Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2724: Hành Trình Đến Thần Đình Kết Thúc

Phương Bình thấy hắn trốn trong đất, xì cười một tiếng, ngươi trốn sao?
Đúng là kém chút đã quên cái tên này, đối phương chỉ còn lại mỗi cái đầu, cảm giác tồn tại thấp, hơi thở yếu ớt, kém chút đã quên hắn.
May là nhớ tới Ngộ Đạo Nhai, nên mới nhớ đến tên này.
Phương Bình giơ tay bắt một cái, đầu Thường Sơn Khải rơi vào trong tay hắn.
Phương Bình cân nhắc nói: "Sao không chạy?"
"..." Thường Sơn Khải không muốn nói chuyện.
Có Thánh Nhân như Thiên Mộc ở đây, hắn chạy... chạy đàng nào?
Thiên Mộc khách khí với Phương Bình, nhưng đâu có khách khí với hắn!
Một gốc cây đã quen nhìn cường giả, bản thân cũng là Thánh Nhân, nếu Phương Bình chỉ có thực lực phá bốn Thiên Mộc chưa chắc đã để ý. Quan trọng là thân phận, bối cảnh và tương lai của Phương Bình.
Nhân Vương!
Tu đạo ba năm!
Không phải Chân Thần!
Ba yếu tố này mới là nguyên nhân khiến Thiên Mộc dễ nói chuyện như hiện tại.
Thiên Mộc mặc kệ bọn họ, nó lên tiếng: "Vậy để lão hủ đi cùng tiểu hữu đến Ngộ Đạo Nhai một chuyến... Nơi này, đã phế rồi!"
Thiên Mộc thở dài, thế giới này xem như phế bỏ rồi. Năng lượng tiêu tan, bảo vật cũng bị tràn năng lượng, mục nát rồi. Thế giới này, trừ khi còn thừa lại một ít chí bảo chưa bị hấp thu năng lượng, những bảo vật khác đều hóa thành tro bụi.
Ở một nơi như thế này, dù là Thiên Mộc cũng muốn rời đi. Nếu không, tiếp tục ở lại thì e là cũng không có cách nào tiến thêm. Trong Thần Đình, Phương Bình đứng trên một cành cây của Thiên Mộc, nhìn xuống dưới.
Hình thể Thiên Mộc rất lớn, nhưng lúc này, không ai có thể nhìn thấy vị cường giả cấp Thánh Nhân này.
Phía dưới, tiếng oán than vang vọng trời đất.
Lần này, tử thương quá nhiều. Dù Thiên Cẩu và Thủ Tuyền Nhân không cố ý giết chóc, nhưng khi năng lượng bị hút hết, mặt đất sụp xuống, bầu trời vỡ vụn, võ giả điên cuồng, vô số người vì vậy mà chết.
Phía dưới, những bách tính bình dân kia không thể bỏ chạy như cường giả, bọn họ chỉ có thể ở lại nơi này, sống trong một thế giới không biết tương lai ra sao.
Tiếng gào khóc, tiếng nức nở... vang vọng thế giới này.
Tâm tình tuyệt vọng khiến đất trời cũng nhuốm màu bị thương.
Phía dưới, có cường giả may mắn thoát chết, lúc này như con kiến trên chảo nóng, bay loanh quanh, có người muốn tìm kiếm một ít bảo vật, có người muốn đến đường nối để rời khỏi vùng đất tuyệt vọng này.
Nhưng Phương Bình biết, đó là điều không thể.
Trước khi đến đây, Phương Bình đã quan sát, mất đi năng lượng, đường nối không thể vận hành, đã sụp đổ.
Trừ khi đến cấp Chân Thần, có năng lực phá không, bằng không, dù là cấp chín cũng chưa chắc có năng lực đánh vỡ không gian, rời khỏi nơi này.
Đây là một nhà giam!
Từ nay về sau, trừ khi là cường giả đạt cấp tuyệt đỉnh trở lên, những người khác e là không thể ra vào thế giới này.
Phương Bình yên lặng nhìn, ở đây, hắn như nhìn thấy tương lai. Tương lai của nhân loại Nhân tộc, nên đi con đường nào?
Nhân tộc, kẻ địch chung của tam giới!
Ngày xưa, địa quật là đại địch, bây giờ đã bị bọn họ đánh đến sợ hãi, nhưng đó không có nghĩa là nhân loại đã thắng!
Địa quật còn có rất nhiều cường giả! Trong Thiên Phần giả, còn hai vị cấp Đế, gần trăm Chân Thần. Đó vẫn là một nguồn sức mạnh vô cùng mạnh mẽ!
Hơn nữa, chẳng lẽ địa quật thật sự không có cường giả ẩn thân sao?
Còn có, chẳng lẽ hai vương lại từ bỏ địa quật? Hai vương chính là lãnh tụ địa quật hai ngàn năm trước!
Chưa kể đến Lê Chử! Phương Bình không tin Lê Chử sẽ từ bỏ kích phát sức mạnh tiềm tàng của địa quật.
Trên thực tế, địa quật vẫn là kẻ địch lớn nhất của nhân loại.
Lê Chử, ẩn giấu quá sâu.
Hai vương, có thể chiến đấu với Thiên Vương.
Cấp Đế, cũng không phải không có.
Chân Thần, hơn trăm.
Phương Bình không biết, chờ khi những người này trở về, liệu họ có còn tiếp tục đối đầu với nhân loại hay không? Thậm chí là... Hợp tác với một số người để đối phó nhân loại "Trước khi bọn họ trở về, điều mình có thể làm chỉ là giúp nhân loại lớn mạnh, suy yếu bọn họ, để dù nhân loại có đối mặt với cảnh bị vây đánh thì cũng có sức đánh một trận!"
Nói thì đơn giản, bắt tay vào làm thì khó như lên trời. Phương Bình liếc mắt nhìn Thiên Mộc, nếu tận dụng được gốc cây này, có lẽ sẽ có tác dụng lớn. Cho nó cắm rễ ở thế giới loài người, có thể sẽ sinh ra một khu vực thánh địa chân chính để tu luyện.
Hiện tại, Phương Bình không thiếu đá năng lượng, không thiếu năng lượng, hắn có thể cung cấp cho Thiên Mộc, để nó hấp thu và chuyển đổi, tạo nên một vùng đất thánh địa trên Trái Đất.
Trong lúc nghĩ đến những việc này, họ đã đến Thần Thành. À không, đã đến đống phế tích. Không còn Thần Thành nữa.
Thiên Cẩu và Thủ Tuyền Nhân đánh nhau ở chỗ này, trong phạm vi ngàn dặm xung quanh, gần như đều thành hư vô, nào còn có cái gì gọi là Thần Thành.
Nhưng ở nơi hư vô này, có một vài nơi rất nổi bật.
Một cái giếng cổ!
Một vách núi!
Thiên Mộc cảm khái, nó lên tiếng: "Suối Cổ Trường Sinh, Ngộ Đạo Nhai... Những thứ này đều là khu vực quan trọng năm xưa của Thiên Giới, bây giờ cũng triệt để tàn tạ rồi"
Trong cửa sinh mệnh, bốn bé mập có chút xao động. So với lúc mới vừa bắt được, bốn bé mập đã mập hơn một chút, cũng hoạt bát hơn.
Phương Bình mở cửa sinh mệnh, bốn bé mập nhìn giếng cổ lơ lửng ở bầu trời, bỗng nhiên bắt đầu rên rỉ. Phương Bình mặc kệ chúng nó, bất ngờ hỏi: "Suối Cổ Trường Sinh là một cái giếng?"
Tuy hắn đã đến Suối Trường Sinh, nhưng chưa từng đi vào, lúc đó chỉ dùng lực lượng tinh thần rà quét bên trong, từng nhìn thấy miệng giếng, nhưng hắn cho rằng đó là miệng giếng do tà giáo rèn lúc nhằm bảo vệ suối cổ.
Bây giờ nhìn lại, xem ra Suối Cổ Trường Sinh thật sự chỉ là một cái giếng.
"Đúng vậy" Thiên Mộc chậm rãi đáp: "Suối Cổ Trường Sinh chính là một cái giếng, nhưng miệng giếng cổ này đã không còn hiệu quả thần kỳ như năm xưa.."
"Ai đào giếng?" Phương Bình không có hứng thú với những thứ khác, hắn chỉ tò mò không biết ai đào cái giếng này?
"Ai đào ư... có lẽ là người năm xưa mở ra con đường bản nguyên Thiên Mộc cười nói: "Thực ra, Thiên Đình sở dĩ được xây dựng ở Thiên Giới, là bởi vì có người nói, người năm xưa mở ra đại đạo ở tại Thiên Giới, võ giả bản nguyên cũng có thể xem như là học trò của vị này, có thể xem toàn bộ Thiên Giới là đạo trường của đối phương.
Vậy nên sau đó mới có Thiên Giới, Thiên Đình. Bởi vì trong cuộc chiến sơ võ, bản nguyên đã thắng!"
Phương Bình lại hỏi: "Vậy ai mở ra con đường bản nguyên?"
"Không biết" Thiên Mộc than thở: "Lão hủ tuy rằng có thể ghi lại rất nhiều thứ, nhưng cũng có thời gian bắt đầu, nếu năm xưa... lão hủ được vị kia trồng, làm sao có ghi chép về người đó...
Nghe vậy, Phương Bình sững sờ.
Đúng vậy! Thiên Mộc từ đâu mà có? Trời đất tạo hóa mà thành? Không hẳn!
Cây, có lẽ là do người trồng, vậy ai trồng?
"Mở ra con đường bản nguyên... Thần Thánh!"
Ngay cả Phương Bình cũng không thể không gọi một tiếng Thần Thánh. Khi không có người đi trước hướng dẫn, người đầu tiên tự mở ra con đường bản nguyên, xứng đáng được gọi là Thần Thánh!
Người này chẳng lưu lại tên, chẳng lẽ đã chết rồi sao?
Phương Bình không biết, có lẽ chết rồi.
Chín Hoàng bốn Đế, bao gồm cả chúng sinh tam giới bây giờ, cũng có thể coi là truyền nhân của đối phương, đây tổ tiên của võ giả.
Nhân vật như vậy, người người ngóng trông.
Không hỏi, không nghĩ nữa, Phương Bình đạp không mà đi, đi đến cái giếng cổ kia. Không dựa vào bất kỳ thứ gì, miệng giếng này cứ như thế trôi nổi trong hư không, trông rất bình thường, cũng rất bất thường.
Tại một nơi bị ảnh hưởng bởi dư âm do hai vị Thiên Vương đánh nhau, một cái giếng lửng lơ mảy may không bị gì, không thể không nói, thứ này đủ để khiến người khác kinh hãi. Phương Bình cúi người, sờ vào miệng giếng, miệng giếng phủ đầy dấu vết thời gian. Hắn muốn thử di chuyển một chút, nhưng phát hiện giếng cổ không hề nhúc nhích. Phương Bình cũng không bất ngờ, dư âm đánh nhau của hai vị Thiên Vương cũng không thể đánh nát, không thể di chuyển miệng giếng này, đương nhiên hắn cũng không làm được.
Ló đầu xuống bên dưới giếng nhìn, Phương Bình nhìn thấy phía dưới là nước giếng, rất trong, cũng rất bình thường, không nhìn ra có gì khác thường.
1736 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận