Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2460: Về Nhà (3)

Phương Bình sắp không chịu nổi sự thật này! Thương Miêu trở về cùng ngày? Nói như vậy, chấn động mà Quách Thánh Tuyền phát hiện là do con mèo này làm ra?
Nhất thời, Phương Bình không biết nên vui hay buồn. Vui là vì Thương Miêu trở về, dù không ra tay thì hắn cũng có chút niềm tin. Nhưng mà, nó trở về thì nhóm người lão Trường phải làm sao bây giờ?
Hiện tại xem như hoàn toàn cắt đứt liên lạc rồi! Phương Bình cười khổ: “Ngươi trở về, vậy làm sao để liên lạc với người trong Thiên Phần giả bây giờ?”
“bản miêu làm sao biết”
Thương Miêu không hề có thành ý nói: “Bản miêu không muốn ở trong lồng"
Phương Bình lại cười khổ: “Vậy ngươi đi ra sao không thông báo cho ta?"
“Đói bụng, ăn no lại nói”
Thương Miêu hơi không kiên nhẫn: “Ngươi thiếu bản miêu thần khí và đồ ăn."
Phương Bình ngượng ngùng, suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Đổi đồ ăn vặt nhé?"
Thương Miếu khinh bỉ nhìn hắn! Người cho rằng bản miêu vẫn là con mèo bị lừa năm đó sao?
Đồ ăn vặt rất rẻ! Bản miêu cũng biết tự mua hàng online!
Nó suy nghĩ một chút, tên lừa đảo đại khái cũng rất nghèo, không có thần khí để trả lại, thôi kệ, cho hắn thiếu nợ trước đã.
Con người Thương Miêu đảo tới đảo lui, mặt mèo không vui nói: "Lại lừa mèo! Như vậy, ngươi cho bản miêu khí bản nguyên, xem như tiền lời, bản miêu sẽ không tìm người đòi nợ! Mỗi ngày cho bản miêu... 1000 con yêu cá bằng khí bản nguyên là được!".
Phương Bình nhìn nó, bỗng nhớ ra cái gì, cười như không cười hỏi: “Lần trước, là người giả mạo thần linh, định lừa lấy khí bản nguyên của ta phải không?"
“Không phải!”
Thương Miếu kiên quyết phủ nhận! Bản miêu không phải là loại mèo đó!
“Lúc đi nhờ thế giới bản nguyên của người để tiêu diệt Mệnh Vương, ta dường như bị tổn thất khá lớn, là người phải không?”
“Không phải!”
Thương Miêu vô tội, uất ức nói: “Bản miêu không làm mấy chuyện đó, người đừng vu oan cho ta!"
Phương Bình không còn gì để nói, con mèo này quả nhiên không biết xấu hổ, hỏi cái gì cũng chối bai bải.
Phương Bình cũng lười gặng hỏi, đổi chủ đề: “Lúc ngươi đi, nhóm người lão Trương không sao chứ? Còn nữa, người đi rồi, vậy khác nào nói rõ có lối ra, những người khác chạy đến đi ra thì phải làm sao?"
“Không sao hết nha!”
Thương Miêu xem thường nói: “Ta dùng chiêng chặn lối ra vào bí mật đó rồi. Nếu có người đi ra, chiêng lớn sẽ vang lên..."
“Vậy ngươi còn có thể vào không?"
“Có thể...”
Thương Miêu mới vừa nói xong, bỗng ngáp một cái: “Không thể, trở về ngủ một giấc, quên lối vào ở đầu rồi! Không tìm được!"
Nó không đi vào! Đi vào lại bị mấy lão già kia truy sát, phiền chết đi được.
Nó không muốn vào lại, Phương Bình cũng bất đắc dĩ, ép nó cũng vô dụng. Hiện tại Phường Bình cũng không vội, có đi cũng chẳng làm được gì.
Chờ đến khi muốn đi, hắn hỏi Thương Miêu cũng không muộn.
Một người một mèo nói chuyện một hồi, Phương Bình bỗng quay đầu nhìn về phía ngoài biệt thự, bên ngoài, một chiếc xe chở hàng lớn vừa dừng trước cửa.
Phương Viên vô cùng đáng thương vác một cái sọt rất lớn đi vào trong nhà. Vừa đi, cô bé vừa oán giận nói: “Mèo lớn, người còn muốn ăn bao lâu nữa? ! Ta sắp bị người khác chế cười đến chết rồi này! Ai cũng hỏi nhà ta mở quán cơm hay gì, buôn bán tốt ghê, ngày nào cũng có thể bán được nhiều như vậy..."
Thương Miêu ăn rất nhiều, hơn cả lượng cơm mà một quán cơm bình thường bán được hằng ngày! Đã vậy còn kén ăn, đòi ăn thực phẩm tươi mới, chế đồ đông lạnh.
Hai ngày trước, Phương Viên gọi đồ ăn ngoài cho nó, Thương Miêu nhất định không chịu ăn, muốn nấu trước mặt nó, nó mới ăn.
Phương Viên vừa nói xong, bỗng vui vẻ nói: “Phương Bình, anh trở về rồi!"
Phương Bình cười cười, sau đó khiển trách: “Thương Miêu trở về, sao em không gọi điện cho anh?"
“Gọi điện thoại... Gọi điện cho anh có được đâu!”
Phương Viên buồn phiền: “Điện thoại của anh ngày nào cũng báo bận, gọi làm sao được!”
Nếu không có chuyện gì, Phương Bình sẽ ném điện thoại vào không gian chứa đồ, có việc mới lấy ra gọi điện, cho nên, chỉ có hắn liên lạc với người khác, người khác muốn tìm hắn, gần như không thể. Nói xong, Phương Viên lại buồn phiền nói: “Anh, hay mình thuế đầu bếp về nhà đi, mèo lớn ăn nhiều quá, làm em với mẹ mệt muốn chết"
Thương Miêu lầu bầu: “Không được, tướng chải lông và đầu bếp phải do bản miêu sắc phong mới được, không được bản miêu sắc phong, đồ người khác làm, bản miêu không ăn"
“Thôi đi!”
Phương Viện khinh bỉ: “Không biết ai làm mớ đồ ăn vặt kia, nhưng ngươi cũng ăn vui vẻ đó thôi, có thấy người bảo không ăn đâu?
Thương Miêu nhìn cô bé như nhìn cô ngốc, một lát mới nói: “Bởi vậy nó mới gọi là đồ ăn vặt chứ không phải món chính, ngốc ghé!”.
Bị mèo lớn khinh bỉ, Phương Viên bình thường sẽ ấm ức một mình, hiện tại Phường Bình đã về, cô như có điểm tựa, vội mách: "Anh, giúp em đánh nó, mèo lớn ngày nào cũng bắt nạt em!"
Phương Bình không nói gì, em bảo anh đánh nó? Anh không bị nó đánh là may rồi! Anh sao đánh thắng được con mèo này:
“Được rồi, nấu cơm đi, dù sao cũng là võ giả cấp bốn... cấp năm rồi."
Phương Bình liếc mắt nhìn Phương Viên, Phương Viên đã đột phá cấp năm, nhưng nghĩ lại cũng đúng, con bé trước đó đã đột phá đến cấp bốn, mỗi ngày đều đi theo Thương Miêu, lên cấp năm không có gì lạ.
“Dù gì cũng là võ giả cấp năm, nấu vài bữa cơm còn có thể mệt chết hả?"
Phương Bình nói xong, lại trêu ghẹo: “Anh thấy em cũng ăn ăn uống uống không ít, mập lên trông thấy, không tệ!"
Phương Viên làm mặt xấu, anh mới mập đấy! Em không hề mập chút nào!
“Anh, em mới nghe người ta nói, anh giúp nhiều người ở Dương Thành tăng thực lực, sao không giúp em tăng thực lực gì hết vậy! Em cũng muốn làm võ giả cao cấp, làm Tổng sư..”.
Phương Viên chờ mong, Tông sư Phương Viên, nghe cũng hay hay! “Anh hai, Đại Trận Bản Nguyên của anh có thể bố trí tại nhà hay không?"
“Phía Dương Thành, người của hội Viên Bình gọi điện thoại cho em, nói rất nhiều người trở nên mạnh mẽ, lập tức đột phá.."
Phương Viên còn đang nói đầu đầu, Thương Miêu lại nhìn Phương Bình, nó vò đầu hỏi: “Trở nên mạnh mẽ rồi? Thật nhiều người? Có chút quen thuộc nha!"
Trước đó Thương Miêu còn không để ý, lúc này đầu mèo to lớn đã sắp nhào vào ngực Phương Bình, móng vuốt đâm đầm trên người hắn mấy lần, lầu bầu: “Thế giới nhỏ của ngươi có nhiều người ư.."
“Ngươi cũng đi đạo Nhân Hoàng sao?"
“Trước đây có người nào ấy nhỉ... Đông Hoàng? Tây Hoàng? Thần Hoàng?
Nói chung là quên rồi, mà người đó cũng có một thế giới nhỏ, bên trong có rất nhiều người."
Thương Miêu lầm bầm, Phương Bình hơi nhíu mày, hỏi: “Mèo lớn, Cửu Hoàng rốt cuộc là chín vị Hoàng Giả nào?”
“Cửu Hoàng.”
Thương Miêu ngửa đầu nhìn trời, một lát mới nói: "Bốn ông lão Đông Hoàng, Nam Hoàng, Tây Hoàng, Bắc Hoàng, còn có ông lão râu bạc Thần Hoàng, trong nhà trồng rất nhiều trái cây, ăn rất ngon!
Đúng rồi, Linh Hoàng thích tắm, lần này chúng ta vào hồ tắm của Linh Hoàng đó...
Còn có Địa Hoàng và Nhân Hoàng...
Phương Bình đếm một hồi, nói tiếp: “Mới 8 vị, còn một người nữa, lẽ nào là Thiên Hoàng?”
“Không phải, Thiên Giới không có Hoàng, Cửu Hoàng cùng cai trị”
Thương Miêu nói xong, lười biếng nói: “Người cuối cùng là ai nhỉ... để bản miêu nhớ lại... À, là Thú Hoàng, hình như là vậy! Chỗ dựa của yêu thú chính là Thú Hoàng rồi, chó lớn trước đây giả mạo yêu tộc, có việc cũng đi tìm Thú Hoàng hỗ trợ.”
Thương Miêu vui vẻ nói: “Hẳn là Thú Hoàng, nhưng mà hơi đần! Chó lớn lừa nó nói, chúng ta đều là yêu thú, là một nhóm, thường hay qua chỗ nó kia ăn chực."
Phương Bình không còn gì để nói, người và Thiên Cẩu rốt cuộc sống kiểu gì vậy?
Biết hết các Hoàng Giả, mà cũng không làm chuyện tốt đẹp gì, không phải lừa người này, thì là trộm cái kia, sao mà sống được đến hiện tại hay vậy? Sau khi chuyển chủ đề, Thương Miêu cũng quên mất chuyện thần khí.
Phương Bình tỉnh bơ, cũng không nhắc đến chuyện này nữa.
Con mèo này rất xấu tính, lần trước chắc chắn là nó trộm của mình 1 tỷ điểm tài phú, Phường Bình không biết và cũng không ngăn được nó.
Còn một ngày 1000 con yêu cá... Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hiện Phương Bình xem như đã hiểu rõ một chút giá cả thị trường, tạo ra một yêu cá ít nhất cần 10 vẫn khí bản nguyên. Một ngày 10.000 vần, vậy chẳng phải cần 1 tỷ điểm tài phú sao?
Phương Bình không nuôi nổi con mèo được mười ngày!
Bạn cần đăng nhập để bình luận