Toàn Cầu Cao Võ

Chương 398: Cuối cùng cũng chém chết rồi!

Cố Hùng gật đầu nói: “Nhân lực của chúng ta nhiều hơn bọn họ, chỉ cần không xuất hiện cấp ba vậy thì hiệu quả thương vong của chúng ta cũng sẽ rất thấp.
Một đối một, võ giả tà giáo gần như không phải là đối thủ cùng cấp chúng ta.
Bọn họ binh khí thô sơ, chiến pháp cẩu thả, nếu là hai đấu một, chúng ta có thể nhanh chóng giết chết bọn họ!”
Nói xong, lại nói: “Vì vậy võ giả cấp ba áp lực lớn nhất, cần ngăn cản võ giả cấp ba của bọn họ, thậm chí là là võ giả cấp ba cao kỳ hoặc đỉnh phong.
Bằng không, một khi võ giả đỉnh cấp ba xuất hiện ở trước mặt trước người khác, e rằng sẽ thương vong càng nghiêm trọng."
“Cấp ba cao kỳ trở lên sẽ không nhiều, nếu nhiều sớm đã trực tiếp xung phong liều chết rồi, cùng lắm là hai đến ba người.
Vẫn là kế hoạch cũ, nếu xuất hiện đám người đó, võ giả cấp ba chúng tôi đấu, võ giả cấp hai trên bảng xếp hạng đối đầu với những cấp ba còn lại.”
“...”
Lại thay đổi kế hoạch, mọi người nghỉ ngơi một lát, bắt đầu tập trung xuất phát đến thôn Bàn Thạch.
Phương Bình cũng lấy được 10 viên Khí Huyết Đan cấp ba từ mọi người.
Tiếp theo, Phương Bình cần phải ra sức rồi.
...
"Ầm ầm!"
Nương theo tiếng ầm ầm, Phương Bình đã san bằng căn nhà thứ tư.
Võ giả sơ cấp dù sao cũng chưa đạt tới mức phi nhân loại, Phương Bình lúc này cũng mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi, khí huyết tiêu hao rất lớn.

Ở phía sau thôn xóm.
"Đại truyền giáo, bây giờ nên làm gì?"
Có người thấp giọng hỏi thăm một câu, trong đám người, một người đàn ông trung niên vạm vỡ hơi nhíu lông mày, chậm rãi nói: "Hôm nay chúng ta hẳn phải chết, nhưng mà cũng không thể sợ chết!
Hiện tại chúng nó chỉ là một đám chó săn võ đại mới chập chững ra đời!
Mấy con gà con này hiện đang sử dụng phương thức vất vả nhất và tiêu hao nhiều chiến lực nhất.
Đã như vậy, vậy thì thỏa mãn bọn nó!
Võ giả cấp một, bây giờ bắt đầu đi đánh lén bọn chúng, làm chậm tốc độ của bọn nó lại, khiến bọn nó mất đi sự kiên nhẫn.
Không còn kiên nhẫn, chúng nó sẽ ngày càng gấp gáp…
San bằng nhà cửa nơi này, cho dù bọn chúng có thay phiên tiến hành, trong thời gian ngắn cũng không thể khôi phục khí huyết được.
Võ giả cấp hai cấp ba, toàn bộ tập hợp, nửa tiếng sau, nghe lệnh ta, cùng nhau đánh giết những võ giả cấp ba kia!
Nửa tiếng không đủ để bọn họ bổ sung khí huyết đâu, chúng ta lấy khỏe đánh mệt, có thể giết được bao nhiêu thì giết bấy nhiêu!"
"Vâng!"

Nghe theo mệnh lệnh của người đàn ông trung niên, các võ giả tà giáo không ngừng xuất hiện, tập kích, quấy rối.
Đám Cố Hùng không thèm để ý, ai đến cũng giết, đồng thời giả bộ san bằng nhà cửa, lộ ra vẻ mệt mỏi, mặt mũi trắng xám.
Kiến trúc ở thôn Bàn Thạch không quá nhiều, nhưng cũng có chừng trăm căn.
Nhưng đến khi san bằng được hơn 10 căn nhà, toàn cảnh thôn Bàn Thạch dần dần bày ra trước mặt mọi người.
Nhìn lướt qua mấy căn nhà ở phía sau, Phương Bình thấp giọng nói: "Tiếp tục san bằng thêm một số căn nhà ở đoạn giữa thôn là đủ rồi, để lại vài người ở lại khôi phục khí huyết."
Mấy vị võ giả cấp ba nghe vậy, đều ngồi xếp bằng, tiện tay vứt một viên không biết là sô cô la hay là cái gì vào miệng, liền nuốt vào.

Sau đó, mỗi lần phá huỷ được vài căn nhà, liền có mấy người bắt đầu khôi phục khí huyết.
Gần nửa giờ sau, Phương Bình thở dốc nói: "Gần đủ rồi, tôi đoán, bọn họ cũng sắp xuất hiện rồi, nếu không xuất hiện vậy nghĩa là bọn họ đã lẻn đi theo đường phía sau núi rồi."
Cũng gần đến cuối thôn rồi, nếu không đi ra, nghĩa là người đã chạy hết, không còn ở trong thôn.
Cố Hùng nghe vậy bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Rút lui!"
Mọi người dồn lập lui về phía sau, lúc này mà tiến lên nữa, ngược lại sẽ khiến người hoài nghi.
"Đi không được đâu!"
Cố Hùng vừa dứt lời, từ hai căn nhà phía sau nhanh chóng vọt tới hơn mười người!
Cố Hùng quát: "Những người khác mau trợ giúp!"
"Ngăn cản mấy đứa kia!"
Đại truyền giáo quát to một tiếng, phía sau lại tiếp tục tuôn ra thêm mấy chục người, đi vòng qua nhóm Phương Bình, hướng đến đánh giết nhóm Trương Tử Vi.
Đại truyền giáo cũng không phí lời, liếc mắt nhìn nhóm Phương Bình chợt quát lên: "Giết hết đám chó săn này, thoả mãn nguyện vọng luyện tập của bọn họ!"
Nói hết, đại truyền giáo phóng thẳng đến chỗ Cố Hùng.
Cố Hùng cũng không yếu thế, hai chân đạp đất, song quyền bùng nổ ra ánh hào quang đỏ ngàu, chớp mắt nhào tới vật lộn cận chiến với đối phương!
"Ầm!"
Nhóm Phương Bình còn chưa kịp ra tay, Cố Hùng đã bay ngược ra, gầm nhẹ nói: "Đỉnh cấp ba, mấy cậu tới giúp!"
Võ giả đỉnh cấp ba, và cấp ba sơ kỳ, chênh lệch quá to lớn!
Cố Hùng lúc còn là võ giả đỉnh cấp hai có thể giao thủ được với võ giả cấp ba trung kỳ, nhưng bây giờ bước vào cấp ba chỉ mới giao thủ với đối phương được vài chiêu đã bị đối phương đánh bay ngược ra ngoài.
Nghe cậu ta la lên một tiếng, Triệu Dương, Vu Hướng Hoa và mấy người khác dồn dập bỏ rơi đối thủ trước mặt, chạy qua đánh với đại truyền giáo.
Phương Bình cũng không chậm trễ, lập tức xông qua.
6 vị võ giả cấp ba, bắt đầu vây công đại truyền giáo.
Phương Bình một cước đâm trúng đối phương bắp đùi, nhưng chính mình phải lui vài bước, khí huyết lưu chuyển quả nhiên lợi hại
"Võ giả đỉnh cấp ba!"
Ánh mắt Phương Bình nghiêm nghị, quả nhiên, võ giả cấp ba sơ - trung kỳ chênh lệch rõ ràng.
Sức phòng ngự của đối phương quá mạnh mẽ, hơn nữa, một khi bị phản kích, đám Phương Bình đều sẽ bị thương nghiêm trọng.
Mấy người bên này đang tấn công đại truyền giáo, Trần Bằng Phi bên cạnh bỗng nhiên quát lên: "Cấp ba cao kỳ đến hỗ trợ!"
Lời này vừa nói, mấy vị cấp ba bên cạnh lại lần nữa từ bỏ đối thủ, bắt đầu vây công vị võ giả cấp ba cao kỳ đang đấu với Trần Bằng Phi.
15 vị võ giả cấp ba lập tức bị hai người này dây dưa, thu hút hết 10 học sinh.
Mà võ giả tà giáo vẫn còn tới 7, 8 người cấp ba, bọn họ bắt đầu vây công những học sinh còn lại.
Dù là như vậy, những học sinh đang vây công đại truyền giáo và vị kia cấp ba cao kỳ kia cũng vẫn rơi vào thế hạ phong, không ngừng bị thương, phải lùi lại.
"Trương Tử Vi! Nhanh giết bọn họ rồi qua giúp. Đỉnh cấp hai mau qua thêm mấy người!"
Trần Bằng Phi rống to, 4 vị võ giả cấp ba sơ kỳ, giờ khắc này bị đánh, liên tục lùi lại.
Đối thủ cấp ba cao kỳ của bọn họ sử dụng trường côn hợp kim, một côn đánh xuống, khí huyết của mọi người không ngừng lưu động, ngũ tạng lục phủ cũng bị chấn rung rung lên. Chủ lực Trần Bằng Phi liên tục thổ huyết rút lui, sức lực của 3 người khác cũng chỉ ở mức có hạn.
Nhóm Trương Tử Vi lúc này cũng đang nhanh chóng đánh giết những võ già tà giáo đang chặn đường kia.
Mấy người này tuy nhân số không nhiều nhưng ai nấy đều không sợ chết, vẫn xông lên ngăn hơn 200 người bọn họ ở bên ngoài.
Đại truyền giáo hừ lạnh nói: "Còn có chút bản lĩnh đấy, khí huyết tiêu hao không nhiều. Nhưng chỉ với chút bản lĩnh này cũng vô dụng thôi. Giết được đám võ giả cấp ba tụi bây, tao nghĩ lần sau lũ chó săn võ đại sẽ không dám biến tụi tao thành đá luyện tay nữa rồi!"
Đại truyền giáo không dùng vũ khí, lúc này còn có dư lực nói chuyện. Trong lúc nói chuyện, đối phương một quyền đánh lùi Triệu Dương. Sắc mặt Triệu Dương ửng hồng, sau một khắc, cậu phun ra một ngụm máu tươi.
"Quấn lấy hắn!"
Triệu Dương nổi giận gầm lên một tiếng, huyệt thái dương chớp mắt lõm xuống, hai cánh tay xuất hiện ánh hào quang màu đỏ yếu ớt, mắt trần có thể thấy!
Nhóm Phương Bình thấy thế, lập tức quấn chặt lấy đại truyền giáo, sau một khắc, một quyền như sấm của Triệu Dương thừa dịp đại truyền giáo không thể phòng ngự kịp, đánh lên đầu hắn ta.
Đại truyền giáo khẽ quát một tiếng, đẩy lui mấy người xung quanh, thân thể đột nhiên cao thêm một đoạn, khiến nắm đấm của Triệu Dương không thể đánh trúng đầu hắn, mà đánh trúng bờ vai hắn, truyền ra tiếng tiếng nổ vang rền của kim loại va chạm.
"Không tệ, nếu mày là cấp ba cao kỳ, có thể tao sẽ bị thương nặng, đáng tiếc!"
Bả vai của đại truyền giáo hơi bị lõm vào, máu chảy ra, nhưng không bị thương nặng.
Triệu Dương không có tuyệt chiêu, một quyền vừa rồi bạo phát khí huyết gần 200 cal, đạt đến mức độ đòn sát thủ của võ giả cấp ba, nhưng vẫn chỉ gây nên vết thương nhẹ cho đối phương.
Mà bản thân Triệu Dương, khí huyết mỏng, xuống sức không phanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận