Toàn Cầu Cao Võ

Chương 277: Trận đầu

Thi đấu buổi sáng hay buổi chiều đều không thành vấn đề.
Cho nên trực tiếp để Kinh Võ và Liên minh Võ Đại đánh trận đầu, cũng là để thu hút sự chú ý của mọi người.
Một bên là Võ Đại mạnh nhất, một bên là liên minh 89 trường Võ Đại, có hai võ giả cấp hai.
Cuộc đối đầu của hai trường này mới có thể khiến toàn trường bùng nổ trong chớp mắt.
Quả nhiên, vừa nghe nói buổi sáng ngày mai hai đội này thi đấu, khán giả dưới đài cũng vô cùng mong chờ.
Từ lúc giới thiệu đội hình bốn đội, để 40 sinh viên dự thi giới thiệu, cho đến lúc thực hiện rút thăm, tổng cộng cũng mất khoảng gần hai tiếng.
Cuối cùng, Trương Bắc Hạo cũng không bước xuống đài, thuận thiện nói vài câu bế mạc buổi lễ hôm nay, buổi lễ khai mạc cuối cùng cũng kết thúc.
Các sinh viên dự thi còn chưa bước xuống đài, trên internet đã truyền ra cực nhiều tin tức!
"Trận đầu tiên ngày mai, Kinh Võ đối chiến 89 trường liên minh!"
"Ma Võ đối chiến Liên minh Bát Giáo!"
"Liên minh 89 trường Võ Đại, xuất hiện hai vị võ giả cấp hai, những thành viên đội chủ lực của trường học khác toàn bộ là đỉnh cấp một!"
"Đội trưởng Hàn Húc của Kinh Võ không hổ là thủ khoa khoa võ toàn quốc, tiếp tục dẫn dắt Kinh Đô Võ Đại!"
"Đội trưởng Phương Bình của Ma Võ, là người duy nhất trong đội hình Ma Võ không phải là võ giả khi thi đại học!"
"Hai vị võ giả cấp hai, Tôn Minh Vũ, Trần Gia Thanh, chấn động toàn trường!"
"Thi đấu giao lưu toàn quốc giữa các trường Võ Đại, buổi lễ khai mạc nghênh đón mười hai vị cường giả Tông sư đến trợ trận!"
"..."
Trên internet đăng đủ thứ tin, đặc biệt là ngày mai Kinh Võ đối chiến Liên minh Võ Đại, cũng khiến rất nhiều người vô cùng chờ mong!
Những tin tức liên quan tới Phương Bình cũng có.
Phương Bình là thiên tài chấn động mọi người, nhưng trong mắt người bình thường, trong số 40 sinh viên dự thi lần này, lại là người có sơ yếu lý lịch kém nhất.
Ngay cả những vị liên minh Võ Đại, thành tích thi đại học của bọn họ cũng không kém như Phương Bình.
Như Tôn Minh Vũ và Trần Gia Thanh, phần lớn đều là thí sinh võ giả thi đại học, chỉ là sau đó lưu lại tại Võ Đại địa phương mà thôi.
Thi đấu giao lưu là do Liên minh Võ Đại yêu cầu, bọn họ e là đã sớm chuẩn bị, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, bỏ tiền và tài nguyên đến để lưu lại vài thí sinh võ giả.
Bên ngoài sôi sùng sục, Phương Bình vừa mới vào hậu trường, các đội viên cũng đều vui mừng ra mặt.
Dương Tiểu Mạn cười hì hì nói: "Liên minh Bát Giáo thực lực bình thường, Ngụy Bân thực lực không rõ, nhưng chúng ta biết Trần Hoành Vĩ, Trương Nghiễm Lâm.
Một người học đại học sư phạm Hoa Đông, một người học đại học khoa học Hoa Nam.
Hai người này, thực lực cùng lắm chỉ bằng Đường Tùng Đình thôi..."
"Ê, có thể đừng lấy tớ làm thước đo được không!"
Đường Tùng Đình hơi không vui, sao tự nhiên cân nhắc thực lực lại lôi mình ra làm thước đo rồi.
Mấy người bọn họ vừa nói xong, Đường Phong đi tới, trầm giọng nói: "Không nên khinh thường!"
Nói xong, nhìn về phía Phương Bình nói: "Phương Bình, ngày mai em xuất trận đầu tiên!"
"Em?"
Phương Bình kinh ngạc nói: "Đây... Đây không phải để cho người ta biết mình có át chủ bài sao?"
"Em tự tin quá ha, thật sự cảm giác mình chính là át chủ bài của Ma Võ?"
Đường Phong nở nụ cười một tiếng, đả kích nói: "Chớ xem thường bất cứ người nào, trận đầu phải đánh đẹp thắng nhanh, nếu em thật sự có năng lực, vậy thì vòng đầu tiên thắng luôn 5 trận đi, để tôi xem em có tư cách tùy ý lấy điểm thưởng hay không!"
Phương Bình nghe lời này, lập tức biết, Đường Phong lại có âm mưu gì rồi.
Đường Phong cũng mặc kệ cậu nghĩ gì, tiếp tục nói: "Theo thứ tự, Phương Bình ra đầu, Phó Xương Đỉnh thứ 2, Dương Tiểu Mạn thứ 3, Triệu Tuyết Mai thứ 4, Triệu Lỗi cuối cùng!"
Triệu Lỗi muốn mở miệng nói chuyện, nhưng vẫn không nói ra.
Cậu lo lắng mình căn bản không có cơ hội lên võ đài.
Phương Bình khẽ thở dài: "Em lên võ đài, những người khác căn bản không có cơ hội biểu diễn tài năng rồi, thầy ơi, chuyện này hơi không công bằng với các bạn đấy…"
Sắc mặt Đường Phong biến thành màu đen, thằng quỷ nhỏ này thật sự tự tin không biên giới rồi!
Không thèm để ý cậu, Đường Phong quay đầu đi, vừa đi vừa nói: "Thắng còn được, nếu thua, Phương Bình, nếu em bất cẩn để thua, em không gánh nổi trách nhiệm đâu!"
Lời này nói rất nặng, bởi vì nếu Phương Bình thật sự bất cẩn để bị thua, cuối cùng khiến Ma Võ thất bại trận đầu tiên, Ma Võ sẽ tổn thất đến mấy chục tỷ, Phương Bình đúng là không gánh nổi trách nhiệm như vậy.
"Dạ rõ!"
"Được rồi, các em bận chuyện các em đi, mấy ngày nay không có chuyện gì thì cố gắng đừng ra khỏi trường."
Dứt lời, Đường Phong rời đi rồi.
Ông ấy vừa đi, Phó Xương Đỉnh vội vàng nói: "Phương Bình, đừng một mình thắng hết nhé, ít nhất chừa lại cho tớ 2 người đi."
"Còn tớ nữa..."
"Các cậu thật sự coi bọn họ là rau cải trắng hả?"
Phương Bình lườm một cái, suy nghĩ một chút mới nói: "Thực lực Ngụy Bân hẳn là không yếu đâu. Nếu như cậu ta là người cuối cùng lên đài, tớ sẽ để lại cho các cậu, nếu không, tớ nhất định phải cho họ thấy một chút thực lực mới được.
Để người khác biết rõ thực lực, vậy thì không ổn rồi.
Kinh Võ mới là đối thủ của chúng ta, tớ sẽ đề phòng Hàn Húc kia một chút.”
“Phương Bình, cậu tự tin ghê ha, không phục không được…” Triệu Tuyết Mai bật cười, cứ như thể thật sự như lời Phương Bình nói, nếu cậu ấy muốn thể hiện thực lực, cậu ấy có thể một người thắng 5 trận không bằng!
“Tuỳ các cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tớ sẽ cố gắng chừa lại chút canh cho các cậu húp.”
Phương Bình cười một tiếng, bỗng dưng điện thoại trong túi rung lên.
Liếc mắt nhìn dãy số, Phương Bình vội vàng nói: "Tớ còn có việc, đi trước nhé."
"Đi đi."
...
Mấy phút sau.
Tại cửa lớn phòng ăn kiểu Tây ở Ma Võ.
Phương Viên tò mò đánh giá Phương Bình, một lát mới nói: “Anh, sao tự nhiên anh thành đội trưởng rồi?”
Ngô Chí Hào vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, vội vàng nói: "Đúng vậy đấy, không phải cậu mới trở thành võ giả cách đây không lâu sao? Sao đã lên đỉnh cấp một rồi, còn trở thành đội trưởng của đội Ma Võ nữa?"
"Tớ trở thành võ giả cũng được bốn, năm tháng rồi, trở thành đỉnh cấp một lại có gì kỳ lạ lắm sao?"
Phương Bình khẽ cười nói: "Nói thế nào tớ cũng là võ giả trải qua ba lần tôi cốt, tốc độ tu luyện nhanh một chút cũng có gì lạ đâu. Ma Võ gần đây có nhiều mức khen thưởng, có được tài nguyên, đương nhiên là tu luyện đến đỉnh cấp một rồi."
"Vậy sao cậu lại là đội trưởng..."
"Phí lời, tớ lợi hại nhất, đương nhiên chính là đội trưởng rồi. Được rồi, đừng hỏi những thứ vô nghĩa này nữa."
Phương Viên lúc này bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, có chút lo lắng nói: "Anh, có nguy hiểm không?"
"Không sao đâu, thi đấu giao lưu mà thôi, cũng không phải cuộc chiến sinh tử. Hơn nữa, anh của em rất mạnh, mấy thí sinh dự thi lần này không ai có thể là đối thủ của anh, đừng lo lắng."
"Vậy em gọi điện thoại cho ba mẹ…"
"Đừng, đợi thi đấu xong thì gọi, ba mẹ dù sao cũng không lên mạng, bây giờ đừng nên nói cho ba mẹ biết."
Phương Viên mơ hồ gật gù, cũng không nghĩ nhiều.
Có rất nhiều người nghĩ rằng lần thi đấu luận võ này thực ra không có nguy hiểm gì.
Chỉ là học sinh luận bàn một chút, giao lưu tỉ thí một chút, lấy đâu ra nguy hiểm.
Nếu như Phương Bình đã nói đừng gọi điện, Phương Viên cũng không làm trái lời anh hai, sau đó về kể cho ba mẹ là được rồi.
Trong lúc nhất thời, mọi người vẫn không có cách nào tiếp thu sự thực rằng Phương Bình là tân sinh viên lợi hại nhất tại Ma Võ.
Lúc ăn cơm, ai cũng hơi mất tập trung.
Vốn chuyện Phương Bình trở thành võ giả, mọi người còn có thể nói là do điều kiện ở Ma Võ tốt, được đãi ngộ tốt.
Nhưng Phương Bình không chỉ thành võ giả, mà còn đại diện cho Ma Võ tham gia thi đấu giao lưu, vậy thì không thể đơn giản giải thích là do đãi ngộ tốt được rồi.
Ma Võ nhiều người như vậy, võ giả cũng một đám, tại sao không phải là bọn họ ra trận?
...
Một ngày này, Phương Bình cũng không tiếp tục dẫn em gái đi dạo khắp nơi nữa.
Ăn cơm trưa xong, Phương Bình trở về trường học trước, chuẩn bị cho trận đấu ngày mai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận