Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1610

"Thật ra khống chế sức mạnh là một loại tách sức mạnh thành nhiều phần nhỏ. Mà bộc phát lực lượng, tuyệt học tuyệt đỉnh và các chiến pháp khác, là một loại tổ hợp sức mạnh."
Phương Bình lẩm bẩm, rất nhiều võ giả, đến trung cấp đã bắt đầu sáng tạo chiến pháp. Phương Bình không nghĩ đến điều này, vì hắn không biết, cũng rất khó mà làm được.
Trước đó hắn tưởng rằng mình lên cấp quá nhanh, nên tri thức không theo kịp. Hiện tại phát hiện không phải như thế, là do hắn khống chế sức mạnh không tốt, không hiểu rõ bản chất sức mạnh, chiến pháp thật ra là một loại tổ hợp, gây dựng lại sức mạnh và lực lượng bản thân.
Tách ra trước, sau đó lại xây lại, dựng lại thành một phương thức phát huy thích hợp nhất với bản thân, đó chính là chiến pháp thích hợp bản thân.
Tách hơn 60 ngàn cal khí huyết thành hơn 60 ngàn đơn vị lực lượng cơ sở, sau đó sắp xếp lại những đơn vị cơ sở này, sắp xếp thành tổ hợp sức mạnh có tính chiến đấu thích hợp bản thân hắn, phát huy ra, đó chính là chiến pháp.
"Lão Lý không đáng tin cậy chút nào, đến bây giờ mới nói cho ta."
Phương Bình oán trách lão Lý, đến cấp tám hắn mới hiểu rõ bản chất lực lượng, bản chất chiến pháp, thật mất mặt!
Việc này cũng ngại nói ra!
Lão Lý cũng không biết, nếu biết chắc chắn sẽ hoang mang. Vấn đề này cần ông chỉ dạy sao? Ông vốn cảm thấy, làm võ giả, nhất là võ giả thiên kiêu, chắc là có thể cảm nhận được.
Mà không phải võ giả thiên kiêu... thật ra lão Lý muốn nói với Phương Bình, võ đại có lớp dạy về vấn đề này.
Nhưng người nào đó nhập học hơn hai năm mà gần như chưa từng tới lớp học, nên lão Lý đã quên điều này.
Những người khác, bao gồm mấy người Tần Phượng Thanh, trước cấp ba vẫn luôn học tập những thứ này, dù trên sách nói không sâu, nhưng đến cảnh giới nhất định, bọn họ cũng có thể cảm nhận được.
Cho nên có một số thứ mấy người lão Lý coi là kiến thức căn bản, đều không nói với Phương Bình. Bởi vì mọi người cảm thấy hắn hiểu, không phải chỉ vài người, mà là tất cả mọi người.
Nhưng mà, Phương Bình thật không hiểu! Nếu biết việc này, Phương Bình tuyệt đối sẽ chửi ầm lên!
Ta cũng không phải tập võ từ tiểu học, nhà ta còn chẳng có võ giả, cấp một cũng không có! Ta xuất thân từ thị trấn nhỏ, từ lúc tập võ đến nay chỉ mới hơn hai năm là đã tiến vào cấp tám thì nào có nhiều cảm nhận như vậy.
Có lẽ mấy người như Trần Vân Hi hiểu, vì người ta được tiếp xúc võ đạo từ nhỏ. Có lẽ lão Vương cũng hiểu, bởi vì lão Vương học tập nghiêm túc hơn Phương Bình, khi Phương Bình chưa xuất hiện, bọn họ chưa lang bạt khắp nơi như bây giờ, vẫn có rất nhiều thời gian học tập.
Đầu Sắt cũng hiểu, tên này chính là đứa trẻ ngoan ngoãn, còn biết chỉ dạy người khác, Hàn Húc và Lăng Y Y chính là "học sinh" của hắn.
Về phần Tần Phượng Thanh… tên hành động như thằng thiểu não này trăm phần trăm biết. Bởi vì hắn là học sinh ưu tú, ngày ngày đọc sách tìm tư liệu, muốn biết làm sao không để phá bỏ rào cản tư chất, như thế nào phát huy tối đa sức mạnh của võ giả một lần tôi cốt.
Bởi vì khí huyết của võ giả một lần tôi cốt ở giai đoạn sơ trung cấp thật sự không bằng những võ giả hai lần tôi cốt.
Chỉ có đến đỉnh cấp năm, lục phủ ngũ tạng và xương cốt đã rèn luyện xong, mới có thể rút ngắn chênh lệch, đến tinh huyết hợp nhất mới có thể đạt khí huyết 10 ngàn cal.
Với tính cách của Tần Phượng Thanh, khí huyết yếu hơn người khác, không tìm hiểu những thứ này, làm sao có thể khống chế sức mạnh thuần thục?
Cũng do Phương Bình không để ý những thứ này, bởi vì hắn tiến bộ quá nhanh, khí huyết và lực lượng tinh thần khôi phục vô hạn, nên không có cảm xúc gì.
"Tách khí huyết thành 1 cal nghĩa là mức độ khống chế sức mạnh đạt 100%, tách được 10 cal... độ khống chế của ông đây còn chưa tới 50%?"
Phương Bình tính toán một lúc, hẳn là như vậy.
50% cũng là đánh giá cao mình! Hơn 60 ngàn cal khí huyết, mình có thể bộc phát ra hơn 30 ngàn cal, một chiêu chém chết người sao?
Hơn nữa dù bạo phát 30 ngàn cal thì 30 ngàn cal của hắn và 30 ngàn cal của người khác cũng không giống nhau.
Mấy người lão Lý có thể tổ hợp lực lượng khí huyết để 30 ngàn cal khí huyết có thể bộc phát ra uy lực 50 ngàn cal khí huyết, Phương Bình... 30 ngàn cal chính là 30 ngàn cal.
Cái này chẳng khác nào chênh lệch bản nguyên!
"Còn phải tiếp tục tách, nhưng cũng may hiện tại đã có đầu mối, không cần giống như trước đây, ngu ngốc chém từng đao, có điều, trước kia ông đây đứng chém đao, vì sao chém bảy ngày mà không ai nhắc nhở ta một câu?"
Phương Bình oán thầm, hắn thật tình không biết, mọi người đều nghĩ hắn đang tập thuần thục chiến pháp, đứng bổ đao để thông thạo chiến pháp là điều tất nhiên.
Quen tay hay việc, Phương Bình vung đao cũng là phương thức tu luyện đúng đắn.
Căn cứ vào điều này, đương nhiên sẽ không ai nhắc nhở hắn.
"Mau chóng tách được đoàn khí huyết 10 cal trở xuống, mỗi lần thu nhỏ được 1 cal, cảm nhận của ta đối với lực lượng cũng sẽ tăng thêm ba phần..."
Phương Bình chuyên tâm tách khí huyết, vừa tách được một nửa thì "Bùm" một tiếng, khí huyết lại nổ tung.
Lần này Phương Bình đã có đối tượng giận chó đánh mèo, hắn nhìn Lý Hàn Tùng đang đi tới, hùng hổ nói: "Đầu Sắt, ngươi thật to gan, vào mà không gõ cửa?"
Lý Hàn Tùng ngơ ngác, quay đầu nhìn một chút, không có cửa mà. Ngươi tu luyện ngay tại khu mỏ quặng, lại không vào phòng tu luyện thì cửa ở đâu ra.
Hơn nữa, ta người sống sờ sờ như thế, lại không thu liễm khí tức, ngươi là cường giả cấp tám, mà không hề có chút cảm ứng nào sao?
Dứt lời, Phương Bình nhìn hắn một cái, hơi nhíu mày nói: "Cấp bảy trung kỳ rồi?"
"Ừm."
"Không tệ, tiếp tục cố gắng, tranh thủ sớm ngày tiến vào cấp bảy cao kỳ... Khi đó nói không chừng ngươi cũng đi thẳng đến cấp tám, cấp tám yếu nhất dành cho ngươi."
Phương Bình lẩm bẩm, hạng 108...
Nói ông đây yếu nhất! Được rồi, ta nhận.
Nhưng tên Đầu Sắt này tiến vào cấp tám, lực lượng tinh thần cũng yếu, không chừng xếp hạng còn ở sau mình, để người khác xếp hạng chót cũng tốt.
Lý Hàn Tùng thì lại không để ý, nói: "Bộ trưởng cho người đưa tới 500 cân đá năng lượng cấp chín, nói là đền bù cho ngươi..."
"Bao nhiêu?"
"500 cân."
Sắc mặt Phương Bình đen xì, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn ở đâu?"
"Không đến, để Bắc Cung đoàn trưởng đưa tới, đối phương đưa xong thì cũng đi rồi."
"Đi rồi!" Phương Bình tức hổn hển nói: "500 cân đá năng lượng cấp chín đáng bao nhiêu tiền? 150 tỷ, còn chưa đủ ta nhét kẽ răng. Không ngờ chỉ có ngần ấy? Nếu chỉ có ngần ấy thì thiệt cho ta cứ luôn trông mong, hi vọng có thể được chia năm ba ngàn tỷ, kết quả là 150 tỷ!"
Lý Hàn Tùng hơi nhức đầu nói: "Không ít mà, 500 cân, còn là cấp chín, Phương Bình, có lúc, tiêu diệt một cấp chín, cũng không thu hoạch được gì, Chiến Vương tiền bối tiêu diệt Chân Vương, cũng không thu hoạch được gì, có thể có 150 tỷ đã là nhiều rồi."
Hiện tại, Lý Hàn Tùng cảm thấy 500 cân đá năng lượng cấp chín thật không ít. Nếu là trước đây, hắn có lẽ đã kinh ngạc đến ngây người. Đừng nói 500 cân, khi còn là võ giả trung cấp, 5 cân cũng có thể khiến hắn sững sờ.
Cách đây mấy tháng, khi Phương Bình mời bọn họ đến đánh đám người thành Trấn Tinh, thù lao cho mấy người lão Vương chính là 1 cân đá năng lượng.
Lúc ấy đá năng lượng vẫn là 1 tỷ một gram, một cân 500 triệu. Mấy người Lão Vương đều cảm khái Phương Bình giàu nứt đố đổ vách, nhiều tiền lắm của.
Khi đó mới là tháng 4, cách đây không lâu, 1 cân đá năng lượng đã khiến mọi người cảm thấy kiếm lợi lớn, có đánh chết cũng đáng. Kết quả chớp mắt một cái, lão Trương đã đưa tới 500 cân, mà Phương Bình còn chê.
Phương Bình thật sự ghét bỏ!
150 tỷ, không phải là 150 tỷ điểm tài phú, mà chỉ có 15 triệu điểm thôi!
Bây giờ, điểm tài phú của hắn đã rớt xuống dưới 30 triệu điểm, dù lấy được 15 triệu điểm, cũng chưa đến 50 triệu điểm.
Quá thiếu máu rồi!
Phương Bình hùng hổ một trận, lại nghĩ một chút rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho lão Trương, chắc chắn lão Trương đã cắt xén.
Chín đại trưởng lão, dù không tính Trát Lập Tạp La và Long Lâm, thì cũng còn 7 người, núi Andes, Thánh Địa Cổ Phật cũng có tham dự. Với tính cách của lão Trương, bắt chẹt mấy thánh địa lớn, chẳng lẽ chỉ được ngần ấy thôi sao?
Dù sao hắn cũng là tuyệt đỉnh, tiền đi lại của tuyệt đỉnh cũng không chỉ chừng đó chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận