Toàn Cầu Cao Võ

Chương 490: Có nợ là phải trả sao?

"Tôi không trở về!"
"Ít nói nhảm!" Đường Phong cau mày quát lên: "Có trở về hay không không phải do mọi người quyết định, đạo sư Ma Võ bây giờ đã bị tổn thất không ít, năm nay lại mở rộng chiêu sinh, lẽ nào mọi người lại để những học sinh này tự học thành tài sao?
Được rồi, cứ như vậy đi, tôi còn có việc phải đi trước, về phía các em học sinh, những người nào vừa mới vào trước đó, cứ đi về hết đi.”
“Nếu như bọn họ không muốn…”
“Một đám tân binh gà mờ cấp hai cấp ba mà thôi, để bọn họ ở lại có tác dụng gì? Nếu giao chiến quy mô nhỏ, tôi là người đầu tiên không cho bọn họ rời đi, nhưng lần này, chủ yếu là cuộc chiến giữa các võ giả cao cấp, để bọn họ ở lại cũng vô dụng.”
Mọi người không nói nữa, Đường Phong cũng không ngừng lại, nhanh chóng rời đi.

Bên ngoài phòng họp.
Đám học sinh vừa ra ngoài, có người đi chữa thương, có người trở về khôi phục khí huyết, Tần Phượng Thanh thì ngược lại, không vội đi.
Thấy Phương Bình còn đang trầm tư, Tần Phượng Thanh nhếch miệng cười nói: "Nghĩ gì thế?"
"Không có gì."
"Không muốn trở về?"
"Không biết."
Phương Bình lắc đầu, cậu thật không biết.
“Em lo ở lại sẽ chết tại đây, sợ đi về sẽ bị người khác nói là kẻ nhu nhược, dù sao em cũng cần thể diện, cần giữ mặt mũi.
Lại nghĩ, thầy Ngô cùng theo chúng ta đi làm nhiệm vụ, kết quả thầy ấy lại không về được, ngay cả di thể cũng không đoạt lại được, ít nhất em cũng nên chờ kẻ địch lui đi, để đi tìm thử xem sao.
Sau đó em lại nghĩ, mọi người đều không đi, chỉ có em rời đi, em mạnh hơn mọi người, chẳng phải năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nặng sao?
Còn nữa…”
Phương Bình khẽ lắc đầu nói: "Có lúc cảm thấy nhân tính phức tạp đến mức chính em cũng chẳng hiểu nổi nữa. Em thật sự không muốn chết ở nơi này, em quá sợ chết, em còn quá nhiều chuyện chưa làm, nếu em chết rồi, ba mẹ em sẽ đau buồn cỡ nào, em gái em sẽ hận em đến mức nào?
Nhưng mà hiện tại, đâu đâu cũng thấy võ giả trung cấp, cao cấp cũng không hiếm thấy, một võ giả cấp ba như em ở lại nơi này có hữu dụng không?
Có lúc em còn nghĩ, chờ em đến Tông sư, em lại vào địa quật, như vậy chẳng phải sẽ có hiệu quả tốt hơn sao? Nếu em chết thì coi như không có cơ hội đó rồi.
Sau đó em nghĩ anh nói cũng đúng, anh không chiến đấu, em không chiến đấu, ai cũng đợi đến khi trở thành Tông sư, nhân loại còn có hy vọng sống sót sao?
Anh xem… vì sao con người lại phức tạp như thế!"
Tần Phượng Thanh xem thường, cười ha hả nói: "Xoắn cái gì, nghĩ nhiều như thế làm gì. Muốn ở lại thì cứ ở lại, muốn đi thì cứ đi, dù sao cậu cũng không phải không chiến đấu, không giết người, đi cũng tốt, ở lại cũng được, không ai dám nói cái gì.
Về việc thầy Ngô và những người khác hy sinh ở nơi này, chỉ cần thật lòng giơ ngón tay khen họ một câu: Đời này không uổng phí!
Làm sao em biết được bọn họ sẽ hối hận?
Đây cũng không phải lần đầu tiên đi làm nhiệm vụ, trong thời khắc bước chân xuống địa quật, ai không ôm lòng quyết tâm muốn chết, thật sự cho rằng đi xuống đây du sơn ngoạn thủy, đánh quái thăng cấp hay sao?
Nhưng mà cũng có thể hiểu được, lần đầu của cậu mà.
Không sao đâu, chờ sau này, khi bạn bè cậu chết rồi, người thân chết rồi…”
"Biến!"
Phương Bình mắng một tiếng, căm tức nói: "Anh trù ẻo em đấy à!"
Tần Phượng Thanh lười biếng nói: "Trù ẻo cậu? Anh không trù ẻo cậu, anh chỉ nói sự thật mà thôi. Võ giả ở địa quật, chờ em ở lâu một chút, nói lời thật lòng, làm gì có ai không có bạn bè đã chết?
Lấy anh làm ví dụ nè, lúc trước anh cũng có mấy người bạn tốt, kết quả thì sao, hiện tại anh đi làm nhiệm vụ, đa số đều đi một mình.
Những người khác đâu?
Chết rồi.
Lần đầu tiên anh xuống địa quật, lúc đó đi cùng với anh là một đoàn đội, đội trưởng cao hơn anh một cấp, nếu như không chết, bây giờ cũng đã tốt nghiệp rồi.
Lúc đó, ổng vừa đánh vừa chửi anh, nói anh ngu như heo!
Mẹ nó, lúc đó anh nghĩ, nếu thằng cha này không cao hơn mình một cấp, mình sẽ chém chết ổng.
Kết quả… được rồi, thật sự bị người chém chết rồi.
Trước khi chết, ổng còn đang chửi anh, đương nhiên, anh cũng đang mắng lại ổng… Sau đó không lâu, ổng chết rồi.
Lúc đó anh cũng đơ, cũng khó chịu lắm, cũng cảm thấy không dám tin được, thằng cha này, mình còn chưa chém ổng báo thù rửa hận, sao ổng chết rồi…
Dù sao lúc đó cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, lúc thì nghĩ muốn báo thù cho ổng, lúc thì nghĩ muốn giết sạch sinh vật địa quật, lúc thì nghĩ không muốn xuống địa quật nữa...
Sau đó thì… sau đó cũng quen rồi.
Nói tới nói lui, quen là tốt rồi…”
Sắc mặt Phương Bình đen thui, tức giận nói: “Anh đang an ủi em à?”
“Xì, anh mắc mớ gì phải an ủi cậu!” Tần Phượng Thanh khịt mũi coi thường: “Cậu mẹ nó là võ giả cấp ba rồi, cũng không phải là con nít, cũng không phải chưa từng giết người, có gì hay mà an với ủi, tự mình khắc phục đi.
Anh nói với cậu nhiều như vậy là có ý muốn cậu rõ, người mà, coi nhẹ sinh tử, đừng nghĩ nhiều như thế. Nếu một khắc sau cậu chết rồi, anh cũng chẳng lấy làm lạ.
Cho nên trước lúc này, có phải cậu nên chia chút chiến lợi phẩm với anh hay không?”
Sắc mặt Phương Bình đen đến mức dọa người, Tần Phượng Thanh vẫn vỗ vỗ vai cậu, ánh mắt nguy hiểm nói: “Này, cậu sẽ không muốn nuốt hết một mình chứ? Nhóc à, đừng quá đáng, tên khốn Vương Kim Dương kia cũng không quá đáng như cậu!”
"Cút!"
“Đừng nói nhảm nữa, chia đi, chia xong rồi cậu muốn đi thì đi, muốn ở thì ở. Cùng lắm, nếu cậu chết rồi, nếu anh còn sống, anh sẽ nhận cha mẹ cậu làm cha mẹ nuôi. Coi như giúp cậu, cậu thấy anh tốt với cậu chưa?
Nếu cậu chia anh 50 - 50, anh cưới em gái cậu cũng được…”
“Biến đi!” Phương Bình đen mặt chửi, hừ hừ nói: “Anh chết rồi em cũng chưa chết đâu. Em tính qua rồi, mỗi lần anh xuống địa quật, tỷ lệ tử vong của anh lên đến 80%, em chỉ mới có 20%, cho nên, xác suất anh chết trước càng lớn hơn.”
“Xí, xác suất cậu rơi vào 20% lớn hơn anh, có tinh hay không?”
"Không tin."
“Không tin thì cược đi, nếu như anh chết trước cậu, anh nợ cậu một tỷ…”
“Anh chết quách rồi, em đi tìm ai đòi nợ?”
“Thật sao?” Tần Phượng Thanh rơi vào trầm tư, như có điều suy nghĩ nói: "Người chết có thể quỵt nợ, anh quên mất."
Hai người bọn họ nói nhiều mấy câu “chết người, người chết”, đúng là đã xem nhẹ sống chết đi mấy phần.
Tâm tình của Phương Bình cũng dần khôi phục lại, vừa đi vừa nói: “Anh đòi chia chác với em, không hẳn được nhiều hơn bây giờ đâu nhá?”
"Ý gì?"
“Ngớ ngẩn, em chẳng thèm nghĩ đến chuyện chia chác với anh, anh cầm 3 quả tim năng lượng, trị giá cũng tầm 900 điểm thưởng chứ?
Như anh nói chia ba - bảy, ít nhất em cần 2100 điểm thưởng, anh cảm thấy ba tên võ giả dân gian nghèo kiết xác, vũ khí cũng không cướp đi được, có đồ giá trị 2100 điểm thưởng sao?”
Tần Phượng Thanh sửng sốt một chút, có sao?
Nghĩa là chia trung bình, giết một tên cấp bốn, 700 điểm thưởng, có được nhiêu đó không?
700 điểm thưởng, nghĩa là đối phương ít nhất phải mang theo 23g đá năng lượng tu luyện trở lên...
Tần Phượng Thanh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, ngửa đầu nhìn trời nói: "Mặt trời thật lớn, Phương Bình, cứ từ biệt nhau như thế nhé, cũng không cần gặp lại đâu!"
Bỏ lại lời này, anh ta vội vã rời đi.
Phương Bình đứng tại chỗ, hô lớn: "Chính anh không chia với em, đừng hối hận..."
Sau một khắc, Tần Phượng Thanh trở lại tại chỗ, mặt mũi xoắn xuýt nói: “Rốt cuộc được bao nhiêu? Còn nữa, chia ba - bảy là anh nói giỡn thôi, cậu còn tưởng thật à? Cậu nghĩ lại xem, nếu không có anh, cậu có thể giết được 3 tên cấp bốn sao?”
Phương Bình cũng không thèm để ý anh ta, nếu không có em, anh cũng không giết được ba tên cấp bốn, kẻ tám lạng người nửa cân thôi.
Không tiếp tục dao động anh ta nữa, Phương Bình lấy ra toàn bộ thu hoạch của mình trong túi hành quân, gồm 7 viên đá năng lượng phổ thông, có lớn có nhỏ, một phần là do Phương Bình mò thi lúc sau mò ra được.
Tần Phượng Thanh cầm lấy, phán đoán một hồi, mở miệng nói: “Có thể đổi được chừng 100 điểm.”
Phương Bình lại lấy ra mấy viên đá năng lượng tu luyện nhỏ hơn một chút, Tần Phượng Thanh cầm lấy, nghiêm túc nhìn, nhanh chóng tính toán giá cả.
“Đại khái chừng 40g, 1200 điểm thưởng, cộng với 100 điểm thưởng vừa rồi là 1300 điểm thưởng…”
Tính tới đây, một giây sau, Tần Phượng Thanh biến mất tại chỗ.
“Đi đây, chúng ta cứ tính như thế đi ha, anh Tần của cậu cũng không phải là người tính toán chi li!”
Phương Bình lườm một cái, biết ngay là anh muốn chạy, không sao, nhớ kỹ nợ là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận