Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1974: Cuộc Chiến Tuyệt Đỉnh (3)

Lúc này, Kỳ Huyễn Vũ cách đó không xa cũng rơi xuống đất, Phương Bình chợt cảm giác được ông ta không tính là gì rồi.
Cấp 9 vô địch? Tuyệt đỉnh cũng là cấp 9! Ai dám xưng cấp 9 vô địch? Chân Vương còn chết thì Kỳ Huyễn Vũ là cái thá gì?
Phương Bình còn đang suy nghĩ, bên cạnh, đột nhiên xuất hiện một cửa hang im hơi lặng tiếng, một móng vuốt lông xù sờ lên đầu Giảo.
Lúc này Giảo không hề cảm thấy an ủi, chỉ thấy vô cùng hoảng sợ.
Hù chết yêu rồi! Hú hồn tim yêu! Chuyện gì vậy? Hôm nay thế nào?
Bản vương đánh thắng cuộc chiến vực Nam Thất, trở thành Yêu Vương duy nhất của vực Nam Thất, nhưng bây giờ tại sao trái tim cảm giác như sắp nổ tung.
Thứ gì đang sờ đầu mình?
Giảo bị dọa đến toàn thân run rẩy, lúc này ánh sáng màu vàng trên người ảm đạm đến không thể nhìn, tại sao chứ? Ai sờ ta thế?
Nó cũng không dám ngẩng đầu nhìn, móng vuốt lông xù thình lình xuất hiện không có dấu hiệu báo trước nào, bỗng nhiên sờ đầu nó, dọa đến nó sắp hít thở không thông rồi.
Giảo giống như sắp bị hù chết, Phương Bình cũng cảm ứng được không thích hợp, nghiêng đầu nhìn một cái, vẻ mặt ngơ ngác. Con mèo kia đang làm gì?
Thương Miêu vừa sờ đầu to của Giảo, vừa nhấc lỗ tai của Giảo nhìn, lại nhẹ nhàng gõ gõ kim giác của nó, nhìn như nó còn có ý định muốn cạy miệng Giảo ra nhìn xem răng lợi thế nào nữa.
Rốt cuộc con mèo này đang làm gì? Quan trọng hơn là, Giảo bị hù sợ đến không khống chế được bản thân, dù gì ngươi cũng nên chào hỏi một tiếng chứ.
Thương Miêu sờ soạng Giảo một lượt, đầu mèo to lớn nhìn về phía Phương Bình, nhìn hắn chằm chằm một lúc, trong tay bỗng xuất hiện một cái xiên, lại nhìn Địa Thử gần đó, tỏ vẻ ghét bỏ, mở miệng nói: "Ê này... chuột bự này... phải rửa sạch mới có thể nướng, ngươi rửa giúp bản miêu đi."
Phương Bình còn chưa mở miệng, Thương Miêu bỗng nhiên tỏ vẻ buồn nôn, lầu bầu nói: "Thôi bỏ đi, không ăn nữa, nó ị rồi!"
Một yêu thú cấp 9, đã sớm qua giai đoạn bài tiết này rồi. Nhưng lúc này, con Địa Thử cách đó không xa thật sự ị rồi. Bị dọa đến mức đó!
Uy thế kinh hãi của Ngự Hải Sơn còn chưa đủ hay sao? Khi nó cảm nhận được có ánh mắt nhìn nó chằm chằm, vừa liếc mắt một cái, nó hoàn toàn không kiềm chế được.
Một con mèo! Một con mèo muốn ăn nó!
Nhưng đây không phải là vấn đề mấu chốt, mấu chốt là, Địa Thử đã nhận ra nguy cơ nguy hiểm hơn Ngự Hải Sơn rất nhiều, dù sao Ngự Hải Sơn không phải nhằm vào nó, nhưng nơi này có con mèo đang nhìn nó.
Phương Bình hít sâu một hơi, hắn không nghĩ tới Thương Miêu lại xuất hiện vào lúc này.
Lúc này thấy Thương Miêu thò đầu ra, Phương Bình nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: "Thương Miêu tiền bối..."
Thương Miêu nhìn hắn một cái, bỗng nhiên mặt mèo nghiêm túc nói: "Ngươi sắp chết!"
Phương Bình: "..."
Sắc mặt Phương Bình có dấu hiệu biến thành màu đen, nhưng cũng không dám, hắn không quen mèo này.
Vẻ mặt nghiêm túc của Thương Miêu lập tức biến mất, biến thành không quan trọng, thầm nói: "Bản miêu không nói cho ngươi."
Phương Bình lại đen mặt, vậy chứ ngươi tự nói tự nghe à?
"Được rồi, nói cho ngươi vậy, lực lượng tinh thần của ngươi thật là loạn, tự bạo quá nhiều, phân tán quá nhiều... chờ khi lực lượng tinh thần phân tán hết ngươi sẽ chết."
Ánh mắt Phương Bình động một cái, sắc mặt trở nên nghiêm túc. Thật hay giả?
Phương Bình cười rạng rỡ, nhỏ giọng nói: "Tiền bối..."
"Bản miêu không gọi tiền bối."
"Thương Miêu đại nhân?" Phương Bình tiếp tục tươi cười, thấy hình như Thương Miêu không quan trọng xưng hô, lập tức lôi kéo làm quen nói: "Miêu huynh?"
Thương Miêu liếc mắt nhìn hắn, đầu to gác lên lưng Giảo, giống như chẳng buồn quan tâm hắn.
Ánh mắt nhìn về phía ngự Hải Sơn, miệng nhai nhóp nhép, tiếp tục ăn xiên, hàm hồ nói: "Thật nhiều người, Chân Thần lại đại chiến rồi."
Phương Bình cảm thấy lòng bồn chồn khó nhịn, định hỏi chuyện lực lượng tinh thần một chút, nhưng dường như Thương Miêu không cảm thấy hứng thú lắm, không thể làm gì khác hơn nói: "Miêu huynh, ngươi có thể nhìn thấy đại chiến sao?"
"Có thể nha!"
"Vậy hiện tại nhân loại chúng ta..."
"Nhân Hoàng... Không đúng, Nhân Hoàng giả thật xấu xa, đang cố ý giả vờ yếu."
Thương Miêu nhai rộp rộp, cắn răng rắc, lúc này không biết có phải Giảo bị dọa ngất đi hay không, nó vẫn nằm không nhúc nhích, làm gối gác đầu cho Thương Miêu ăn.
Thương Miêu đang ăn một cái xiên nướng nhưng không biết là yêu thú nào, tiếp tục nói: "Ngươi muốn đi sao? Cho bản miêu 10 túi thức ăn mèo, bản miêu sẽ ném ngươi vào..."
Sắc mặt Phương Bình cứng lại.
Đừng giỡn nha mèo! Ta vào đó làm gì? Vào nạp mạng à?
Hơn mười vị tuyệt đỉnh khai chiến, đánh đến trời đất biến sắc, Chân Vương chết, ta đi xen vào có lẽ sẽ bị người ta đánh chết, ta điên mới đi.
Còn con mèo này, muốn thức ăn mèo làm gì? Đừng nói là muốn mình cung cấp yêu thú cấp chín cho nó nha?
Phương Bình liếc mắt nhìn, đầu to lông xù, muốn sờ một chút nhưng cuối cùng không dám. Con mèo này là tuyệt đỉnh, là tuyệt đỉnh không biết đã sống mấy ngàn năm, sờ đầu nó rồi bị mèo đánh chết thì không có lời.
Thấy hắn không lên tiếng, Thương Miêu cũng không quan tâm tới hắn, lại nhìn mấy người Trương Vệ Vũ ở phía xa một chút, lại nhìn Kỳ Huyễn Vũ một chút… Nhìn tới nhìn lui, Thương Miêu cảm thấy buồn chán, mở miệng nói: "Hình như Nhân Hoàng giả muốn bọn họ thành Chân Thần!"
Ánh mắt Phương Bình khẽ động nói: "Đúng, nhưng bây giờ hình như mấy người bọn họ... kém một chút."
Còn về “Nhân Hoàng giả” gì đó, Phương Bình ghi nhớ trong lòng, không dám hỏi thăm.
Ý nó là lão Trương à? Nó nói cái quỷ gì vậy? Lão Trương là Nhân Hoàng? Có phải con mèo này còn sống ở thời kỳ Thượng Cổ hay không?
"Cho bản miêu 20 túi thức ăn mèo, ta ném bọn họ vào... Nói không chừng có thể thành Chân Thần."
"Ném đến chiến trường Chân Thần?"
"Đúng thế!"
Thương Miêu nói như chuyện dĩ nhiên, có thể ném vào, có Chân Thần chết đi, hút một hơi, nói không chừng đột phá thành công thì sao. Đương nhiên, xác suất tử vong càng lớn, dư âm tác động đến, đừng nhìn mấy người cũng đã gần cảnh giới Chân Thần, bị ném vào đó, 99% sẽ thành mảnh vụn.
Phương Bình tiếp tục trầm mặc, không dám lên tiếng.
Nơi này không ai có thể áp chế con mèo này.
Cũng không thể tiếp tục nói lung tung, nếu nó ném nhóm người hiệu trưởng vào, Phương Bình sợ họ sẽ biến thành mảnh vỡ hết.
"Lại có người đến."
Thương Miêu cũng nhàn rỗi, nó nhìn về phía Phương Bình nói: "Có Quỳnh Tương hay không, ăn không khô miệng, đồ ăn lại hơi dầu mỡ."
Phương Bình có chút hoảng hốt, ngươi đang xem kịch sao?
Nhưng con mèo này, có thể nhìn thấy tình hình chiến trường, hắn không nhìn thấy, lúc này còn trông cậy vào lời nó nói, nghĩ một chút, trong tay xuất hiện một bình tinh hoa sinh mệnh nhỏ, đây là một chút còn lại từ lần trước.
Thương Miêu liếc qua, quơ móng mèo nhận lấy, uống một hớp lớn, tiếp tục nói: "Tới thật nhiều Chân Thần, tên dùng kiếm bị người đánh, chà, bị đánh thật thê thảm..."
"Meo... nhuốm máu, nhìn thật thảm, lại sắp đánh chết người rồi..."
Thương Miêu còn đang nói, một tiếng nổ rung chuyển trời đất vang lên.
"Tử La Vương!"
"Đáng chết, Trương Đào, ngươi đáng chết!"
"..."
Trời đất lại biến sắc, trong hư không, lại có một hình chiếu trong vô số hình chiếu khổng lồ biến mất. Một vị nữ Chân Vương - Tử La Vương ngã xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn, vị Chân Vương thứ hai đã hy sinh.
Lúc này, toàn bộ vùng đất vực Nam Thất đều thành màu đỏ máu.
Phương Bình nhíu mày, dị tượng, sao Chân Vương chết đi mà lại ảnh hưởng lớn như thế?
Thương Miêu cũng cảm thấy có chút không thoải mái, gãi gãi đầu mèo, lầu bầu nói: "Che mất mặt trời, thật là phiền! Bà ta bị đánh chết, nhường đường ra, người khác có thể đi, trời đất nói cho các ngươi biết có thể đi đường này..."
Dứt lời, Thương Miêu lại ngẩng đầu lên to nhìn trời, thầm nói: "Tên kia thật buồn nôn, làm hồng hồng đỏ đỏ, thật khó coi."
"Tên kia..." Ánh mắt Phương Bình dao động, vội vàng nói: "Ai?"
"Chính là tên kia... thôi bỏ đi, ngươi lại không biết, bản miêu cũng quên hắn tên là gì... mặc kệ hắn."
Thương Miêu chỉ quan tâm một chút, rồi không đề cập đến nữa, tiếp tục xem kịch.
Ngủ một giấc vừa tỉnh đã có trò hay xem, cũng không tệ. Sớm biết như vậy, năm đó đã không ngủ, đi xem trò vui tốt biết bao, bỏ qua mấy vở kịch còn thú vị hơn trận này, thật đáng tiếc.
"Meo... Không xong rồi, hai phong hào Chân Thần tới rồi... Ồ... Lại một người nữa... sao nhiều như vậy..." Thương Miêu trừng mắt to.
Ở đâu ra nhiều phong hào Chân Thần như vậy? Không phải Công Quyên Tử đã nói, hiện không có bao nhiêu phong hào Chân Thần sao? Nhưng bây giờ... bao nhiêu người rồi?
Thôi xong thôi xong, Nhân Hoàng giả cũng bị người đánh chết rồi, không có thức ăn cho mèo rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận