Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1821: Chiến Vương Đến

Chiến Vương hình như biết hắn đang mắng mình, nhưng cũng không thèm để ý, cười ha hả nói: "Ngồi xuống tâm sự, lần này ta mang nhóc mập tới là có chuyện muốn tìm ngươi hỗ trợ. Thằng nhóc này may mắn vào được cấp bảy, nhưng vực cấp bảy ở Vương Chiến Chi Địa hiện tại hầu như không sinh tồn nổi, đến vực cấp tám thì chỉ có con đường chết. Nhưng với tính tình này của hắn thì làm sao mà sống nổi chứ? Nghe nói ngươi lấy được không ít thứ tốt ở vùng cấm, cho thằng nhóc này một ít đi, lão tổ ta đang chuẩn bị giúp hắn vào cấp tám."
Phương Bình nghe vậy mới bất đắc dĩ nói: "Tiền bối, cái này... không phải là ta không nỡ, mà là Tưởng Siêu đã đến cấp bảy, muốn tăng lên lực lượng tinh thần, tốt nhất phải dùng Thiên Kim Liên hoặc những bảo vật cao cấp hơn. Trước đó đúng là ta có, nhưng bây giờ..."
"Đừng có cò kè với ta, cũng không phải đòi không ngươi."
Chiến Vương tươi cười nói: "Các ngươi có 3 đóa trong kho mà đúng không? Cho nhóc mập một đóa là đủ rồi... Đúng rồi, cho quả kim thân nữa, Tưởng Hạo và nhóc mập đều có thể dùng để rèn luyện xương sọ. Nếu chúng nó đều có thể vào cấp tám thì Tưởng gia cũng có chút hi vọng rồi.
Còn có, cho ta chút hạt hướng dương, tuy cha của đám nhóc này khá là rác rưởi, nhưng rác rưởi đến đâu cũng là người của Tưởng gia, đứng mãi ở cấp sáu cũng mất mặt. Ta sẽ giúp hắn lên tới cấp bảy, miễn cho Tưởng gia phải mất mặt xấu hổ."
Chiến Vương rất là dứt khoát, Phương Bình còn chưa kịp mở miệng hắn đã nói: "Đừng nói chuyện, ông đây biết ngươi có! Với lại, ta cũng không có đòi không ngươi. Để ta tính thử... Vì ngươi, ta đã ra tay mấy lần rồi nhỉ?
Nam Giang địa quật một lần, Vương Chiến Chi Địa một lần, Thiên Môn một lần... Ma Đô đại chiến còn tặng không cho ngươi, trừ lần đó ra, ba lần kia đều là ân tình, ngươi hiểu chưa? Ta còn cho ngươi một phân thân nữa... Quên đi, chuyện xử lý tà giáo, xem như ta cho ngươi, không tính ân tình.
Chuyện Dương gia lúc trước, xem như ngươi trả lại một lần, bây giờ ngươi còn thiếu ta hai ân tình, Thiên Kim Liên, quả Kim Thân, dù có giá trị không thấp, nhưng cũng không thể so với ân tình ta cho ngươi, còn kém một chút, tính như một ân tình thôi... Nhóc con, nợ ơn khó trả, ngươi hiểu không? Đổi một ân tình, có vấn đề gì không?"
Phương Bình cười nói: "Nếu tiền bối đã nói như vậy thì Phương Bình cũng không tiện nói thêm gì, nhưng Thiên Kim Liên đã được đặt trước hết rồi, tiền bối cũng biết Ma Võ có nhu cầu rất lớn. Nhưng nếu tiền bối đã mở miệng, thì ta sẽ lấy một đóa Thiên Kim Liên, ba quả Kim Thân, 20 hạt hướng dương, tiền bối thấy thế nào?"
"Ngon lành!"
Chiến Vương cười gật đầu, Phương Bình còn chưa kịp mở miệng, trong tay hắn đã xuất hiện mấy thứ mà Phương Bình nói, lắc đầu: "Ngươi không để mấy thứ này trong nhẫn chứa đồ mà để trong nhà kho... Tuyệt đỉnh rất dễ đến lấy đi. Ta cũng khá bất ngờ là Trương Đào không âm thầm lấy đi đấy!”
Sắc mặt Phương Bình khẽ nhúc nhích, lợi hại!
Tuyệt đỉnh mạnh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, không đơn thuần là vì thực lực, mà còn là vì thủ đoạn.
Phương Bình không nói gì, ngồi xuống đối diện Chiến Vương, thấy Trần Vân Hi có chút luống cuống tay chân, cười nói: "Vân Hi cũng ngồi đi, tâm sự với Chiến Vương tiền bối, đây chính là vị anh hùng đã bảo vệ nhân loại mấy trăm năm! Ma Đô địa quật bây giờ nhờ có tiền bối trấn thủ, là thủ hộ thần của Ma Võ…”
Sắc mặt Chiến Vương khẽ nhúc nhích, nhanh chóng cười nói: "Nhóc con, ngươi vừa mới nói mấy câu đó xong, người nào đó đã bất mãn ngay lập tức, lực lượng tinh thần bắt đầu càn quét, chuẩn bị ném đá giấu tay với ngươi, may mà thực lực của ta mạnh, có thể ngăn được!
Võ đại mà, thủ hộ thần là danh hiệu tự phong của người nào đó, bây giờ ngươi lại nói như thế, y như đánh mấy cái tát vào mặt, tức muốn xì khói luôn kìa."
Phương Bình lườm một cái, Trương Đào gần đây bị cái gì vậy? Chiến Vương đến, ta chỉ khách sáo vài câu mà cũng ghen nữa hả?
Phương Bình ho nhẹ một tiếng nói: "Tiền bối, ngài có thể ngăn người khác nghe trộm được không, nếu ông ấy vẫn luôn nghe trộm thì... không hay lắm."
"Không thành vấn đề!" Chiến Vương thoải mái đồng ý, lực lượng tinh thần bắt đầu dập dờn, sau một khắc đã đuổi đi một luồng lực lượng tinh thần yếu ớt khác, cười ha hả nói: "Lần này không thành vấn đề, thằng nhóc đó đúng là đáng ghét! Chỗ nào cũng muốn nhúng tay vào, không biết mệt. Lần đầu tiên ta rời khỏi Thành Trấn Tinh thành, hắn cũng chạy theo nhìn chằm chằm, phiền phức vô cùng!"
Chiến Vương cười xong, mở miệng nói: "Nói đi, muốn hỏi ta cái gì? Ma Đô địa quật sao? Sau khi các ngươi đi, Thanh Lang Vương và Trúc Vương nổi giận, sai những võ giả cấp chín kia canh giữ miệng đường nối, vẫn không rời đi.
Dựa theo tình huống lúc trước, bọn họ có lẽ sẽ tấn công Ngự Hải Sơn, dẫn dụ Trương Đào và Lý Chấn vào, để đám người kia lao ra.
Nhưng lần này, hình như các Chân Vương đều có chuyện cần làm, ta cảm ứng được không ít hơi thở Chân Vương hội tụ về sâu trong vùng cấm, gần đây Chân Vương ở Ngự Hải Sơn sơn đều ít hẳn đi, ta đoán là có chuyện lớn sắp xảy ra..."
"Ở Vương Chiến Chi Địa, có lẽ hai vương sắp thức tỉnh, bọn họ đang bàn bạc chuyện này..."
Lời này không phải do Phương Bình nói, mà là truyền đến trong hư không. Mặt Chiến Vương đỏ bừng!
Sau một khắc, hắn giận không nhịn nổi, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Trương Đào!"
Mặt mo cảm giác bị người đánh sưng!
Hắn mới vừa nói không sao, không thành vấn đề, đã tiêu diệt lực lượng tinh thần mà Trương Đào để lại ở nơi này, kết quả... Cái tên này vẫn còn sót lại lực lượng tinh thần!
Trương Đào như muốn trả thù chuyện ban nãy, cười ha hả nói: "Đi ngang qua, đi ngang qua mà thôi! Chiến Vương tiền bối cứ tiếp tục, ta còn có việc, đi trước đây. Cũng đúng lúc lắm, nhờ tiền bối canh chừng Ma Võ nhé, ta phải đi Kinh Đô một chuyến.
Đúng rồi, chắc địa quật đang mở hội nghị Bách Vương, tiền bối gần đây đã nghỉ ngơi tốt, không khó gì đâu. Với lại, tiền bối phải cẩn thận, hỏi Phương Bình chuyện máy theo dõi kỹ một chút, đề phòng bị hại. Còn nữa, tiền bối tuyệt đối không được bất cẩn, dù sao lực lượng tinh thần của tiền bối cũng không mạnh lắm đâu..."
"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, Chiến Vương trực tiếp đập vỡ lực lượng tinh thần của Trương Đào, cái tên này quá đáng ghét, phải đánh! Ông đây đã mấy trăm tuổi, ngươi cũng không thể cho ta chút mặt mũi sao? Nhất định phải khoe khoang à! Tỏ vẻ lực lượng tinh thần của mình rất mạnh hả?
Lần này, Trương Đào không còn nói nữa, rất nhanh, Chiến Vương hừ nói: "Người đi rồi! Ngô Khuê Sơn cũng bị mang đi, không biết thằng nhóc đó muốn làm gì..."
"Hiệu trưởng bị mang đi rồi?"
Phương Bình hốt hoảng, Chiến Vương cười nói: "Không sao, chưa chắc đã là chuyện xấu. Có lẽ là đi tìm Lý Chấn, liên thủ giúp hắn sắp xếp con đường bản nguyên, chuyện tốt. Nhưng nhóc con ngươi cũng giỏi lắm, Huyền Ngọc bị ta tiêu diệt, ta không thể cướp được con đường bản nguyên của hắn, cháu hắn luyện suýt chút nữa cũng xảy ra chuyện...
Nhóc con, cái này cũng phải tính phần của ta, nếu ta không giết hắn, ngươi có lấy được cũng vô dụng. Quên đi, không tìm ngươi, nếu Ngô Khuê Sơn thành tuyệt đỉnh, nhân quả tuần hoàn, hắn nhất định sẽ nợ ta một món lớn!"
Chiến Vương rất thoải mái, cái này cứ đến tìm Ngô Khuê Sơn. Huyền Ngọc là do hắn tiêu diệt, nhờ có hắn tiêu diệt Huyền Ngọc, Phương Bình mới có thể lấy được tuyệt học Chân Vương, nếu không sẽ chỉ là tuyệt học, không liên quan gì đến con đường bản nguyên cả.
Nếu Ngô Khuê Sơn thật sự trở thành tuyệt đỉnh, đồng nghĩa với thiếu Phương Bình và Chiến Vương một ân huệ lớn.
Phương Bình mới không thèm quản mấy thứ này, chuyện của lão Ngô thì để lão Ngô giải quyết. Nếu lão Ngô thật sự lên đến tuyệt đỉnh thì cũng có phiền phức, thiếu nợ quá nhiều.
Phương Bình không tiếp tục chủ đề này, ho nhẹ một tiếng nói: "Tiền bối, chúng ta bàn chuyện Ma Đô sau. Lần này ta tìm ngài là vì có chút chuyện nhỏ cần ngài hỗ trợ."
Vừa nói xong, trước mặt Phương Bình đột nhiên xuất hiện một đồng Bách Vương Tệ, cười ha hả nói: "Tiền bối, ngài xem giúp ta đi, cái này làm giả có khó không?"
Chiến Vương nhìn lướt qua, cười nói: "Thứ này rất đơn giản, Bách Vương Tệ đúng không, chỉ là thứ mà Chân Vương dùng để lừa người. Chỉ cần thêm vào một chút ý chí Chân Vương là được, rất dễ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận