Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1271

"Phương Bình, ta chờ ngươi!"
Ầm ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất rạn nứt, xuất hiện một cái hố lớn. Nhóm người Phong Thanh lui lại nhiều bước, mấy vị cường giả trung kỳ phụt máu, sắc mặt trắng bệch.
Dương Thanh tự bạo rồi!
Quan trọng không phải là hắn tự bạo, Phong Thanh cau mày nói: "Phương Bình là ai?"
Lúc sắp chết, Dương Thanh không gào thét chửi bới bọn họ, cũng không hét tên Tưởng Siêu, mà gào tên "Phương Bình".
Hận thù ngấm sâu trong xương kia khiến bọn họ thật sự kinh ngạc.
Cơ Dao chạy tới, vừa kinh ngạc vừa khó hiểu hỏi: "Hắn đến vì Phương Bình thật à?"
Phương Bình là ai vậy?
"Thành Trấn Tinh không có họ Phương chứ?"
"Không có."
"Hình như Võ Vương và Minh Vương... cũng không phải họ Phương..."
"Mặc kệ, ai cần biết Phương Bình là ai! Tiếp tục truy sát Tưởng Siêu!"
Mọi người cũng không nhiều lời, dồn dập truy sát theo hướng Phương Bình đã biến mất.
...
Xa xa.
Phương Bình gãi gãi đầu, lẩm bẩm: "Chuyện này nên tính sao nhỉ? Kẻ thù của ta tiêu diệt kẻ thù của ta, quan trọng là, kẻ thù của ta còn không biết kẻ thù của ta là kẻ thù của ta..."
Phương Bình tự nói xong cũng thấy nhức đầu! Nhưng đây không phải vấn đề, vấn đề là... Dương Thanh chết thảm thật!
Hắn từng nghĩ mình có thể sẽ phải gặp Dương Thanh, hắn từng nghĩ phá kết giới lên khu vực cấp bảy, có lẽ sẽ vô tình gặp Dương Thanh.
Hắn nghĩ Dương Thanh sẽ tìm mình báo thù, hắn nghĩ đến quá nhiều trường hợp xảy ra. Hắn thậm chí còn nghĩ, lúc giết Dương Thanh có nên nói một câu, ồ, ta không ngờ ngươi chính là Dương Thanh.
Nhưng hiện tại...
Phương Bình cũng choáng váng.
"Chuyện này không liên quan gì đến ta!"
Phương Bình lập tức phủi sạch tội lỗi, có trời mới biết Dương Thanh tự nhiên phá kết giới đến ngay lúc này.
Hơn nữa, tên này còn tỏ tõ là đến tìm hắn báo thù. Nếu là người khác, Phương Bình chưa chắc sẽ hét lên một câu như vậy.
Đương nhiên, dù hắn không hét lên, một vị võ giả nhân loại cấp bảy phá kết giới đến, nhóm người Cơ Dao đại khái cũng sẽ không bỏ qua cho người đó.
"Nếu nhóm người Cơ Dao biết ta chính là Phương Bình, không biết cảm nghĩ của bọn họ là gì?"
Hắn cũng nghe được tiếng gào thê lương tuyệt vọng cuối cùng của Dương Thanh, tên kia "yêu" mình như vậy, sắp chết cũng nhung nhớ mình không thôi, Phương Bình thấy, chết rồi cũng tốt.
"Nhưng hắn chết hơi oan, lúc sắp chết, nếu ta xuất hiện nói một câu, 'Dương Thanh, cảm ơn ngươi'... Không biết hắn có thể chết không nhắm mắt không ta?"
"Đứa nhỏ đáng thương! Ta ở đây mà ngươi còn dám phá kết giới đến, bây giờ không chết thì sớm muộn cũng chết."
Phương Bình lắc đầu, Dương Thanh đúng là muốn chết.
Hắn ở đây, nơi này đã loạn đến đến điên rồi, lúc này, ngoại trừ người điên, những người khác đều nhượng bộ lui binh hết rồi. Không thấy bây giờ ngay cả đám yêu thú điên cuồng cũng thành rùa rụt cổ rồi sao?
Võ giả vùng cấm và võ giả nhân loại hiện tại đều tìm nơi trốn, sợ bị liên lụy, mất mạng như chơi.
Một võ giả cấp bảy như Dương Thanh nhà ngươi lại cả gan xuất hiện, không chết cũng khó. Về phần còn một tên cấp bảy khác là Tưởng Hạo, người ta là người điên, ai mà so được với hắn!
...
Phương Bình tung hoành ngược xuôi Vương Chiến Chi Địa. Lúc này, hắn cũng hạ quyết tâm, Cơ Dao không khách khí với mình, mình cũng không cần lương thiện với cô ả nữa.
Ngươi truy sát ta, ta cũng phải làm thịt ngươi!
Phương Bình quyết tâm, bắt đầu xuất quỷ nhập thần, đi loanh quanh săn giết người Yêu Mệnh vương đình.
Người trong Vương Chiến Địa ngày càng ít.
Nếu không thì kết bè kết phái thành một nhóm!
Nhóm người hoàng triều và tông phái cũng không dám tìm cơ duyên nữa, còn lại một ít người may mắn còn sống, bắt đầu chạy ra ngoài!
Tìm cái cơ duyên cái gì mà tìm, dù đột phá đến cấp bảy, ở lại nơi quỷ quái này, bất cứ lúc nào cũng sẽ xong đời.
Đây không phải là nơi con người có thể lảng vảng!
Thế là, phía lối ra vào lục tục có người đi ra. Có lẽ đây là lần đầu tiên từ trước đến nay có số người đi ra nhiều nhất trong thời gian tìm kiếm cơ duyên ngắn nhất.
Hoàng triều và tông phái địa quật lần này cử chừng 150 người đi vào. Bên trong vốn còn một số người, tổng cộng cũng không tới 180 người.
Mà 180 người này chết vì chiến loạn, chết vì dư âm lan đến, chết dưới tay yêu thú các thứ... Đợi đến cuối cùng, sau khi đi ra hơn 30 người, cũng không còn ai ra nữa.
Các cường giả bên ngoài không biết nên khóc hay nên cười.
Còn hơn 30 người sống sót!
Có lẽ bên trong còn người sống, đây là chuyện tốt, ít nhất không chết sạch.
Nhưng lúc này, dù có người sống, cũng hầu như không thu hoạch được gì. Nhóm người sống sót đi ra này cũng chỉ ở trong đó mới được 10 ngày mà thôi!
10 ngày này, ngoại trừ mấy ngày đầu không gặp phải nhóm Phương Bình thì còn an toàn một chút, mấy ngày sau, ai nấy đều như sống trong nước sôi lửa bỏng.
Lúc đi ra, các thiên tài của hoàng triều tông phái địa quật đều nhìn thảm như ăn mày.
"Quá nguy hiểm!"
"Người bên trong đều quá điên cuồng!"
"Ông nội ta nói, nơi này không nguy hiểm gì, nhưng hiện tại, khắp nơi đều có nguy hiểm!"
"Cấp thống lĩnh chết một nhóm lớn!"
"..."
"Quan trọng à Tưởng Siêu, Tưởng Siêu quá ác, Thiên Thực vương đình bị giết đến mức máu chảy thành sông. Phong Diệt Sinh đáng trách, đang yên đang lành chọc Tưởng Siêu làm gì!"
"Nói chuyện cho cẩn thận!"
"Ta sợ cái gì!"
Bên ngoài lối vào, các thiên tài nghị luận sôi nổi, có người tức giận nói: "Những lần trước đâu có như vậy, nếu Phong Diệt Sinh không khiêu khích họ ngay lối vào, mọi chuyện làm sao có thể đến mức này! Bây giờ không chỉ chết một đám người, mà còn khiến mọi người bị liên lụy!
Ta vào Vương Chiến Chi Địa để đột phá đến cấp thống lĩnh, bây giờ thì hay rồi, cái gì cũng không có!
Ít nhất, chúng ta còn sống, những người bị chết kia thì sao đây? Ông nội ta nói, chỉ cần không chọc phải võ giả phục sinh, bọn họ sẽ không ra tay với chúng ta!
Phong Diệt Sinh tùy ý làm bậy..."
"Đủ rồi!"
Lúc này, có ai đó gầm lên một tiếng!
Phong Cửu Thành mặc giáp vàng đạp không bước đến!
Thanh niên đang nói chuyện lớn tiếng nói: "Lẽ nào ta nói sai sao? n oán của Thiên Thực vương đình và Phục Sinh Chi Địa vì sao không giải quyết ngoài ngoại vực ấy?
Vương Chiến Chi Địa vốn là nơi rèn luyện chúng ta, bây giờ trở thành chiến trường đẫm máu! Nếu các ngươi muốn khai chiến với võ giả phục sinh, đi ngoại vực mà chiến, hoặc thẳng thắn thiết lập lôi đài luôn đi..."
"Hỗn xược!"
"Ngươi mới xấc xược!"
Lúc này, không trung có một tiếng quát lạnh, Phong Cửu Thành bị chấn đến phun một ngụm máu tươi.
Giữa không trung, một bóng người mờ mờ hiện lên, lạnh lùng nói: "Phong Vương lần này nhất định phải cho lão hủ một câu trả lời thỏa đáng! Vương Chiến Chi Địa không phải là nơi để các ngươi chém giết!
Ma Đa hoàng triều chúng ta tử thương nặng nề, lẽ nào, Phong Cửu Thành nhà ngươi còn muốn giết thêm con cháu của ta nữa hay sao?"
Sắc mặt Phong Cửu Thành trắng bệch, vị cường giả Chân Vương này lại tiếp tục quát: "Đây là lần cuối cùng! Nếu còn lần sau, Ma Đa hoàng triều ta sẽ không bao giờ phái người vào Vương Chiến Chi Địa nữa, cũng đừng ai muốn đi vào!
Lần này, Phong Diệt Sinh đi ra, các ngươi nhất định phải cho bọn ta một câu trả lời!"
Dứt lời, bóng mờ biến mất.
Thanh niên còn đang đứng đó cũng hừ một tiếng, đáng đời cái tội bắt nạt ta!
Ở bên trong, ta nhát thiệt, ta sợ thiệt, ngay cả thần binh cũng vứt đi rồi, không vứt đi sẽ bị truy sát đến chết. Nhưng đi ra rồi, lão tổ ở ngay đây, ông dám làm dữ với ta?
Mợ nó chứ, nếu không phải vì Phong Diệt Sinh, mình đâu phải thảm đến mức này?
Tuy lão tổ không trách mình, nhưng mình nhất định phải ném tội danh này cho người khác, Phong Diệt Sinh là lựa chọn tốt nhất, về phần võ giả phục sinh... Lão tổ cũng không làm gì được người ta.
Trong đám người, có người rục rà rục rịch.
Lần này, có một số người sống sót, mặc dù còn sống, nhưng những người khác tử thương nặng nề. Chuyện này đúng là không dễ bàn giao! Dù sao cũng phải có người đứng ra chịu tội mới được.
Tưởng Siêu là một lựa chọn tốt, nhưng Tưởng Siêu là võ giả Phục Sinh Chi Địa, bắt Tưởng Siêu gánh tội không có tác dụng lắm.
Các lão tổ có tức giận đến đâu cũng không sẽ vô lý đi gây sự với Phục Sinh Chi Địa.
Về phần Thiên Thực vương đình, không đến nỗi sẽ đi gây sự với bọn họ, nhưng mọi người đều ở chung dưới một mái hiên, có lẽ còn có thể bắt đền Thiên Thực vương đình một vố.
Thế là một số thiên tài có bối cảnh lớn, lão tổ mạnh, bắt đầu trò chuyện không kiêng dè.
Bạn cần đăng nhập để bình luận