Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3133: Vạn Giới Điện

Chương 3133: Vạn Giới ĐiệnChương 3133: Vạn Giới Điện
Lê Chử nhìn quanh một vòng, cười nói: "Người của Thần Đảo Thuỷ Lực còn chưa đến sao? Nghe nói phe Nhân Hoàng đã nương nhờ vào Thần Giáo, không biết lần này có đến không..."
Nghệ cười nói: "Chưa chắc sẽ ở phía này, Thiên Phần vẫn luôn di động, có lẽ bọn họ tiếp cận từ những hướng khác.
Lê Chử cũng không nói nhiều, hỏi: "Có thể định vị vị trí cụ thể không?"
"Có thể!" Nghệ Thiên Vương đáp: "Nhưng tốt nhất là cả bốn vị Tuần Sát Sứ đều đến, mới có thể xác định vị trí chính xác, nếu xông bừa vào, rất dễ gặp chuyện!"
Lê Chử nhìn về phía Liễu Sơn, Liễu Sơn khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Trước đó chúng ta từng có ước hẹn, nếu đến thì gặp nhau ở Vạn Giới Điện trong Thiên Phần."
"Vạn Giới Điện...' Lê Chử cười nói: "Điện cống nạp của Thiên Đình năm xưa?”
"Đúng."
"Vẫn còn tồn tại?"
Nguy cơ như thế nào khiến bốn vị Thiên Vương không dám tự ý xông vào?
Lê Chử lạnh nhạt nói: "Nói như vậy, các ngươi hẳn là cũng biết đến chỗ này, đã từng đến? Nếu đã từng đến... Vì sao không đi vào trong lấy bảo vật..."
Đám người này đã đến nơi này, nhưng không dám một mình đi vào lấy bảo vật, hiện tại còn lôi kéo các nơi, thời gian chênh lệch không lớn, nếu nói đây là chuyện bất ngờ, hắn không tin.
Lê Chử cười cười, cũng không vạch trần, nhưng âm thầm đề cao cảnh giác.
Liễu Sơn và Nghệ Thiên Vương hơi khựng lại. Nghệ Thiên Vương nhanh chóng cười nói: "Chúng ta chưa từng đến, Kỷ Vân đã từng đến, hắn nói với chúng ta một số chuyện, nên ít nhiều bọn ta biết tình huống ở đây."
Hiển nhiên, bốn vị Tuần Sát Sứ có lẽ đều có mục đích, đều đã nhắn nhủ với nhau. Lần này, họ phải kéo người đến.
"Vẫn còn, ở phía bên ngoài." Liễu Sơn trả lời.
Nghệ Thiên Vương liếc mắt nhìn hắn, nhanh chóng cười nói: 'Được, nghe theo Lê vương chủ!"
Ngay vào lúc này, phía sau lại có người đến, nhóm người Thần Đảo Thủy Lực.
Lê Chử liếc mắt nhìn, cũng không bắt chuyện, lên tiếng: "Bốn vị Tuần Sát Sứ đều đến, Thần Giáo có đến hay không để tính sau, chúng ta vào trước, nếu bọn họ không đến thì càng tốt, nếu đến thì để bọn họ nghĩ cách tự đi vào!"
Lê Chử lập tức đưa ra vài phán đoán.
Đi cùng với ngươi? Ngươi là người tốt chắc?
Thiên Cực liếc nhìn Lê Chử, lúc này, hắn không chỉ không đến gần, mà còn tránh xa thêm một chút.
Ta đâu có ngốc!
Lê Chử không thèm để ý, hắn ngay lập tức truyên âm cho Thiên Cực: "Cố gắng đi chung với bản vương. Bốn người này đều là Tuần Sát Sứ, ngay cả Thịnh Hoành cũng chưa chắc đã đồng lòng với ngươi. Ngươi một lòng muốn trốn tránh, nhưng những người này nhất định phải kéo ngươi đến, có lẽ là có mục đích khác!"
Đám người này có muốn tính kế thì cũng sẽ muốn tiêu diệt Lê Chử trước. Gặp nguy hiểm, ông đây tìm cách chạy trước, ai rảnh mà kề vai chiến đấu với ngươi. Ngươi thật biết suy tính!
"Cẩn thận đấy!" Càn Vương quát khẽ, sắc mặt nghiêm nghị. Hư không hỗn loạn rung chuyển không gian. Vết nứt ngang dọc chung quanh lâu lâu xẹt qua.
Vào giờ phút này, đoàn người Phương Bình đã đến phạm vi của Thiên Phần.
Âm ầm! Tiếng sấm sét vang lên.
Chiếc thuyền lớn do Thánh Nhân Lệnh hóa thành đã được bao bọc trong kết giới năng lượng. Mấy vị Thánh Nhân dồn dập ra tay, duy trì kết giới.
Lê Chử bất đắc dĩ, cái tên này... Trước đó thấy hắn đâu có nhát gan như vậy. Sau một chuyến vào Thiên Phần giả, Thiên Cực điên được chữa lành, nhưng lại tạo nên Thiên Cực nhát gan, không biết là tốt hay là xấu nữa. ...
Thần Giáo không có Tuần Sát Sứ, hắn cũng không biết Tuần Sát Sứ hẹn gặp nhau ở đâu, càng không có Tuần Sát Sứ dẫn đường, chỉ có thể dựa vào mấy người Viên Cương để tìm kiếm vị trí bí địa.
Nếu một mình đi đến Thiên Phần, hắn sẽ không lo lắng như vậy. Nhưng lúc này, hắn dẫn theo một nhóm cường giả trung kiên của Thần Giáo, một khi xảy ra chuyện thì phiền to.
"Cấn Vương, ngươi chú ý một chút, bảo vệ bọn họ!" Càn Vương bắt đầu chỉ huy.
Cấn Vương cũng không đam chậm trễ, nhanh chóng ra tay.
Càn Vương phóng lực lượng tinh thần ra, phòng ngừa bị tập kích, phòng ngừa chuyện bất ngờ có thể xảy ra.
Âm ầmI
Một tiếng sấm rền vang lên, bầu trời thật sự có sấm chớp lấp lóe, hư không có sấm sét. Vết nứt màu đen lập tức xẹt qua thuyền lớn.
Kết giới bảo vệ bị cắt ra, Cấn Vương giơ tay vồ một cái, bắt được một vị Chân Thần đứng gần nơi kết giới bị phá huỷ.
Âm! Một tiếng vang giòn vang lên, trong hư không xuất hiện một đoá sen năm cánh, phá năm!
Vị Chân Thần vừa được cứu sợ hãi ra mặt.
Phá năm!
Cấp Đế hơi yếu một chút cũng có thể chết ngay lập tức.
Chỗ này quá nguy hiểm.
Cấn Vương lại quát lên: 'Cấp Thánh đứng bên ngoài, rồi đến cấp Đế, Chân Thần đứng gần bản vương, không được chạy lung tung!"
Cường giả cấp Thánh Nhân ít nhiêu cũng có thể chống lại vết nứt phá sáu. Còn vết nứt cao hơn như phá bảy, phá tám rất hiếm, nơi này khó mà gặp được.
Càn Vương cũng quát lên: "Mọi người nhất định phải cẩn thận, hư không nơi này năm xưa bị cường giả đánh sập, di tích đại chiến nguy hiểm trùng trùng, hư không phá nát nhiêu năm không thể khép lại, tuyệt đối đừng hành động lung tung!"
Hai vị Thiên Vương nhiều lần căn dặn, các Chân Thần run lẩy bẩy, ai dám lộn xộn.
Bình Sơn Vương lúc này đứng sát Phương Bình theo bản năng, so với những người khác, hắn cảm thấy đứng gần Phương Bình sẽ an toàn hơn một chút.
Sắc mặt Hòe Vương cũng nghiêm nghị hẳn lên, trầm giọng nói: "Thiên Phần quả nhiên nguy hiểm, khó trách chẳng mấy ai dám đến đây. Chỉ riêng vết nứt hư không ở bên ngoài thôi mà đã có thể đe dọa đến tính mạng của Thánh Nhân rồi.
Hoàng Giả... Khó mà tin nổi!"
Đây là di tích do Hoàng Giả để lại từ dư âm trận chiến tám ngàn năm trước. Bây giờ ngay cả Thánh Nhân cũng khó mà tiến vào an toàn. Tám ngàn năm qua, nơi này không những không biến mất, ngược lại, càng nguy hiểm.
Phương Bình không tiếp lời, hắn cũng đang tập trung để ý xung quanh.
Ngay sau đó, Phương Bình bỗng lui về một bước, ngay lập tức, kết giới trước mặt phá nát, hoa sen sáu cánh nở rộ, Phương Bình thuận tay kéo Bình Sơn Vương lùi theo.
Phá sáu!
Lần này, Cấn Vương và Càn Vương liếc mắt nhìn hắn thêm chút, nhưng Phương Bình chỉ lùi vê, không phải đón đỡ, hai người liếc mắt nhìn, cũng không nói gì. Chỉ có thể nói, Phương Bình cảm ứng nhạy bén mà thôi.
"Phập!"
Chính lúc này, một vị Chân Thần bỗng nhiên bị vết nứt chém thành hai nửa! Rồi bị vết nứt nuốt vào trong chớp mắt!
Càn Vương vồ tay chộp đến, hư không phá nát, nhưng chỉ lấy được một cái chân, sắc mặt âm trâm vô cùng!
Hắn phá bảy, nhưng vừa rồi lại không cảm ứng được vết nứt.
"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, lực lượng tinh thân của Càn Vương bạo phát, bao trùm toàn bộ thuyền lớn, quát lên: "Thiên Cơ, củng cố Thánh Nhân Lệnh!"
Nghe vậy, Thiên Cơ Thánh Nhân lấy ra một tấm Thánh Nhân Lệnh, Thánh Nhân Lệnh phóng lớn, lập tức bao trùm bầu trời.
Khôn Vương đưa cho Thiên Cơi
Như vậy, hai tấm Thánh Nhân Lệnh cuối cùng đều ở đây.
Có hai tấm Thánh Nhân Lệnh, đoạn đường tiếp theo an toàn hơn một chút. Hai vị Thiên Vương, thêm nhiều vị Thánh Nhân cùng nhau cảnh giác xung quanh, cuối cùng không còn ai phải thiệt mạng.
Về vị Chân Thần thiệt mạng trước đó, chỉ có thể nói đối phương hơi xui, trước đó, hai vị Thiên Vương không dốc hết toàn lực.
Ngay khi Thần Giáo tổn thất một vị Chân Thần, ở vũ trụ hư không sâu trong Thiên Phần, Thiên Cẩu bỗng nhiên ngửa đầu nhìn trời, Thạch Phá cũng vậy.
Tí tách!
Mưa máu lất phất bay.
Thiên Cẩu ngước đầu, nhìn về phía hư không, lạnh lùng nói: "Có Chân Thần xông vào nơi này, chết rồi?"
Một vị Chân Thần chết ở Tam Giới, nơi này sẽ không có mưa máu, chỉ có mây máu. Nhưng nơi này quá phức tạp, cửu trọng thiên phá nát, không có kết giới của cửu trọng thiên ngăn cản, Chân Thần tử vong ở nơi này sẽ trực tiếp đổ mưa máu.
Thạch Phá không quan tâm: "Chết thì chết thôi, xông loạn vào nơi này, Thánh Nhân cũng không an toàn, huống chi là Chân Thần."
Hắn cũng không quá để ý, chết thì chết thôi.
Gần đây, ngay cả Thiên Vương phá tám còn chết, nói chi là Chân Thân.
Bên khác, Thiên Thần hơi nhíu mày, nói: "Tam Giới đều biết Thiên Phần nguy hiểm, sao lại có Chân Thần xông vào đây? Bên ngoài có phải đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe nói như thế, Thiên Cẩu vừa rồi còn hơi hơi có hứng thú bỗng như mất hứng, nằm sấp trong hư không, lạnh nhạt nói: "Kệ bọn họ, không sợ chết thì cứ tiếp tục đi sâu vào."
Nơi này nguy hiểm đến mức nó cũng phải e dè. Người không sợ chết thì cứ đến, ai quan tâm chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận