Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1052

Phương Bình lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Ý của ta không phải như vậy, ta biết kim thân cấp tám mạnh cỡ nào mà, dù sao ta cũng có kim cốt. Ý ta là, nếu năng lượng và khí huyết hao hết... vậy lực lượng tinh thần thì sao?
Thật ra ta vẫn sợ nhất là lực lượng tinh thần của cường giả cao cấp, một phần là vì phạm vi bao phủ quá rộng, một phần là quá mức nhạy cảm. Nếu không có lực lượng tinh thần, vậy cường giả cao cấp cùng lắm chỉ tồn tại phản ứng bản năng thôi.
Nếu như vậy, chúng ta thu lại khí tức, dù có đến gần bọn họ, bọn họ cũng chưa chắc có thể phát hiện!"
Nghĩ đến đây, Phương Bình bỗng nhiên bạo phát lực lượng tinh thần, sau đó tự bạo một phần nhỏ...
Vương Kim Dương xạm mặt lại! Hắn không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được hư không rung lên yếu ớt.
Thật tùy hứng! Đậu xanh, nói bạo là bạo, lực lượng tinh thần của ngươi không cần tiền?
Mà Phương Bình tự bạo một chút lực lượng tinh thần, sau đó vẫn nhìn số liệu, nhẹ giọng nói: "Chúng ta trước hết chờ một lát, ta làm thử nghiệm."
"Thử nghiệm xem lực lượng tinh thần có thể khôi phục hay không?"
"Ừm."
Vương Kim Dương cũng không nói nhiều, nhóm đầu tiên đến đây cũng đã hơn một tháng rồi, bây giờ có gấp cũng vô dụng, còn phải cẩn thận đụng phải Sắc Vi Vương ở phía trước, chờ một lát cũng được.
Chờ hơn nửa giờ, trời cũng sắp sáng, ánh mắt Phương Bình hơi khác thường nói: "Không được!"
Lực lượng tinh thần thực ra đều tự động khôi phục, tuy tốc độ rất chậm. Nhưng thời gian dài như vậy, ít nhất cũng khôi phục được 1 hz chứ? Nhưng hoàn toàn không có!
Phương Bình nuốt nước miếng, thấp giọng nói: "Thú vị đó! Giới Vực lẽ nào chính là như vậy? Không... liệu... đây có phải là khu vực phong cấm mà Tần Phượng Thanh nói đến không?
Ta cứ tưởng khu vực phong cấm sẽ giống với lá chắn lực lượng tinh thần chứ, lẽ nào không phải?
Hay là nơi đây vẫn không phải là khu vực phong cấm, chỉ là vì nơi này hơi đặc thù, vì có nhánh sông Cấm Kỵ Hải?"
Phương Bình hơi đau đầu, trong thời gian ngắn cũng không nghĩ được rõ ràng.
Mặc kệ những điều này, Phương Bình suy nghĩ một chút, bắt đầu dùng điểm tài phú khôi phục lại khí huyết và lực lượng tinh thần của mình.
Hắn muốn xem thử liệu hệ thống có bị ảnh hưởng hay không.
Rất nhanh, số liệu thay đổi khiến Phương Bình nhận ra rằng hệ thống của mình quả nhiên rất ngon lành, không hề bị hạn chế bởi bất cứ ảnh hưởng nào.
Tài phú: 112 tỷ (chuyển đổi)
Khí huyết: 7088 cal (7088 cal)
Tinh thần: 933 hz (933 hz)
Tôi cốt: 177 đốt (100%), 29 đốt (90%)
Không gian chứa đồ: 50 mét khối (+)
Năng lượng bình phong: 10.000 điểm tài phú/phút (+)
Mô phỏng khí tức: 100.000 điểm tài phú/phút (+)
Nhìn số liệu một hồi, Phương Bình lại nhìn kim cốt hơi bị lộ ra của mình, sau đó nhìn Vương Kim Dương nói: "Lão Vương, nếu như cường giả cấp tám hao hết năng lượng lại không có cách khôi phục... Bộ xương này của ta có thể liều mạng với bọn họ không?"
Kim thân cấp tám thực ra mạnh hơn kim cốt của hắn nhiều. Hơn nữa, kim cốt của Phương Bình cũng không trọn vẹn, hắn còn chưa rèn luyện cốt tủy xương sọ.
Nhưng ngoại trừ xương sọ, kim cốt ở những nơi khác đều là hàng thật giá thật.
Vương Kim Dương thật muốn chửi thúi đầu thằng này, hắn điên tiết nhưng phải kiềm chế, khẽ quát: "Dù xương cốt ngươi mạnh mẽ, nhưng đánh nát lục phủ ngũ tạng của ngươi, ngươi cũng không sống nổi! Cường giả kim thân mạnh mẽ toàn thể, không phải là trình độ bộ xương khô của ngươi có thể so sánh được!"
"Cái đó chưa chắc à..." Phương Bình nhíu mày cãi lại: "Khung xương là khung xương, phối hợp với lực lượng thiên địa thì sao? Nếu đối phương không còn lực lượng thiên địa, chỉ dựa vào cơ thể, đúng là không hẳn có thể lấy mạng ta.
Đương nhiên, có thể lấy mạng ngươi hay không thì ta không biết.
Giới Vực Chi Địa thú vị á!
Nhưng mà... có lẽ nơi này không phải là Giới Vực Chi Địa, bởi vì theo cách Tần Phượng Thanh nói, Giới Vực được khen là Tiên Giới, nồng độ năng lượng cực cao, đâu đâu cũng có thứ tốt, chứ không phải như này..."
Vương Kim Dương gật đầu nói: "Nơi này quả thực không hẳn là Giới Vực, ít nhất thì khu vực phong cấm mà Tần Phượng Thanh nói, chúng ta còn chưa gặp qua, nơi này cũng chưa chắc là khu vực phong cấm.
Còn nữa, trước kia ta còn nghĩ tuyệt đỉnh qua đời là vì Cấm Kỵ Hải, bây giờ xem ra không hẳn là như vậy. Một nhánh sông nhỏ như vậy sao có thể khiến tuyệt đỉnh mất mạng?
Ngay cả thành chủ thành Sắc Vi cũng có thể qua sông, chắc chắn không thể chết ở nơi này, nếu không, mọi người cũng không cần thiết đến Giới Vực cướp giật di hài.
Di hài của tuyệt đỉnh rốt cuộc ở đâu?
Ở Giới Vực Chi Địa sao?
Vị lão tổ ở thành Trấn Tinh vì sao lại phải đến Giới Vực Chi Địa?
Vượt giới?
Nếu mà vượt giới, đi Ngự Hải Sơn hình như cũng được mà?
Vì sao phải vượt giới vào Giới Vực Chi Địa?
Hay là nói, đối phương không phải vì vượt giới, mà vốn muốn đến Giới Vực Chi Địa?"
Giờ khắc này, Vương Kim Dương cũng ôm một bụng nghi hoặc.
Phương Bình cười cười: "Đoán nhiều cũng vô dụng, chúng ta thiếu rất nhiều tin tức quan trọng, người ta không chịu nói cho chúng ta, vậy chúng ta tự tìm xem..."
Hắn còn chưa dứt lời, Vương Kim Dương bỗng nhiên vội ho một tiếng nói: "Phương Bình, lần này chúng ta đến đây tìm lão sư nhà ta, những chuyện tìm hiểu bí mật này để sau đi ha, quay lại chuyện chính đi nào!"
Hắn sắp bị Phương Bình kéo đi lạc đề rồi!
Hai ta liều chết đến đây làm gì? Đi tìm người đó ba!
Sao lại nghĩ nhiều như vậy! Tìm được lão sư, mặc kệ là còn sống hay còn xác, nhìn một cái cho biết, ít nhất để hắn triệt để hết hy vọng.
Còn thi thể tuyệt đỉnh cái gì gì, bí mật Giới Vực Chi Địa cái quỷ gì, đều không liên quan đến hắn. Mới cấp năm, lo mấy cái này làm gì.
Cấp chín đang tranh giành mấy cái này, lẽ nào bọn họ cũng phải ham hố nhúng tay nhúng chân vào nạp mạng sao?
Phương Bình nghe vậy cũng nghiêm túc nói: "Có lý, có lý, tìm người mới là mục đích chính! Những chuyện khác đều là râu ria, không đáng kể!"
Vương Kim Dương thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Phương Bình lại nói: "Sắc Vi Vương có tinh hoa sinh mệnh, hơn nữa còn có thần binh trường kiếm cấp chín! Đậu, phải lấy cho bằng được..."
"Phương Bình!"
Giọng Vương Kim Dương bén nhọn hét lên!
Mẹ kiếp! Ông đây không nên cùng xuống địa quật với ngươi, trái tim nhỏ bé của ông sắp không chịu nổi kích thích kiểu này rồi!
Thấy lão Vương bình tĩnh thong dong bị chọc tức đến mức sắp biến hình, Phương Bình nhún nhún vai, ta chỉ mới nói vậy thôi mà, chẳng lẽ thật sự có thể cướp đồ của cấp chín sao?
Lão Vương nghĩ nhiều quá!
Nói cho đỡ ghiền thôi mà ba!
Ta nói ta muốn chơi chết tuyệt đỉnh, chẳng lẽ thật sự ra tay chơi tới sao?
Hắn chỉ đùa một chút mà thôi, lão Vương chưa chi đã cương lên rồi, tuổi không lớn mà như ông cụ ấy... không đúng, vốn chính là ông cụ, hừ.
...
Ngay khi Phương Bình và Vương Kim Dương đến biên giới của Giới Vực Chi Địa. Tại biên giới Cấm Kỵ Hải, Tần Phượng Thanh há to miệng, ngây ngốc nhìn Lý Hàn Tùng hồi lâu, mãi sau hắn mới lắp bắp nói: "Đầu... Đầu Sắt..."
Lý Hàn Tùng lúc này nhíu mày, không lên tiếng.
Tần Phượng Thanh nuốt một ngụm nước bọt, ấp a ấp úng nói: "Đầu Sắt, hai ta là anh em tốt phải không?"
"Ngươi muốn nói cái gì?"
"Mở cửa đi!"
Tần Phượng Thanh hơi kích động nói: "Ui đậu, cửa tam tiêu của ngươi, cánh cửa sinh mệnh đang đóng kín! Là đóng kín đó! Ta thấy, lúc ngươi mới hiện cửa trong nháy mắt, ta đã thấy!
Bên trong cánh cửa sinh mệnh bị đóng có đồ vật! Thật đấy, lúc ngươi mới cụ thể hóa mấy cánh cửa, cửa có mở hé hé, bên trong thật sự có đồ vật đó!
Đầu Sắt... Hình như là nhẫn chứa đồ... Không, có thể là thần binh... Cũng không phải, mặc kệ nó là gì, tuyệt đối là thứ tốt!
Đậu xanh! Ngươi thật sự là ông cụ thời xưa phục sinh, lại còn để lại bí kíp át chủ bài cho mình nữa chứ!
Cửa tam tiêu tự đóng một cửa không nói, bên trong còn có đồ vật, thứ gì mới có thể nằm trong cửa tam tiêu?
Đầu sắt, mở cửa nhanh..."
Tần Phượng Thanh thật sự kích động sắp điên rồi!
Tuy không phải đồ của hắn, nhưng đồ của Đầu Sắt... anh em tốt cả đời với nhau, chia sẻ là đều nên làm mà.
Dù Đầu Sắt không cho mình, nhưng lấy ra nhìn nhìn chút cũng được mà, nói không chừng, Đầu Sắt thấy mình đáng thương, đời trước hắn là nhân vật lớn, tích trữ mấy chục thanh thần binh cấp chín, tiện tay quăng cho mình mấy cái thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận