Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1067

Không biết qua bao lâu, cánh tay xương khô của Phương Bình bỗng nhiên cảm nhận được chút chấn động.
Phương Bình hơi giật mình, miễn cưỡng khôi phục tỉnh táo, tiếp tục đẩy đẩy Vương Kim Dương.
"Đừng... Đẩy..."
Phương Bình khôi phục khí huyết, lúc này miễn cưỡng cũng có thể phát ra tiếng, khàn khàn hỏi: "Chưa chết hả?"
"Sắp... rồi..."
Phương Bình không tiếp tục nói nữa, bắt đầu tiêu hao lực lượng khí huyết tu bổ thân thể, không chết là may rồi, võ giả không chết, còn thở, thì còn hy vọng.
Sợ là sợ trực tiếp chầu ông bà, thì coi như xong.
Lực lượng khí huyết nhanh chóng bị tiêu hao. Kim cốt lờ mờ bắt đầu chậm rãi sáng bóng lại.
Các bộ phận nội tạng miễn cưỡng ngưng tụ cùng nhau, nhưng huyết nhục thật sự không thể sinh sôi nữa rồi.
Bên cạnh, trên người Vương Kim Dương cũng hiện lên hào quang vàng kim nhàn nhạt, Phương Bình có lòng muốn ăn hôi một ít, nhưng thấy lão Vương uể oải cả người, tim đập rất chậm, nên lương tâm trỗi dậy, không ăn hôi của hắn.
Nếu như không đủ vật chất bất diệt, lão Vương không cách nào khôi phục hoàn toàn, nếu mình còn ăn hôi ăn bớt, vậy hắn tèo rồi.
Vừa tu bổ thương thế, Phương Bình vừa miễn cưỡng suy nghĩ.
Mọi người đều chết hết rồi hả?
Cấp chín không nói, có lẽ đã thật sự chết rồi, dù sao khi đó bạo phát uy thế quả thực quá khủng bố, giống như tận thế vậy.
Nhưng mấy vị cấp bảy cấp tám bên này chưa hẳn đã chết.
Phương Bình không chết, thậm chí còn miễn cưỡng bảo vệ được lão Vương, tuy có liên quan đến chuyện hắn có thể không ngừng khôi phục lực lượng tinh thần, nhưng cường giả cấp bảy cấp tám có lực lượng tinh thần mạnh hơn hắn, độ dẻo dai của cơ thể cũng hơn nhiều, chưa chắc đã mất mạng.
Người của vùng cấm và thành Trấn Tinh có tổng cộng 4 cấp tám, 7 cấp bảy, nhưng hai cấp bảy ban đầu vừa gặp nhau đã tự bạo, một cấp bảy vùng cấm mang theo Trương Thanh Nam đi đâu mất rồi không biết.
Lúc chiến đấu, cũng chỉ có 4 cấp tám, 4 cấp bảy.
8 người này có lẽ đã chết rồi, nhưng Phương Bình cảm thấy, hẳn là có người còn sống.
Tuy những người này giao chiến một thời gian dài, thể lực cũng không ở trạng thái tốt nhất, nhưng Phương Bình có thể chịu nổi, mấy người kia hẳn cũng có thể chịu nổi.
"Nhưng dù không chết, đại khái cũng gần như mình, nếu không, mình và lão Vương nằm đây đã sớm bị phát hiện rồi."
Hai người bọn họ tuy bị đất đá chôn vùi, nhưng nếu chỉ cần để ý dò xét một hồi, vẫn có thể nhìn thấy bọn họ.
Mà lúc này, đêm đen đã qua, trời đã sáng, cũng không ai đến đây, nếu còn sống chắc cũng thảm lắm.
Ngay lúc Phương Bình còn đang suy nghĩ những thứ này, một âm thanh khàn khàn đột nhiên vang lên.
"Dương Đạo Hoành, Thiết Mộc, các ngươi thật lớn mạng!"
Đây là tiếng của Sắc Vi Vương!
Ngay sau đó, Dương Đạo Hoành cũng lên tiếng, nhưng không đủ hào khí, liên tục thở dốc: "Thành chủ thành Sắc Vi, dù có nhiều tinh hoa sinh mệnh hơn nữa, ngươi cũng bị tổn thương căn cơ rồi, cũng khó mà khôi phục được... Lẽ nào ngươi còn muốn giết chết chúng ta hay sao?"
"Ít nhất mạnh hơn các ngươi... Khụ khụ khụ..."
"Trúc Mệnh... Ngươi muốn giết bản tướng... Không sợ bản tướng cũng dùng bất diệt thần của Tùng Vương sao..."
"Chết đến nơi rồi còn dám nói khoác không biết ngượng!" Sắc Vi Vương cười lạnh nói: "Nếu Tùng Vương phân ra hai phần bất diệt thần, nguyên khí đại thương, sớm đã bị Chân Vương của Phục Sinh Chi Địa diệt rồi, ngươi nghĩ ta đần à?"
"Vậy ngươi thử xem!"
"Vậy thì thử xem!"
Vừa dứt lời, một tiếng nổ vang lên, Sắc Vi Vương ra tay rồi.
Lúc này, Dương Đạo Hoành và Thiết Mộc lại hiểu ngầm vô cùng, đồng thời ra tay với Sắc Vi Vương.
Ba người lại loạn chiến.
Cách đó không xa, Phương Bình lấp ló cái đầu đã bị hủy hơn một nửa của mình ra nhìn chằm chằm bọn họ một hồi, khẽ lắc đầu. Mấy người này thật khỏe, đã bị thương đến như vậy rồi mà vẫn còn đánh được!
Dương Đạo Hoành mất đi một tay một chân, liêu xiêu đứng không vững, nhưng vẫn dùng một tay một chân điên cuồng đánh Sắc Vi Vương.
Thiết Mộc còn thảm hơn nữa, hơn nửa cái đầu đã không còn, cũng mất đi một tay, đang điên cuồng đạp Sắc Vi Vương.
Sắc Vi Vương nhìn chung vẫn đỡ hơn hai người kia một chút, ít nhất thân thể còn hoàn chỉnh.
Nhưng hắn mạnh mẽ xông vào phạm vi công kích của phong cấm, lực lượng tinh thần kém chút nữa bị tiêu diệt, sắc mặt lúc này trắng bệch như tờ giấy, vẫn lớn tiếng cười ha hả công kích hai người này.
Hắn thảm, hai tên này càng thảm hại hơn!
Ba cường giả cấp chín lúc này giống như lưu manh đầu đường xó chợ, quyền đấm cước đá, thậm chí còn chẳng cần binh khí.
Hao hết lực lượng tinh thần, thần binh lúc này cũng không biết đã bị văng đi đâu, không có lực lượng tinh thần, binh khí cũng chỉ là binh khí sắc bén hơn một chút thôi, còn chẳng bằng trực tiếp đánh chết đối phương.
Ba người này đánh nhau hừng hực, Phương Bình không nhìn thêm, mà quay đầu nhìn xung quanh, cách đó không xa cũng có mấy bộ xương vàng đang đứng dậy.
Cường giả cấp tám quả nhiên còn chút hơi tàn.
Nhưng trước đó có 4 người, bây giờ chỉ còn lại 2 người, 2 người kia không biết là chết rồi hay chưa khôi phục.
Nhìn hai bộ xương màu vàng này, nhất thời Phương Bình cũng không biết ai là người của thành Trấn Tinh, ai là người vùng cấm.
Mọi người đều đã hao hết năng lượng, cạn kiệt khí huyết, chẳng còn chút lực lượng tinh thần nào...
Không còn những khí tức đặc thù trên, chỉ nhìn kim cốt, thật sự cũng không phân biệt được.
Quan trọng là, đồ mặc trên người cũng sớm bị hủy luôn rồi, Phương Bình cũng không quá quen với bọn họ, sao có thể nhận ra bọn họ là ai với ai.
Phương Bình không nhận ra ai với ai, hai bộ xương màu vàng kia hình như cũng hơi đơ ra một chút, đứng cách nhau mấy chục mét, nhất thời không có hành động gì.
Sau đó, hai bộ xương khô kia nhìn về phía Phương Bình.
Phương Bình lúc này tuy vẫn còn che lấp khí tức, nhưng bộ xương vàng rực này vẫn khá là lóa mắt.
Đây lại là ai?
Ba bộ xương khô, trong đó có hai bộ xương bốn mắt nhìn nhau... Phương Bình cũng không động đậy, hắn muốn nhìn một chút, hai tên này có thể nhận ra hắn là người sống hay không.
Ông đây chỉ còn lại khung xương thôi, thứ duy nhất còn tồn tại là cái đầu, nhưng nó cũng tàn tạ thối nát không thể tả, lại không có khí tức, hai người các ngươi có thể ta còn sống hay không?
Cách đó không xa, ba vị cấp chín vẫn đang đánh nhau ì xèo.
Bên này, ba bộ xương này ngược lại không đánh nhau, đại khái là do ý thức không tỉnh táo cho lắm, nên tạm thời cầm cự được.
Hồi lâu, hai bộ xương màu vàng kia đại khái đã nhận ra thân phận của nhau, ngay sau đó, hai bộ xương nhào vào đánh nhau!
Còn bộ xương còn lại... Hình như chết rồi, tạm thời mặc kệ đi.
Nhào vào đánh cũng có nghĩa là hai người đó không phải người một nhà.
Nhưng hình ảnh hai người đánh nhau là như thế này: hai khung xương cót két trực tiếp va chạm vào nhau, rối cả đội hình. Phương Bình đúng thật không nhận ra ai là người thành Trấn Tinh.
"Ai là ai trời?"
Thật lâu sau, Phương Bình hơi nghi ngờ nhìn lướt qua khung xương bên trái... đừng hỏi mặt nát rồi làm sao biểu hiện thái độ nghi ngờ, Phương Bình xác thực hơi ngờ vực... bộ xương bên trái... Khá giống Lý Mặc nha!
Hắn gặp Lý Mặc vài lần, lúc ở Ma Võ cũng từng tiếp xúc khá gần, bộ xương bên trái nếu đắp huyết nhục lên, chắc khá là giống Lý Mặc nhỉ?
Một lát sau, Phương Bình xác định rồi.
Bên trái, là Lý Mặc.
Từ lúc hai người bắt đầu chiến đấu, một chút vật chất bất diệt đã bắt đầu hiện ra, thứ này cũng có thể dùng để phân biệt khí tức.
Bộ xương bên trái là Lý Mặc, còn bộ xương bên phải thì Phương Bình mặc kệ.
Lúc này, vật chất bất diệt của hai bộ xương này cũng rất ít, cũng không phải loại màu vàng óng ánh, mà là vàng sậm, nhìn có vẻ hơi ít.
Tiêu hao quá nhiều vật chất bất diệt, điều này cũng khiến hai người không thể khôi phục huyết nhục, chỉ có thể tiếp tục duy trì làm bộ xương khô để chiến đấu.
"Đều thành hai bộ xương khô rồi mà còn đánh hăng thế... ai da!"
Phương Bình thở dài trong lòng, bắt đầu bàng quang làm khán giả.
Lúc này, hắn chuẩn bị xem cuộc vui, chờ đến khi hạ màn.
Hiện tại, hình như có vị cấp tám nào đó đã chết rồi, có thêm một bộ xương khô như hắn cũng không ai để ý, thật sự có thể quang minh chính đại nhìn người khác đánh nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận