Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2805: Nhân Vương Bá Đạo (2)

Đám người Thiên Kiếm, bao gồm cả đám người thuộc thần triều Địa Hoàng, có lẽ đều là người của Địa Hoàng, đáng sợ vô cùng. Vị Hoàng Giả bày mưu sớm nhất này, có liên quan đến rất nhiều thế lực khác nhau như Thần Giáo, Hồng Vũ, địa quật, Vương Ốc...
Có thể nói, trong số các thế lực đã hiện thế, thì phe Địa Hoàng là mạnh nhất, đáng tiếc là nội bộ cũng là rất loạn. Thần Giáo và địa quật hình như bất hòa, Hồng Vũ và Hồng Khôn bất hòa, Nguyệt Linh xem như thuộc phe Bắc Hoàng, cũng không phải người của Địa Hoàng.
Bằng không, Địa Hoàng có nhiều Thánh Nhân như vậy. Hai vương, ba hộ giáo, cộng thêm mấy vị Điện Chủ, cùng với đám người Thiên Kiếm... mạnh đủ để bao trùm Tam Giới!
Đây chính là thành quả chấp chưởng Tam Giới ba ngàn năm của phân thân Địa Hoàng. Những Hoàng Giả khác không thể sánh bằng Địa Hoàng.
Đám người Thiên Kiếm có chút chấn động nhìn Phương Bình.
Phương Bình cân nhắc nói: "Sợ rồi à? Tam Giới cần nhiều thế lực như vậy làm gì? Để làm ngư ông sao? Ngươi và ta liên thủ, còn có thể sợ ai? Ngay cả ta mà các ngươi cũng dám giết, còn có ai không dám! Hôm nay, ai không nghe lời đều phải chết!"
"Do dự không quyết mới là tối kỵ! Đây chính là lý do tại sao ta Phương Bình ba năm chứng đạo, có sức chiến đấu Thánh Nhân, mà các ngươi vẫn là Thánh Nhân!"
Phương Bình rất lạnh lùng, nhìn các cường giả đang vội vã chạy trốn, cười nói: "Tây Hoàng giao cho các ngươi, bọn họ ở địa quật, các ngươi cũng không muốn chia địa bàn với người khác đâu nhỉ?"
"Các ngươi thì sao?"
Phương Bình cười nói: "Ta đi giết người của Nam Hoàng, thật là to gan! Lực Vô Kỳ là Trấn Hải Sứ do ta sắc phong, hắn cũng dám nhúng tay, cướp đoạt thần đảo Thủy Lực, ai cho hắn lá gan? Thiên Kiếm, là hai bên cùng tồn tại, hay là quần hùng tranh giành, phải xem ngươi lựa chọn thế nào!"
Thiên Kiếm nhìn về phía mấy người khác.
Đại đô đốc của thần triều Địa Hoàng, vị Thánh Nhân lạnh lùng kia, nhìn chằm chằm Phương Bình, rất nhanh, bình tĩnh nói: "Lui binh! Hai phe chúng ta đình chiến! Nếu hiện tại các thế lực khác vẫn chưa khôi phục nguyên khí, vậy thì tiêu diệt bọn họ! Phương Bình, bản tọa đúng là khinh thường ngươi rồi"
"Khách khí!" Phương Bình sải bước như chốn không người, đạp không mà đi, rất nhanh, đi ngang qua Thương Miêu, cười nói: "Thả bọn họ ra!"
Thương Miêu vẫn còn đang dại ra, nghe vậy lầu bầu nói: "Thả? Nếu đánh ngươi thì làm sao bây giờ...
Nếu tình huống lặp lại một lần nữa, nó chưa chắc đã có cơ hội nhốt hai người này lại.
Phương Bình cười nói: "Không sao, Chú Thần Sứ đã đến rồi!"
"Ai?" Thương Miêu sửng sốt một chút, sau đó vui vẻ ra mặt, hưng phấn nói: "Chú Thần Sứ? Lão mập? Lão mập sống rồi sao? Ha, bản miêu muốn đi tìm hắn làm nồi, làm Khuy Thiên Kính, làm rất nhiều rất nhiều thứ.." Thương Miêu hưng phấn vô cùng, lão già biết làm nồi sống lại rồi? Cuối cùng cũng có nồi hầm cá ăn rồi!
"Lão mập, ra đây, ra đây! Ta muốn nồi, ta muốn xẻng, muốn Miêu Cung.."
Thời khắc này, sắc mặt của hai vị Thánh Nhân đang bị vây trong sợi tơ đều thay đổi.
Chú Thần Sứ! Nghĩa là ba phân thân ban nãy là của hắn?
Cũng đúng, có thể điều khiển phân thân xuất thần nhập hóa như vậy, không phải hắn thì là ai?
Phía sau, mấy người đi theo Thiên Kiếm cũng tỏ vẻ nghiêm túc. Người nào người nấy dáo dác nhìn xung quanh, cực kỳ cảnh giác. Bọn họ đình chiến với Phương Bình cũng là vì Chú Thần Sứ. Người này không chỉ sống sót, còn rất mạnh, phân thân sở hữu thực lực Thánh Nhân, thật sự là khiến người ta phải kiêng kị!
Phương Bình cáo mượn oai hùm, cười xán lạn.
"Đừng nóng vội, hắn không thể xuất hiện! Đi ra sẽ có người tìm hắn gây sự, phải trốn"
"Trốn?" Thương Miêu bỗng nhiên khom người, đầu trộm đuôi cướp nói: "Trốn như này hả?"
Phương Bình câm nín, không có nói ngươi!
"Thả hai tên phế vật này!" Phương Bình cười nhạt nói: "Nhớ kỹ bọn họ, sau này bắt bọn họ dập đầu đền tội, nếu bọn họ không làm, kêu Thiên Đế lột da rút xương họ đi! Thật là to gan, ai cũng dám động, thật sự cho rằng Tam Giới loạn hết rồi sao?"
Ánh mắt Phương Bình vô cùng lạnh lẽo, nhìn hai vị Thánh Nhân, nhìn đến mức hai người tự cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
"Hai người các ngươi... Thương Miêu mà cũng dám động! Chán sống rồi! Thật sự cho rằng Linh Hoàng chết rồi?" Hai vị Thánh Nhân càng thêm sợ hãi!
Phương Bình liên tục cười lạnh, Thánh Nhân già nua không thể không nói: "Chúng ta không hề làm khó Thương Đế!"
Càng suy nghĩ càng thấy đắng cay. Hai người bọn họ có làm gì Thương Miêu đâu! Thương Miêu nói câu cá, hai người bọn họ đều câu chung với nó, chưa làm gì hết á! Phương Bình cũng không để ý tới bọn họ, đạp không mà đi, cười nói: "Làm phiền Vũ Vị Thánh Nhân, Phong Vân Thánh Nhân theo ta đi một lần, ta cũng muốn xem thử Nam Hoàng có phải đã ăn gan hùm mật gấu rồi không?" Vũ Vi liếc nhìn Phong Vân đạo nhân, Phong Vân đạo nhân cười cười, đạp không mà đi: "Nhân Vương, thật sự muốn ra tay?"
"Ta chưa bao giờ nói dối!" Phương Bình mở to mắt nói mò, cười nói: "Giết thì giết! Có thể làm khó dễ được ta sao? Hôm nay ta chứng đạo tuyệt đỉnh, ngày mai ta chứng đạo cấp Đế, đồ Thiên Vương! Hoàng Giả xuất hiện, ta chứng đạo Thiên Vương nghịch thiên đồ Hoàng, có gì mà không thể!"
Ầm ầm ầm! Trời đất nổ vang!
Phương Bình ngửa đầu nhìn trời, đột nhiên mắng: "Đánh chết ta thử xem? Một đám già khú đế, còn không biết đang bị nhốt ở đâu, các ngươi nghĩ ta sợ á? Cái gì Hoàng Giả với không Hoàng Giả, có năng lực thì đánh ta thử xem! Các ngươi mà làm được thì cần gì phải chờ đến bây giờ?"
Mọi người dại ra!
Cái tên này điên rồi! Đáng sợ muốn chết!
Kiêu ngạo phồng to như quả mít. Hắn đang khiêu khích Hoàng Giả!
Chuyện đến nước này, mọi người đều cảm thấy, dù Hoàng Giả có chết, cũng không phải đã chết hết.
Nhưng Phương Bình lại khiêu khích!
Phải biết, Hoàng Giả chính là tượng trưng cho vô địch! Vô địch chân chính!
Phân thân Địa Hoàng vừa xuất hiện, trấn áp Tam Giới ba ngàn năm!
Những Thiên Vương kia, không ai dám nhúc nhích, đây chính là Hoàng Giả.
Phương Bình cũng quá to gan!
Phương Bình chẳng có gì phải sợ, hắn không tin Hoàng Giả sẽ xuất hiện, nếu còn sống thật, cớ gì không xuất hiện luôn cho nhanh? Đương nhiên nếu có tính kế thì khác. Nhưng nếu có tính kế, thì nhất định sẽ không ra tay ngay bây giờ, chỉ vì mấy câu nói mà phá hoại âm mưu mấy ngàn năm của mình, Hoàng Giả như vậy đúng là ngu xuẩn.
Phương Bình đã đạp không đi ra ngoài, đến trên biển vực Nam Lục, bên kia, đám người Thiên Kiếm cũng đến. Phương Bình không nói hai lời, vung tay chộp lấy Cơ Hồng.
Bên kia, đại đô đốc thần triều Địa Hoàng hừ lạnh một tiếng, cũng đánh một chưởng tới: "Phương Bình, ngươi lại muốn chiến?"
Phương Bình lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng ta sợ à? Cơ Hồng cũng to gan lắm, ta bảo vệ cái mạng cho con gái ngươi, ngươi lại dám ra tay với Nhân tộc, thật là to gan!"
Dứt lời, khí huyết bạo phát, quát lạnh: "Quỳ xuống đền tội, bằng không, dù hôm nay có nổ ra thêm một trận Thánh Nhân chiến nữa, ta cũng phải chém ngươi!"
"Phương Bình!" Thiên Kiếm vô cùng giận dữ!
Phương Bình vung Trảm Thần Đạo, dù đối phương có thêm hai vị Thánh Nhân, Phương Bình vẫn bá đạo vô song!
"Vậy thì tái chiến! Cơ Hồng, quỳ xuống ngay cho ta, bằng không, hôm nay ta dùng ngươi tế đao!"
Sắc mặt Cơ Hồng tái xanh! Hắn lại bị Phương Bình ép quỳ xuống trước mặt các cường giả Tam Giới, chuyện này quả thật khinh người quá đáng, so với giết hắn còn khó chịu hơn!
Phía Ngự Hải Sơn, Cơ Dao cũng nắm chặt nắm đấm.
Giọng của Phương Bình lớn vô cùng, cô cũng nghe thấy!
Cô không ngờ Phương Bình sẽ như vậy, bắt cha cô quỳ xuống bồi tội! Cha cô là vương!
Ánh mắt của Phương Bình vô cùng sắc bén: "Không quỳ, vậy thì chờ chết! Hôm nay mà không chết, trong vòng mười ngày, ta sẽ giết ngươi! Không chỉ giết ngươi, ta còn diệt cả Cơ gia! Kế thừa đạo của Kỳ Huyễn Vũ xong thì cảm thấy mình vô địch thiên hạ đúng không? Đừng quên, Kỳ Huyễn Vũ, Mệnh Vương, đều chết trong tay ta!"
Phương Bình sát khí ngút trời!
Phía địa quật, các vị Thánh Nhân cũng giận tím mặt!
Sao có thể quỳ được!
Phương Bình đang tìm cớ gây chiến với bọn họ, lẽ nào Chú Thần Sứ đến rồi?
Mọi người cũng cảnh giác hẳn lên! Phương Bình bỗng nhiên cười ha ha, chấn vang trời cao, cất giọng nói: "Vương địa quật là vậy đấy! Buồn cười! Nhân tộc thà chết trận, cũng tuyệt đối không khuất phục! Địa quật... toàn là mấy thằng hề mà thôi! Nhân tộc, khải hoàn!"
"Nhân tộc vô địch!"
"Nhân Vương vô địch!"
Thời khắc này, vô số tiếng rống to truyền ra từ khắp các vực, từng luồng từng luồng khí huyết rung động thiên địa!
Quá hả giận!
Hôm nay địa quật bị nhục nhã, vương chủ cũng chỉ là thằng hề, quỳ hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là, Phương Bình bắt hắn quỳ, ngay cả lời từ chối Cơ Hồng cũng không dám nói!
1817 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận