêu người mắng thầm, mắng đạo sư của mình khắc nghiệt, mắng đạo sư của mình chỉ nói suông, cũng không nhìn thấy bọn như thế.
Nhưng mà, lúc này rất nhiều người mới ý thức được, đạo sư của bọn họ cũng là người thẳng thắn cương nghị!

Đêm đó, đám người Phương Bình hoàn toàn mất ngủ.
Ngày hôm sau, lại đến lớp huấn luyện đặc biệt, lại phát hiện mọi chuyện vẫn như bình thường, không có chút gì thay đổi, các đạo sư chết trận dường như đã bị lãng quên.
Kết thúc tiết học, Đường Phong đột nhiên xuất hiện.
Quét mắt nhìm mọi người, Đường Phong thản nhiên nói: “Hiệu trưởng trở về rồi, cũng không biết hiệu trưởng nghĩ thế nào, có điều hiệu trưởng nói rồi, cho mọi người một cơ hội lựa chọn.
Hôm nay, có thể lựa chọn rút khỏi lớp huấn luyện đặc biệt!
Chuyện hôm qua, mọi người đã nhìn thấy rồi, võ giả cấp bốn, năm, vào địa quật, chết cũng là chuyện rất dễ dàng.
Các em bây giờ tiến vào địa quật quả thật rất nguy hiểm.
Tự mình đưa ra lựa chọn, bây giờ có thể rút lui, tháng 6 không cần phải vào địa quật, sau khi tiến vào cấp ba, vào hay không cũng do các em quyết định.
Đợi bước vào cảnh giới trung cấp, mỗi năm hoàn thành nhiệm vụ bắt buộc là được, có thể giống với võ giả xã hội hiện tại, làm việc các em nên làm, mỗi năm dành ra mười ngày nửa tháng vào địa quật một chuyến.”
Mọi người rơi vào trầm mặc.
Đường Phong thấy thế lại nói: “Rút lui, cũng không mất mặt, võ giả cấp hai vào địa quật vốn không thể nói là an toàn, nhưng có lúc khó bảo vệ được bản thân, các em chạy cũng khó chạy.
Trước đó nhà trường cũng có hơi kích tiến, võ giả cấp hai thật sự rất yếu.
Cho các em năm phút, muốn rút lui, bây giờ có thể rời đi, tôi bảo đảm, nhà trường sẽ không vì thế mà cắt xén bất cứ phúc lợi đãi ngộ của mọi người.
Chỉ hy vọng người rút lui, khi các em mạnh rồi, đừng vì chuyện hôm nay mà sợ hãi chiến đấu.
Ngày nào đó, có lẽ các em có thể càng phát huy tốt hơn nữa.”
Đám người, dần dần có chút xôn xao.
Ba phút sau, đột nhiên có người đứng dậy, Vu Hướng Hoa đột nhiên nổi giận nói: “Cậu dám đi!”
Sinh viên đứng dậy, vẻ mặt tràn đầy xấu hổ cùng bất đắc dĩ, thấp giọng nói: “Tôi… Tôi… cha tôi mất sớm, một mình mẹ tôi...”
“Cậu!”
Vu Hướng Hoa giận tím mặt, Đường Phong lại là xua xua tay nói: “Không sao, em đi ra đi, nhớ kỹ trước khi địa quật công khai, không được phép để lộ tin tức với người khác!”
“Nhất định!”
Võ giả đứng dậy, cúi thấp đầu, không dám nhìn bất cứ ai, vội vàng rời đi.
“Còn không?”
Mọi người lại im lặng trở lại, qua vài giây lại có hai người đứng dậy rời đi.
Rất nhanh, năm phút trôi qua.
Đường Phong cười nói: “Còn ít hơn so với tưởng tượng của tôi, một đám oắt con không sợ chết, tôi còn cho rằng ít nhất là rời đi một nửa.”
Nói xong, nhìn liếc Phương Bình nói: “Phương Bình em vậy mà không chạy, nằm ngoài dự đoán của tôi.”
Phương Bình im lặng, đen mặt nói: “Thầy nói là cấp hai đi, không nói cấp ba!”
“Ha ha ha...”
Đường Phong đột nhiên bật cười, tiếp đó cũng trầm giọng nói: “Cho em một cơ hội, cấp ba có thể đi!”
Phương Bình lười biếng nói: “Em ngốc chắc, em đi rồi, điểm thưởng trên lớp không phải lợi cho người khác sao?
Chỉ là địa quật thôi mà, cũng không phải là thần tiên đánh không chết dẫm không nát, đạo sư của Ma Võ chúng ta hy sinh vài người, cũng không phải không thua không thắng.
Mỗi ngày sống trong lo lắng sợ hãi, không bằng xuống dưới giết bọn họ, vậy mới kiếm được nhiều tiền...”
Đường Phong cười nhạo một tiếng, “Được, tôi rất xem trọng em, lời em nói hôm này nhớ rõ rồi, tôi sẽ đợi đến ngày đó!
Em không đi, vậy đừng nói ai ép em, ở địa quật lúc gặp phải nguy hiểm, đạo sư dẫn đội không cho chạy, ai muốn chạy, để tôi biết được, tôi sẽ đập chết người đó đầu tiên!
Tên nhóc cậu, nằm trong danh sách của tôi.”
Phương Bình liếc mắt, thầy thấy em chạy lúc nào, cố ý gây chuyện sao.
Đường Phong cũng không quan tâm cậu, nhìn những người khác nói: “Các em cũng như vậy!
Ngoài ra, nhà trường quyết định, có thể sớm chi trước một phần tài nguyên, ai cần đột phá cấp ba, thiếu thuốc, có thể đi xin phòng hậu cần...”
Mắt Phương Bình sáng lên, lập tức nói: “Thầy, em được không? Em cảm thấy mình nhanh chóng có thể bước vào cấp ba cao kỳ rồi, cấp ba cao kỳ, thực lực của em tăng mạnh, có thể bảo hộ các bạn!
Thầy cũng biết, em đột phá rất nhanh, thực lực cấp ba cao kỳ, với hiện tại hoàn toàn không giống...”
Đường Phong cau mày nhìn cậu, lừa quỷ à!
Tên nhóc cậu mới đột phá cấp ba mới có mấy ngày?
Cấp ba cao kỳ, thiên tài như Tạ Lỗi cũng dùng mất nửa năm mới vào cấp ba cao kỳ, Nam Võ Vương Kim Dương cũng phải khoảng ba tháng.
Phương Bình đột phá chưa tới nửa tháng!
Thấy Đường Phong không tin, Phương Bình kêu oan nói: “Thật đó thầy, nếu như trước khi em vào địa quật, vào không được cấp ba cao kỳ, em đền gấp bội tài nguyên mượn của trường!
Ngoài ra em hy vọng nhà trường có thể cho phép em sớm dùng điểm thưởng ngày thường khen thưởng.
Điểm thưởng trước đó em cũng chưa lĩnh, tính hai tháng, cho em 600 điểm thưởng là được.
Nhà trường cho em mượn 1000 điểm thưởng...”
Mọi người trong lớp đều choáng váng!
1600 điểm thưởng, Phương Bình cậu dám mở miệng nói chuyện như vậy với Đại Sư Tử!
Đổi thành tiền chính là 4,8 triệu, Phương Bình cậu khẩu vị cũng quá nặng rồi.
Phương Bình suy nghĩ một chút đột nhiên nói: “Mượn thôi, nhà trường có thể lấy danh nghĩa đầu tư, đầu tư em, thế nào?”
Mọi người lại lần nữa trợn mắt há mồn, Đường Phong cũng sửng sốt.
Cậu nói mượn chưa chắc có thể.
Nhưng cậu nói nhà trường đầu tư cậu…
Phương Bình cũng là vừa mới nghĩ ra, mượn tiền hình như không tính điểm tài phú, trước đó cậu từng thử một lần, mượn điểm thưởng với mượn tiền là một đạo lý.
Nhưng đầu tư thì không giống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận