Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1875: Nổi Gió (3)

Ngay khi Ngô Khuê Sơn sắp tỉnh lại, nhóm ba người Phương Bình đã rời khỏi Ma Đô địa quật, dọc đường, Chiến Vương bay rất nhanh, vội vã chạy về Tây Sơn địa quật.
Chiến Vương vừa bay nhanh vừa nói: "Lần này đi Giới Vực, thu hoạch như thế nào? Tìm được Giảo không? Đúng rồi, làm sao ngươi lại gặp được Lữ Chấn? Không phải Lữ Chấn đã mất tích ở Ma Đô địa quật sao? Hóa ra là tiến vào Giới Vực à?"
Chiến Vương hỏi khá nhiều, Phương Bình còn chưa đáp lời, Lữ Chấn vội vàng nói: "Thưa tiền bối, đúng là ta đã ở Giới Vực mấy năm, đúng rồi, tà..."
Ông đang định nói chuyện, Phương Bình bỗng cười nói: "Lần này thu hoạch không nhỏ, Giảo còn ở đang Giới Vực, hơn nữa nó đã đồng ý giúp đỡ, lần này, xem như thu hoạch ngoài ý muốn."
"Xem ra ngươi khá may mắn đấy!"
Chiến Vương lên tiếng, không hỏi chuyện Giới Vực nữa, trở về lại nói.
Lữ Chấn thì liếc nhìn Phương Bình, bây giờ ông đang nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng.
Phương Bình vào Giới Vực, là do Chiến Vương hộ tống. Vậy võ giả tà giáo... làm sao đến đó được? Chẳng lẽ, Ma Đô địa quật bị chiếm đóng, võ giả tà giáo không hề rời đi?
Ông nghĩ đến việc này, nhưng Phương Bình thì chẳng thèm để ý, không có liên quan gì tới ta, ta không đánh ngài, ngài nhìn ta cũng vô dụng. Không có bằng chứng, ngài đừng vu oan cho ta.
...
Ngày 12 tiến vào địa quật, đêm ngày 14, Phương Bình mới tới Tây Sơn địa quật.
Ngự Hải Sơn của Tây Sơn địa quật, Trần Cốc Dương vẫn luôn trấn thủ đường nối Ngự Hải Sơn, hình như vẫn luôn không hề rời đi, cũng không biết đã ở đây bao nhiêu năm.
Lần này, Phương Bình không hề ẩn giấu khí thế và tướng mạo.
Trần Cốc dương nhìn thoáng qua Phương Bình, lại nhìn Lữ Chấn một chút, hình như đoán được cái gì, nhìn hai người một chút, khẽ gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Phương Bình thì ôm quyền chắp tay với Trần Cốc Dương, cười nói: "Trần tiền bối, trước kia, Phương Bình giả mạo Tưởng Hạo, để tiền bối chê cười."
Trần Cốc dương cười nhạt nói: "Không sao, tiến vào địa quật, cẩn thận chút thì tốt hơn. Trước đó, ta còn chưa kịp cảm ơn ngươi về chuyện của nhóm người Diệu Tổ, ta nên cảm ơn hiệu trưởng Phương mới đúng."
"Tiền bối khách khí rồi, lần trước cũng là Diệu Tổ tiền bối giúp ta mà."
Phương Bình dứt lời, Trần Diệu Tổ bỗng nhìn về phía ngoại vực, phía Giới Vực.
Chiến Vương cũng nhìn về phía bên kia, nhanh chóng cười nói: "Phương Bình, hình như lão già bên trong có chút động tĩnh, muốn đi xem một chút hay không?"
Trần Cốc Dương bên cạnh hơi cau mày nói: "Đừng làm loạn! Bên này có động tĩnh nhiều lần, ta hoài nghi là đang thức tỉnh. Lúc này tiến vào, có thể sẽ bị đối xử như kẻ địch."
Phương Bình hơi bất ngờ, không kìm được nói: "Tiền bối của Huyền Đức động thiên đang thức tỉnh? Vậy lần trước ta gặp phải..."
"Có thể là bóng người do lực lượng tinh thần hóa hình, hoặc là lần trước chưa khôi phục hẳn, gần đây Giới Vực có không ít động tĩnh, có lẽ bây giờ đang ở vào trạng thái khôi phục."
Trần Cốc Dương giải thích một câu, sau đó hơi nhíu mày nói: "Đã nhiều năm trôi qua như vậy, Giới Vực không hề có động tĩnh. Gần đây, không chỉ Huyền Đức động thiên, mấy Giới Vực khác hình như cũng có chút động tĩnh. Người ở bên trong, yên tĩnh đến cực hạn sẽ bắt đầu có hành động, có lẽ sắp ra ngoài rồi."
Chiến Vương liếc mắt nhìn Trần Cốc Dương, cười tủm tỉm nói: "Lão Trần, ngươi nói vị bên trong kia, có phải là ông già nhà ngươi hay không?"
"..."
Sắc mặt Trần Cốc Dương đen lại.
Mẹ kiếp, đồ khốn! Nơi này có còn con cháu nhé! Nói chuyện vớ va vớ vẩn!
Làm sao có thể là ông già nhà mình được?
Trần Cốc Dương lạnh nhạt nói: "Chắc là không có quan hệ gì với Trần gia, mấy người Diệu Tổ căn bản không vào được."
"Ồ, mà chưa chắc đâu à, có thể là sư phụ ngươi?"
Chiến Vương nói như vậy, Trần Cốc Dương lại không hề phản bác, khả năng này... Không phải là không có.
Tuyệt đỉnh thành Trấn Tinh đều có suy đoán của mình. Trấn Thiên Vương sắp xếp Trần Cốc Dương trấn thủ Tây Sơn địa quật, chưa chắc là tùy tiện hoặc ngẫu nhiên sắp xếp như vậy, có lẽ đám người bọn họ thật sự có liên quan đến Giới Vực.
Chiến Vương thấy hắn không nói gì, lại nói: "Người bên trong, có từng tìm ngươi chưa?"
"Không có."
"Không liên hệ với ngươi sao?"
Trần Cốc Dương thản nhiên nói: "Người ở bên trong hiện chưa chắc có thể đi ra, liên hệ như thế nào? Huống hồ, rốt cuộc tình hình của chúng ta như thế nào, ai biết? Hơn nữa, chúng ta cũng có cuộc sống của mình, mấy trăm năm đã qua, dù có liên quan tới Giới Vực, đó cũng là quá khứ."
Dứt lời, Trần Cốc Dương lại nhìn về phía Phương Bình, chậm rãi nói: "Không nên thân thiết với Tưởng mập quá, hắn có chút vấn đề, ta luôn hoài nghi, hắn mới là Ma Đế, có dã tâm!
Năm đó, Trương Đào nhặt được xác yêu thực ở Bắc Hồ địa quật, có lẽ chính là Tưởng mập ném ra ngoài. Nếu nói ai hiểu rõ nhân loại, thì hắn hiểu rất rõ.
Hơn nữa, hắn tọa trấn Nam Giang địa quật, rất gần Bắc Hồ địa quật, Bắc Hồ địa quật cũng là địa giới tuần tra của hắn, cho nên hắn là người có khả năng ra tay nhất. Không biết tên này định làm gì, đừng quá thân thiết với hắn."
Phương Bình vẻ mặt ngơ ngác, ngài nói chuyện này trước mặt Chiến Vương là có ý gì?
Còn nữa… Ngài vừa nói Tưởng mập, ta còn tưởng ngài nói đến Tưởng Siêu cơ!
Phương Bình ngượng ngùng, Chiến Vương cũng im lặng, thấp giọng mắng: "Bớt nói nhảm, yêu thực mà Trương Đào nhặt được không phải ta tặng, ta muốn tặng thì sẽ quang minh chính đại tặng hắn, để hắn nhớ ân tình. Ban ơn lấy lòng, ta cũng sẽ không che giấu.
Người che giấu tỏ ra bí ẩn đều không phải là thứ tốt, ai biết ai làm?
Còn nữa, Trần lão quỷ, ngươi cũng không cần thăm dò ta, lão tử không phải Ma Đế, dù lão tử đến từ núi Tử Cái... có lẽ có thù với Ma Đế. Hắn là kẻ bị ruồng bỏ của núi Tử Cái, nói không chừng đã từng phản bội núi Tử Cái, có lẽ lão tử và hắn đã từng đánh nhau!
Nhưng đúng là phía núi Tử Cái có chút vấn đề."
Chiến Vương trầm giọng nói: "Bên đó chẳng những có vấn đề, mà còn là vấn đề rất nghiêm trọng, có cơ hội, còn phải đi xem một chút. Phía núi Tử Cái, không có người nhà họ Tưởng ở đó, cũng không có nhân loại khác ở đó... nhưng ở Ngự Hải Sơn, ta phát hiện có một đường nối, trực tiếp thông với Giới Vực, có lẽ liên quan đến núi Tử Cái.
Có người có thể ra vào núi Tử Cái, thông qua đường nối của Ngự Hải Sơn…
Lần trước, ta đã đi thăm dò một chút, vết tích rất cổ xưa, lòng đất bị đào thành đường hầm..."
Trần Cốc Dương đột nhiên nhìn về phía hắn, bỗng nghiến răng nói: "Vì sao không nói sớm?"
"Có liên quan gì tới ngươi?"
Chiến Vương khinh thường, khinh bỉ một tiếng, lúc này mới nhìn Phương Bình nói: "Ta nói với ngươi, thật ra ta hoài nghi chính ngươi là Ma Đế... nói không chừng, đường hầm kia chính là ngươi đào, ta thấy ngươi có tài đào hầm đào hang lắm."
Phương Bình đen mặt lại, đường hoàng nói: "Tiền bối, đừng nói xấu ta, ta chưa từng đào hang."
Nói linh tinh gì thế! Lữ Chấn còn đang ở đây, ta không cần thể diện sao? Ai đào hang?
Nhưng... núi Tử Cái lại có đường hầm nối thẳng đến Ngự Hải Sơn?
Nói như vậy, Chiến Vương có lẽ từng tiến vào núi Tử Cái?
Hắn còn đang nghĩ ngợi, Trần Cốc Dương cũng trầm giọng nói: "Ngươi đã tiến vào?"
"Không, chỉ nhìn lướt qua, đường hầm đã bị người ta phong tỏa, một khi ta xông vào, chắc sẽ bị người phong tỏa cảm ứng được. Hơn nữa, ta rời đi, có lẽ Chân Vương địa quật cũng sẽ phát hiện, cho nên vẫn luôn không tiến vào, thật ra cũng mới phát hiện chưa được bao lâu..."
Dứt lời, Chiến Vương cười nói: "Chỉ muốn nhắc nhở ngươi, hãy điều tra Tây Sơn địa quật một chút, cẩn thận có đường hầm xung quanh, nếu lão già bên trong bất ngờ xông ra, Tây Sơn địa quật tương đối quan trọng, sẻ xảy ra chuyện rất phiền phức!"
"Ta sẽ chú ý."
Trần Cốc Dương lên tiếng, đồng nghĩa coi trọng vấn đề này, cũng không hề chủ quan.
Chiến Vương cũng không nói tiếp nữa, mang theo Phương Bình và Lữ Chấn cùng bước vào vòng xoáy.
...
Ma Đô.
Chiến Vương dẫn theo Phương Bình và Lữ Chấn, vừa đến Ma Đô, bỗng đảo mắt, cười nói: "Ngô Khuê Sơn tỉnh rồi!"
"Hiệu trưởng tỉnh rồi?"
Vẻ mặt Phương Bình ngạc nhiên mừng rỡ, Lữ Chấn thì có chút mờ mịt, tỉnh rồi?
Ông thật không biết Ngô Khuê Sơn vẫn luôn hôn mê, Phương Bình cũng không hề đề cập đến vấn đề này, chỉ nói là Ngô Khuê Sơn sắp đột phá đến tuyệt đỉnh mà thôi.
Đúng vào lúc này, ánh mắt Lữ Chấn cũng thay đổi, thật nhiều cường giả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận