Toàn Cầu Cao Võ

Chương 563: Huênh hoang sẽ chết người!

Dựa theo cách nói của Lữ Phượng Nhu, hạch não phối hợp với trái tim của võ giả cấp cao có thể mô phỏng lại uy thế của lực lượng tinh thần, vậy lực lượng tinh thần có phải được bắt nguồn từ hạch não chăng?
Nhưng các nhà khoa học nghiên cứu từng làm kiểm tra, cố gắng nén đau, từng giải phẫu hạch não và trái tim của cường giả cấp cao, nhưng cũng không phát hiện được chỗ nào đặc biệt cả.
Vẫn là một thể tập hợp năng lượng!
Nhưng khi tụ hợp hai vật thể này lại với nhau, lại có thể mô phỏng được uy thế của lực lượng tinh thần.
Bây giờ, Hoa Quốc còn đang không ngừng nghiên cứu chuyên sâu, nhưng tình huống cụ thể của võ giả cấp cao quá khó để nghiên cứu ra thành quả rồi.
"Lực lượng tinh thần khó tăng lên nhiều so với khí huyết, nguy hiểm cũng lớn hơn nhiều, 10 ngàn điểm tài phú một hz, không hẳn có thể."
Đối với tính õng ẹo của hệ thống, Phương Bình vẫn phần nào hiểu rõ.
Trả giá bao nhiêu, thu hoạch lại bấy nhiêu.
Nếu chỉ dùng 3,71 triệu điểm tài phú có thể khiến lực lượng tinh thần của cậu đạt đến mức 1000 hz, Phương Bình không tin.
Thậm chí cậu cảm thấy có thể tăng được đến 1000 hz hay hay không cũng là một vấn đề.
"Cực hạn, nhất định tồn tại!"
Phương Bình dự đoán, cũng tin tưởng vào dự đoán của mình.
"Thử một chút xem sao, hiện tại điểm tài phú còn một chút. Hơn nữa sau này, mỗi tháng có thể lĩnh được một khoản phúc lợi từ hội võ đạo, bao gồm kết quả chiến đấu lúc trước ở Quân đội, thống kê lại, mình cũng có thể được chia một phần, điểm tài phú sau này sẽ có thêm."
Nếu hiện tại có thu nhập ổn định, Phương Bình cũng không cần lại lo lắng sợ dùng hết điểm tài phú thì không còn điểm tài phú khôi phục khí huyết nữa.
...
Nửa giờ sau.
Phương Bình cảm giác thực lực của mình mạnh lên rất nhiều!
Tài phú: 29.300.000
Khí huyết: 1500 cal (2000 cal)
Tinh thần: 400 hz (699 hz)
Tôi cốt: 177 đốt (100%), 29 đốt (30%+)
"Lực lượng tinh thần tăng lên 1 hz, lại gấp 10 lần tăng điểm khí huyết!"
Phương Bình lắc đầu, tăng lên 70 hz lực lượng tinh thần, tốn hết 7 triệu điểm tài phú.
Hơn nữa, không còn dấu "+" nữa rồi!
"Điều này nói rõ mình không thể tiếp tục tăng thêm nữa, hay là hiện tại lúc này không thể tăng thêm, phải đột phá cảnh giới mới được?"
Phương Bình càng nghiêng về trường hợp sau. Cấp bốn trung kỳ, thể chất của cậu đã cực hạn, khí huyết đạt cực hạn, ngay cả lực lượng tinh thần cũng đến cực hạn, đã đạt đến mức giới hạn cao nhất, không cách nào tăng lên thêm.
"Đến cấp bốn cao kỳ, có lẽ có thể tiếp tục tăng thêm."
Phương Bình không nghĩ nhiều nữa, vừa mới đứng dậy, bỗng nhiên thân thể lảo đảo, không cẩn thận đạp sàn nhà thành một cái hố.
Đây cũng chưa là gì, Phương Bình cảm giác đại não của mình hình như không cách nào tập trung được, buồn ngủ vô cùng.
"Làm sao rồi..."
"Chuyện gì xảy ra thế này?"
"Thực lực tăng cường quá nhanh, cơ thể không theo kịp sao?"
"Lực lượng tinh thần cao hơn một chút, lẽ nào không phải ngày càng tỉnh táo hơn sao, sao lại buồn ngủ chứ..."
Phương Bình bỗng nhiên hơi sợ hãi, lảo đảo chạy ra ngoài!
Bên ngoài, Trần Vân Hi thấy cậu chạy xiêu xiêu vẹo vẹo, vội vã hô to: "Phương Bình, cậu không sao chứ?"
"Không sao, tôi đi gặp đạo sư!"
Phương Bình cũng không quay đầu lại, trên đường đi đạp ra không biết bao nhiêu cái hố, vội vã hướng về khu ký túc xá giảng viên.
Thành viên đội tuần tra của hội võ đạo nhìn mấy cái hố trên mặt đất, thở dài, đếm kỹ từng cái. Mặc dù Phương Bình là hội trưởng, nhưng giữ gìn tài chung của nhà trường là điều tất cả mọi người đều phải tuân thủ.
Hai ngày trước, Phương Bình đã tăng mức phạt tiền lên rồi, trước đây, bồi thường 300 ngàn là được, nhưng bây giờ, không cầm 500 ngàn tới thì không được rồi.
Mà Phương Bình đạp thành nhiều hố như vậy, hội viên tuần tra cũng cảm thấy tiếc tiền giùm cậu.
"Không móc ruột ra 5 - 6 triệu, hội trưởng đừng hòng yên ổn."
Mắt thấy con số này ngày càng tăng lên, hội viên tuần tra lại càng thông cảm cho Phương Bình: "Ít nhất cũng 8 triệu rồi!"
"Xong, ít nhất hơn mười triệu rồi!"
"Hội trưởng sẽ không quỵt nợ chứ?"
"Thôi chết rồi, cửa nhà Lữ đạo sư bị phá rồi, đây không phải là vấn đề tiền bạc nữa!"
Hội viên tuần tra nhìn thấy Phương Bình đẩy nhẹ một cái, trực tiếp đẩy bay cửa nhà Lữ Phượng Nhu, bỗng nhiên tỉnh hẳn, cũng không còn tính tiền, nhanh chóng cất bước chạy!
Đây không phải vấn đề tiền bạc, đây là vấn đề liên quan đến tính mạng!
"Rầm!"
Sau một khắc, Phương Bình bay ngược ra ngoài, rơi xuống đất, tạo thành một cái hố hình người cách cửa nhà Lữ Phượng Nhu hơn mười mét!
"Vô liêm sỉ!"
Giọng nói phẫn nộ của Lữ Phượng Nhu truyền ra, thằng nhóc này bây giờ hung hăng lắm luôn!
Trước đây còn gõ cửa, bây giờ trực tiếp phá cửa!
Hôm nào khác, có phải muốn dỡ bỏ nhà mình luôn không?
...
"Cô ơi, cứu mạng em!"
Tiếng kêu thảm thiết của Phương Bình truyền đi rất xa!
Chính Phương Bình cũng không nghĩ tới, nhưng hiện tại, cậu cảm giác mình không bị mất khống chế rồi.
...
Một giây sau, Phương Bình bị Lữ Phượng Nhu xách cổ, kéo vào căn nhà bị phá mất cửa.
Hội viên tuần tra của hội võ đạo chạy càng lúc càng nhanh hơn rồi!
Xong, lần này thật tiêu đời rồi!
"Lẽ nào hội võ đạo lại phải đổi hội trưởng rồi?"
Trong đầu hội viên đang chạy trốn bỗng như xuất hiện một ý niệm như vậy.
...
Bên trong biệt thự.
Sắc mặt của Lữ Phượng Nhu cũng lần lượt thay đổi, lát sau mới nói: "Tôi muốn bổ đầu em ra nghiên cứu một chút!"
Phương Bình vẻ mặt đau khổ, xấu hổ nói: "Cô ơi, cô đừng đùa nữa."
"Không nói đùa."
Ánh mắt của Lữ Phượng Nhu sắc bén, trên mặt mang theo sự hứng thú vô cùng.
"Em làm thế nào được như vậy?"
"Lực lượng tinh thần lại mạnh lên rồi, lúc này mới qua mấy ngày, hơn nữa mạnh đến mức không bình thường, lại vượt qua khả năng kiểm soát của cơ thể.
Thể chất cũng vậy, độ cứng cáp có thể so sánh với thể chất của võ giả đỉnh cấp bốn rồi!
Khí huyết rất mạnh, không tới 2000 cal thì cũng không kém là bao.
Phương Bình, em nói xem, tôi có nên chẻ em ra nghiên cứu hay không?
Còn có xương tủy nữa, em rốt cuộc làm sao để có thể hóa ngọc được vậy, tôi còn không làm được!
Phương Bình, ngoan nào, phối hợp với cô một chút, tôi bảo đảm, bổ em ra rồi, em vẫn còn sống..."
"Cứu mạng với! Thầy Lý! Viện trưởng Hoàng, cứu em!"
"Cứu mạng!"
Phương Bình thê thảm rống lên, Lữ Phượng Nhu lại phát bệnh thần kinh rồi, thật là đáng sợ, rõ ràng muốn mạng cậu mà!
Nếu không có người đến cứu mạng, cậu chắc chắn bị bổ ra mất.
"Ngoan, phối hợp một chút thôi, sẽ không chết người đâu..."
"Cứu mạng tui!"
Phương Bình rống lớn tiếng, thân thể lảo đảo, cất bước chạy ra ngoài.
Mình bị ngu rồi, nghĩ sao lại chạy tới chỗ Lữ Phượng Nhu cầu viện, Lữ Phượng Nhu thèm đột phá Tông sư sắp điên rồi, đây không phải chính là tự chui vào miệng cọp sao?
Sau khi Phương Bình gào thét thảm thiết không được bao lâu, một bóng người từ trên trời hạ xuống.
Phương Bình bắt lấy Ngô Khuê Sơn tóc bạc, ôm bắp đùi của ông ấy, thê thảm nói: "Hiệu trưởng, cô em muốn bổ em ra, cứu em!"
Ngô Khuê Sơn thở nhẹ một hơi, liếc nhìn Lữ Phượng Nhu một cái.
Lữ Phượng Nhu lúc này đang ngồi trên ghế salon, hai chân bắt chéo, ánh mắt không lành nói: "Đi ra ngoài!"
"Phượng Nhu..."
"Đi ra ngoài!"
"Hiệu trưởng, thầy đừng đi, thầy đi thầy dẫn em theo với!" Phương Bình ôm chặt ống quần Ngô Khuê Sơn, sống chết cũng không buông tay.
Gương mặt Lữ Phượng Nhu không lành, thấp giọng mắng "Ngu ngốc!"
Phương bình hình như cũng nghĩ tới điều gì, lập tức buông tay, cười khan nói: "Hiệu trưởng, thầy bận chuyện của thầy nhé, em với cô chỉ giỡn thôi."
Ngô Khuê Sơn nhìn chằm chằm Phương Bình một lúc lâu, lại nhìn Lữ Phượng Nhu một chút, không nói gì nữa, bay lên không rời đi.
Ông ấy vừa đi, Lữ Phượng Nhu cười như không cười nói: "Tại sao không kêu nữa?"
Phương Bình cười khổ nói: "Em sợ hiệu trưởng cũng muốn bổ đầu em ra."
Lữ Phượng Nhu hừ một tiếng, lúc này mới nói: "Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tình trạng của em như vậy là do thực lực tăng lên quá nhanh. Tôi đã từng từng thấy một trường hợp như em, một người may mắn, không biết làm sao xông vào mỏ năng lượng ở địa quật, trong một ngày từ đỉnh cấp ba lên đỉnh cấp bốn, sau đó cũng bị giống em bây giờ.
Người ta gặp được mỏ năng lượng, hơn nữa may mắn sống sót trở lại cứ điểm.
Em thì sao?
Em cũng đào được mỏ năng lượng sao?"
Phương Bình khổ não, một lát mới nói: "Cô à, nếu như em nói em ngủ một giấc, sau đó tỉnh dậy, cô có tin không?"
"Em đoán xem?"
"Em cũng không tin, nhưng thực sự như vậy, thật đó cô, em thường xuyên như vậy, vừa tỉnh dậy, thực lực lại mạnh hơn một chút…"
"Em nghĩ tôi ngớ ngẩn đấy à?"
"Thật không có, là thật!"
Phương Bình cười khổ nói: "Em không biết xảy ra chuyện gì, nhưng em luôn cảm thấy trong não em có một luồn năng lượng không rõ ràng, tự động tràn ra bên ngoài, sau đó thực lực lại mạnh hơn rồi.
Cô à, cô sẽ không thật sự muốn bổ não em ra đó chứ?
Sẽ chết người đó!
Em chết rồi, ai báo thù cho cô đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận