Toàn Cầu Cao Võ

Chương 616: Lựa chọn làm sao?

Biệt thự số 8.
Lữ Phượng Nhu lười biếng tựa ở trên ghế sofa, Phương Bình học theo răm rắp, cũng biếng nhác ngồi dựa vào một cái ghế sofa khác.
Lữ Phượng Nhu nhìn cậu một hồi, một lát mới nói: "Gọi người mua cho tôi một bộ sofa khác."
Phương Bình bối rối không hiểu, em đang nói chuyện chính cơ mà, sao lại thành mua sofa rồi?
"Em đã mấy ngày không tắm rồi?"
Lữ Phượng Nhu ghét bỏ hỏi một câu, không cần hỏi, ít nhất cũng có sáu, bảy ngày.
"Cô ơi, bây giờ không phải là vấn đề tắm hay chưa tắm..."
Phương Bình buồn bực u oán, cô lại lạc đề đi đâu mất rồi.
Lữ Phượng Nhu xì cười một tiếng, lạnh nhạt nói: "Hai sự lựa chọn, thứ nhất, từ chối, thứ hai, chấp nhận."
"Đơn giản, hai chọn một, có cái gì khó?"
"Từ chối, vậy coi như không có chuyện này, em là hội trưởng hội võ đạo Ma Võ, không phải hội trưởng hội võ đạo Nam Võ, Nam Giang không có quyền bắt em phải làm gì cả.
Em nghĩ Trương Định Nam dễ nói chuyện như vậy ư? Vì sao không mạnh mẽ ép buộc em phải nhận việc này?
Bởi vì ông ấy không có quyền này.
Cho nên từ chối cũng không cần để ý gì hết. Nếu em lo lắng cho người nhà, vậy thì đưa bọn họ đến Ma Đô, võ giả tà giáo cũng không phải kẻ ngu, nếu em tỏ rõ thái độ không liên quan, bọn họ dám trêu chọc em ư?
Em thật sự cho rằng bọn họ ăn no rửng mỡ, muốn tiêu diệt thiên tài cá biệt hay sao?"
"Thứ hai, nhận nhiệm vụ, vậy thì tất sẽ có võ giả cao cấp đánh giết!"
Phương Bình sửng sốt một chút: "Nhất định có võ giả cao cấp?"
"Phí lời, khi em cấp ba, chiến tích của em chính là chạy thoát khỏi sự truy sát của cấp sáu, võ giả tà giáo là đồ ngốc ư? Bây giờ em là cấp bốn, bọn họ sẽ chọn cách tập kích có nguy cơ khiến em chạy trốn rồi quay về trả thù hay sao? Cho nên, hoặc là không làm, nếu đã làm, tất có cao cấp ra tay!"
Lữ Phượng Nhu hờ hững nói: "Trương Định Nam không chỉ muốn tìm ra nội gián, còn muốn nhân cơ hội này dẫn ra võ giả cao cấp của tà giáo, một vị có lực phá hoại khủng khiếp như võ giả cấp cao thực ra còn đáng sợ hơn nội gián!
Nếu tà giáo muốn ra tay với em, trăm phần trăm, chắc chắn sẽ có võ giả cao cấp!"
Con ngươi của Phương Bình thu nhỏ lại, trước đó cậu còn cảm thấy, tà giáo chưa chắc sẽ điều động chiến lực mạnh như cao cấp, dù sao với đám tà giáo như rùa rụt cổ đó, chiến lực cao cấp rất quý giá.
Nhưng bây giờ nghe Lữ Phượng Nhu nói như thế, Phương Bình mới hiểu rõ, không phải không hẳn, là nhất định sẽ có cao cấp ra tay.
Thấy Phương Bình im lặng, Lữ Phượng Nhu tiếp tục nói: "Gặp phải cao cấp, khoảng cách xa, với lực lượng tinh thần của em, chưa chắc sẽ chết. Nhưng nếu bị đối phương tiếp cận trong bán kính 30 mét, chỉ trong hai giây, em chắc chắn phải chết!
Đây là nói võ giả cấp bảy, đương nhiên, khả năng đối phương điều động cường giả kim thân cấp tám cực thấp."
"Nếu như em nhận nhiệm vụ này, võ giả cấp bảy không bảo vệ nổi em đâu, khoảng cách xa, nếu không kịp cứu viện, em đã chết rồi.
Cho nên, nhất định phải để cấp tám, thậm chí là cấp chín ẩn núp, thời khắc mấu chốt, đảm bảo cho em một mạng."
Nói xong, Lữ Phượng Nhu lại nói: "Hơn nữa, muốn bảo đảm an toàn ở một mức nhất định... Ít nhất cần hai vị cấp tám!"
"Hai vị?"
Phương Bình lại sửng sốt, dường như nghĩ đến điều gì, nghiêm nghị nói: "Ý cô là, nếu như chỉ có một người… Có thể… người đó sẽ ngồi nhìn em chết ư?"
"Tôi chỉ nói là có thể, cũng không ai biết trong lòng những cường giả Tông sư này nghĩ như thế nào, gọi hai người là vì để bọn họ kiềm chế lẫn nhau. Bất kể trong lòng bọn họ có tính toán thế nào, đều sẽ kịp thời cứu em, nếu chỉ một người, chưa chắc."
"Hai vị cường giả kim thân cấp tám?"
Phương Bình khổ sở nói: "Nam Giang không có cấp tám."
Nam Giang có Tông sư, không chỉ một mình Trương Định Nam, nhưng Tông sư Nam Giang đều là cấp bảy.
"Trương Định Nam làm vậy không phải để em đi chịu chết sao?" Phương Bình nhổ nước bọt một câu.
Lữ Phượng Nhu cười nhạo nói: "Vậy cũng không hẳn, có lẽ Trương Định Nam muốn em hiểu rõ, chuyện này rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm, xem xem Phương Bình em có thể nhờ vả được vị cường giả cấp tám nào ra tay hay không, ví như Ngô Khuê Sơn.
Lần này, một khi Ngô Khuê Sơn ra tay, sau đó, bất kể là vì mục đích gì, khi Nam Giang địa quật mở ra, Ngô Khuê Sơn đều sẽ xuất thủ."
Phương Bình nghe vậy bỗng nhiên không vội nói chuyện này, mà là cười híp mắt nói: "Cô ơi, hiệu trưởng quen biết Tổng đốc Trương chứ ạ?"
"Quen chứ."
"Em cảm thấy hẳn là hai người bọn họ quen nhau không ít năm rồi."
"Hơn 30 năm."
"Bạn bè cũ lâu năm như vậy, Tổng đốc Trương tìm Ma Võ hỗ trợ, lại không tìm hiệu trưởng, mà lại tìm em… Chà chà, có..."
Phương Bình còn chưa dứt lời, "ầm" một tiếng, sofa nổ tung!
Bản thân cậu cũng bò rạp trên mặt đất, bị lực lượng tinh thần và khí thế của Lữ Phượng Nhu đè bẹp dí, kém chút không thở nổi.
Lực lượng tinh thần của Lữ Phượng Nhu có thể không quá mạnh, ít nhất cũng tương đối, Phương Bình vẫn có thể ngăn cản được.
Quan trọng là khoảng cách hai người quá gần, Phương Bình cũng không hề đề phòng chút nào, lập tức bị đè bẹp dí.
"Họa là từ miệng mà ra, học được điều này chưa?"
Lữ Phượng Nhu hờ hững, dường như không thấy cảnh túng quẫn của Phương Bình, tiếp tục nói: "Không liên quan đến tình cảm bạn bè lâu nay, Ngô Khuê Sơn cân nhắc đến Ma Võ, Trương Định Nam cân nhắc Nam Giang, tôi nói rồi, đừng nghĩ Ma Võ là trường học, có thể xem Ma Võ là một phe thế lực.
Ngô Khuê Sơn và Trương Định Nam phân biệt là lãnh tụ của hai phe thế lực, tuy rằng mọi người có chung kẻ địch, nhưng vấn đề của Ma Đô địa quật còn chưa giải quyết triệt để.
Nếu như… Tôi nói nếu như chúng ta tổn thất quá nhiều ở Nam Giang, vậy sau đó, Ma Võ phải làm sao?
Ma Võ có được địa vị như bây giờ cũng là vì có vô số người chém giết, dùng máu tươi cùng sinh mệnh liều mạng đổi lấy.
Quan hệ giữa Trương Định Nam và Ngô Khuê Sơn cũng chỉ ở mức bình thường, đừng nói là bình thường, dù là anh em ruột, lúc này Ngô Khuê Sơn cũng sẽ không mạo muội đáp ứng viện trợ Nam Giang."
Phương Bình yên lặng bò dậy từ dưới đất, nhìn sofa đã nổ tung, bất đắc dĩ thở dài, thẳng thắn ngồi dưới đất, mở miệng nói: "Vậy Tổng đốc Trương còn tìm đến em làm gì?
Hiệu trưởng sẽ không đáp ứng chuyện viện trợ Nam Giang..."
"Vậy cũng không hẳn."
Lữ Phượng Nhu cười nhạt nói: "Em vẫn không hiểu, hội võ đạo của võ đại đồng cộng trị với lãnh đạo trường, hội trưởng hội võ đạo cũng có thể được xem là một trong số lãnh tụ của Ma Võ. Cái này không liên quan gì với thực lực, mà vì hội võ đạo đại diện cho quần thể sinh viên.
Một khi em đồng ý viện trợ Nam Giang, phái hiếu chiến của trường học sẽ chọn ủng hộ em.
Đến lúc đó, Ma Võ sẽ bị đặt trên đống lửa. Làm một trong hai trường nổi danh, trong trường sẽ có rất nhiều người muốn xuất chiến, lúc này không chiến không phù hợp với tinh thần võ đạo.
Dám chiến, tất chiến, chưa bao giờ tránh chiến!
Không ai nói ra những điều này, vậy thì không vấn đề gì, vì chúng ta còn phải thủ Ma Đô địa quật. Nhưng một khi có người nói ra, mà không phải là người bình thường, lúc này không chiến cũng phải chiến!"
Phương Bình trước đó vẫn không có phản ứng, lúc này nghe thế, lập tức cau mày nói: "Trương Định Nam đang tính kế em?"
Một khi nói ra chuyện viện trợ, đẩy Ma Võ lên nơi đầu sóng ngọn gió, có lẽ sẽ gây ra phiền toái rất lớn!
"Cũng không hẳn là tính kế." Lữ Phượng Nhu cười nhạt nói: "Trương Định Nam bây giờ có lẽ đang ôm một tia hy vọng, muốn thử một chút xem sao.
Ông ấy là người Nam Giang, sinh ra và lớn lên ở Nam Giang, hơn nữa, một đời đều cắm rễ ở Nam Giang.
Từ khi nhậm chức Tổng đốc Nam Giang, lý tưởng của ông ấy chính là: đời này chỉ sống vì Nam Giang.
Mà em cũng là người Nam Giang, có lẽ dưới góc nhìn của ông ấy, người Nam Giang nên nhiệt huyết hết mình vì Nam Giang là chuyện đương nhiên, hiểu chưa?
Đương nhiên, ông ấy cũng chưa tới mức cực đoan như thế, nhưng ít nhiều em cũng phải chịu một ít nguy hiểm, xuất lực cho Nam Giang.
Thực ra Trương Định Nam quá đặt nặng Nam Giang rồi.”
Lữ Phượng Nhu khẽ lắc đầu nói: “Hiện tại, Nam Giang thực ra đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ rồi, trung ương chính phủ, Quân đội, đều chuẩn bị kỹ càng. Những nơi khác cũng chuẩn bị như thế, đối với Nam Giang cũng không khác gì.
Nhưng Trương Định Nam vẫn đang rộng rãi mời võ giả từ bốn phương đến tham dự cuộc chiến phòng thủ này, bởi vì ông ấy quá đặt nặng Nam Giang, không hy vọng xuất hiện bất kỳ sơ suất nào.
Trương Định Nam là một Tổng đốc tốt, điều ấy không thể phủ nhận được, nhưng phải thêm hậu tố vào, ông ấy chỉ là Tổng đốc tốt của Nam Giang…”
"Được rồi, đi hơi xa rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận