Toàn Cầu Cao Võ

Chương 314: Nhà giàu trở về rồi! (2)

Mùng 9, hẹn đám người Ngô Chí Hào đi ăn cơm, trò chuyện một chút chuyện tu luyện võ đạo.
Chờ đến sáng sớm mùng 10, Phương Bình lên xe lửa đi về Ma Đô.
Lúc này, chỉ có về trường học cậu mới có thể nhanh chóng tăng cao thực lực.
Rời khỏi Ma Võ, bây giờ Phương Bình muốn mua thuốc cũng không biết đi đâu mua, mặc dù cậu rất ít khi dùng thuốc.
Trước khi đi, 10 viên Khí Huyết Đan phổ thông trong tay Phương Bình đều để lại cho Phương Viên, bao gồm cả những thuốc trị thương, cũng để lại một phần.
...
Ma Đô.
Việc đầu tiên sau khi Phương Bình về đến trường học, đó chính là phải đi mua một chiếc xe rồi.
Không có xe, có những lúc rất không tiện.
Tạm thời áp chế tâm tư muốn mua xe xuống, Phương Bình đi thẳng đến phòng hậu cần.
Không đi lầu một đổi điểm, Phương Bình trước hết bước lên lầu hai. Mặc dù còn chưa bắt đầu học kỳ mới, nhưng bên phòng hậu cần vẫn luôn mở cửa.

Lầu hai.
Nơi định cấp.
Phương Bình vừa đến, ánh mắt của vị giáo viên lần trước định cấp cho cậu hơi động, nói: "Cấp hai rồi?
"Dạ."
"Không tệ."
Đạo sư phụ trách định cấp khẽ gật đầu, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Lúc Phương Bình rời khỏi trường về nhà, cậu đã là đỉnh cấp một rồi, trước đó, cũng đã ngừng lại ở đỉnh cấp một một thời gian rồi.
Không nói nhảm nữa, đạo sư dẫn Phương Bình đến một căn phòng ở phía sau, tuỳ ý nói: "Đá một cước xem, thầy sẽ đổi thông tin cho em."
Phương Bình nhìn tấm thép trước mặt, không biết nên nói gì: "Thầy ơi, đá đại vậy luôn hả?"
"Phí lời, tân sinh viên giỏi nhất của trường Ma Võ đến định cấp chẳng lẽ còn muốn kiểm tra theo nề nếp hay sao, tốn thời gian!
Đá đại một cước đi, đá xong là được!"
Đạo sư hơi thiếu kiên nhẫn, võ giả xã hội mới cần tốn thời gian đi xác định cấp độ, Phương Bình em tưởng tôi không biết em là ai sao?
Phương Bình dở khóc dở cười, đành phải tùy ý đá một cước.
Đạo sư cũng không thèm nhìn, trực tiếp bước ra cửa, vừa đi vừa nói: "Cấp hai, tốc độ không chậm, nhưng cũng là số may thôi.
Năm ngoái thế nào em tự biết, trường học cung cấp nhiều tài nguyên.
Hiện tại qua khỏi thời kỳ đó rồi, em chẳng còn cơ hội tốt nữa đâu.
Muốn tiếp tục lấy điểm thưởng, vậy thì phải dựa vào chính em, làm nhiệm vụ, xuống địa quật, tuỳ em.
Hơn nữa, đến cấp hai rồi, trường học sẽ mở ra càng nhiều khu vực và tài nguyên hơn…"
Phương Bình hơi thắc mắc, hỏi: "Trường sẽ mở ra nhiều khu vực hơn? Ý thầy là…"
"Đúng, Ma Võ rộng lớn như vậy, em không thấy phía ven biển kia vẫn luôn được phong tỏa sao?
Bên đó có thứ tốt, tinh hoa của Ma Võ đều ở bên kia.
Chẳng lẽ, em cho rằng Ma Võ chỉ dựa vào một vài lớp học, một chút thuốc là có thể khiến học sinh tiến bộ nhanh chóng sao?
Cấp ba một đám, cấp bốn cũng không hiếm thấy, học sinh cấp năm cũng có!
Dưới cấp ba thì dễ, chứ học sinh chưa tốt nghiệp đã là võ giả cấp ba, cấp bốn, em tự nghĩ lại xem, hiếm thấy cỡ nào!
Danh giáo mà không có điểm đặc biệt làm sao còn có thể gọi là danh giáo?"
Hai mắt Phương Bình toả sáng, vội vàng hỏi: "Thầy ơi, thầy có thể nói rõ thêm chút được không, có gì tốt ạ?"
Đạo sư liếc mắt nhìn cậu, thuận miệng nói: "Đến lúc đó em tự biết, em đi tìm đạo sư của em đi, tôi chỉ phụ trách định cấp thôi."
Phương Bình cũng không thất vọng, vui sướng hài lòng đi xuống lầu.
Thấy cậu rời đi, đạo sư phụ trách định cấp cũng cười nói: "Không biết có hy vọng đạt đến cấp năm trước khi tốt nghiệp hay không."
Cấp năm cũng không phải khó vừa đâu.
Ma Võ có học sinh, nhưng mà cực cực hiếm, có khi mấy năm mới được một người.
Phương Bình hiện tại cũng tiến triển không chậm, nhưng đến khi bước vào trung cấp, tất nhiên sẽ chậm lại.
"Các tân sinh viên còn cần phải mau chóng trưởng thành mới được…"
Đạo sư nói thầm một tiếng, tiếp tục nằm lại chỗ cũ, ngủ gật.
...
Lầu một.
Ánh mắt lão Lý sáng ngời, khách hàng lớn đến rồi!
Phương Bình ôm 420 điểm thưởng, chính là nhà giàu trong đám tân sinh, à không, ngay cả một vài học sinh cũ hiện cấp hai cũng không bằng. Lần này phải dụ con nhà giàu mua thêm cái gì mới được!
“Phương Bình, thực lực lại có tiến bộ rồi nha, vậy là hiện tại em có 520 điểm thưởng rồi đúng không?”
Lão Lý nhiệt tình, cười ha ha nói: “Bước vào cấp hai, được thưởng 100 điểm chứ…”
Phương Bình ngắt lời nói: “Thầy Lý, ngay cả em có 520 điểm thưởng mà thầy cũng biết, nhiều học sinh như vậy, lẽ nào ai có bao nhiêu điểm thầy cũng nhìn chằm chằm vậy sao?”
Lão Lý bất mãn nói: “Là đạo sư của phòng hậu cần, những thông tin cơ bản này ta đều phải nắm rõ mà!”
Phương Bình không nói gì, một lát mới nói: "Thầy ơi, thầy còn Thối Thể Đan không?"
"Còn! Đương nhiên là còn!"
Lão Lý lập tức vui vẻ, Phương Bình quả nhiên là khách hàng chất lượng!
Ngay cả thuốc ít người dùng cũng muốn mua!
Trước đó chưa lên cấp hai đã mua hai viên rồi, bây giờ lên cấp hai vẫn đến mua, quả nhiên có tiền tùy hứng.
Đối với võ giả mà nói, cường thân kiện thể thường kết hợp với tu luyện.
Bọn họ chủ yếu tôi cốt, nếu tiến độ tôi cốt theo tiến độ bình thường, thì cơ thể cũng sẽ được cường hóa dần dần.
Ngược lại, nếu chỉ cường hoá thân thể mà không tôi cốt, vô dụng.
“Thầy Lý, thầy xem, hiện tại em chỉ có 520 điểm thưởng, hiện tại đổi Thối Thể Đan, thầy xem có thể giảm giá cho em một chút được không?”
"Hả? Em là muốn..."
"20 điểm thưởng một viên, em đổi hết!"
"Đổi hết điểm? Em muốn đổi nhiều Thối Thể Đan như vậy để làm gì?"
Lão Lý nghi ngờ, Phương Bình lập tức nói: “Thầy chẳng lẽ không biết em hấp thụ thuốc rất nhanh sao?
Nhưng gần đây em phát hiện, hấp thụ thuốc nhanh cũng rất tai hại, tiến độ tôi cốt nhanh hơn thật, nhưng thể chất không theo kịp.
Chậc, hết cách rồi, chỉ có thể tốn tiền tốn điểm thưởng đổi Thối Thể Đan thôi.”
“Còn có tai hại như vậy sao…”
Lão Lý đúng là biết chuyện này, nghe vậy có chút thổn thức nói: “Quả nhiên, biết ngay mà, làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ như vậy.”
Phương Bình nói như thế, ông đúng là cảm thấy hơi tội tội cho Phương Bình rồi.
Mua Thối Thể Đan, thật sự rất tốn tiền.
Nhưng mà ngẫm lại, hấp thụ thuốc nhanh, tốc độ tôi cốt nhanh cũng là chuyện tốt. Chỉ có thể nói, cái gì cũng có hai mặt, lợi và hại.
Hiện nay xem ra, vẫn là lợi nhiều hơn hại.
“20 điểm thưởng một viên là chuyên không thể. Thầy làm chủ cho em, 520 điểm thưởng đổi lấy 18 viên Thối Thể Đan, nhiêu đó đã nhiều lắm rồi!”
“Có 18 viên à? Thầy ơi, em mua nhiều như vậy…”
“Đâu ai ép em mua, thầy cũng không thể nào giảm thêm nữa, nhóc con, em cũng đừng nghĩ đến chuyện trả giá nữa.”
Phương Bình có chút phiền muộn, ông thầy già không dễ dụ mà.
Trước đó, điểm tài phú của cậu đã vượt qua 20 triệu.
Nhưng từ hôm nghỉ Tết đến bây giờ, Phương Bình đã tôi luyện tổng cộng được 70 đốt xương, riêng chi trên là 8 đốt xương, cộng với 500 ngàn tiền thưởng của Uỷ ban thành phố Dương Thành, điểm tài phú chit còn dư lại có 18,5 triệu.
Vừa rồi mới lĩnh 100 điểm thưởng, điểm tài phú lại tăng lên 20,5 triệu.
Mua 18 viên Thối Thể Đan giá thị trường là một triệu/viên, hệ thống tính cho cậu 700 ngàn điểm tài phú, 18 viên, chính là 12,6 triệu.
Trừ ra 520 điểm thưởng là 10,4 triệu, tính được, cậu có thể kiếm được thêm 2,2 triệu điểm tài phú.
Phương Bình vừa định gật đầu, đột nhiên cắn răng một cái, hỏi: “Thầy ơi, nếu em dùng tiền mặt mua 18 viên, thầy thấy 800 ngàn/ viên được không thầy?”
"Hả?"
Lão Lý kinh ngạc nhìn cậu một hồi, một lát mới nói: "Em chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn!"
“Cũng không phải không được, em cũng là học sinh Ma Võ, nếu muốn thật sự bỏ tiền ra mua, giảm cho em 10% thì được… Giảm 20% thì không được, 18 viên cũng không rẻ, 900 ngàn một viên thì 18 viên cũng 16,2 triệu rồi.”
“Thầy ơi, thầy tính kỳ vậy? Em dùng 900 ngàn đổi thành điểm thưởng thì cũng được 30 điểm thưởng rồi, không cần giảm giá cũng có thể mua được Thối Thể Đan rồi.
Bây giờ em dùng tiền mặt mua, đương nhiên nên giảm cho em 10% chứ, 800 ngàn một viên cũng không quá đáng chứ?
Tính như thế, là 14,4 triệu đúng không ạ?
Thầy bỏ qua số lẻ nhé, 14 triệu cho chẵn, không vấn đề gì chứ ạ?”
"..."
Lão Lýu đột nhiên cảm thấy mình thật sự cạn lời rồi.
Đang yên đang lành dùng điểm thưởng đổi thuốc, bỗng nhiên thành tiền mặt mua, lại bảo mình giảm giá cho nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận