Toàn Cầu Cao Võ

Chương 187: Khiêm tốn tu luyện (2)

Triệu Tuyết Mai thở dài: "Cũng phải, đổi thành Tiểu Mạn hoặc là Vân Hi, cậu chắc chắn nhiệt tình hơn nhiều."
Phương Bình bật cười nói: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, không liên quan tới tướng mạo, vả lại cậu cũng không coi là xấu..."
"Vậy vẫn là xấu!" Triệu Tuyết Mai hừ một tiếng.
"Không phải." Phương Bình cười nói: "Nói thật, chính xác không phải xấu, mà là lôi thôi lếch thếch... Hiểu ý tôi không?
Nữ võ giả cũng là phụ nữ, nên trang điểm ăn diện một chút.
Cậu suốt ngày như đàn ông, tuy Dương Tiểu Mạn cũng khí khái hào hùng, nhưng tôi thấy cậu ta cũng trang điểm, cũng chú ý ăn mặc."
"Là thế phải không?"
Triệu Tuyết Mai liếc qua y phục của mình, quần áo luyện công, không có gì đặc sắc.
Về phần trang điểm, mỗi ngày tu luyện đều mệt gần chết, ai có thời gian làm chuyện này, hơn nữa một khi mồ hôi chảy ra thì cũng bị trôi mất.
Nhưng lời Phương Bình nói, cũng khiến cô cảm thấy được an ủi.
Nghĩ đến đây, Triệu Tuyết Mai lại nói: "Còn chưa việc cổ vũ cho cậu thì sao, ngày mai so tài ở đâu? Tôi rủ mấy người Tiểu Mạn cùng đi..."
"Tốt nhất đừng đi!"
"Vì sao?"
Phương Bình nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc lâu sau mới nói: "Ngày mai còn không biết tình hình như thế nào nữa."
Học trưởng khiêu chiến cậu ta, ngay từ đầu đã gây ra động tĩnh khá lớn, nhưng đến sau này, hoàn toàn lắng xuống, dường như chưa từng có chuyện này xảy ra vậy.
Càng yên tĩnh, Phương Bình càng cảm thấy không ổn.
Thật muốn làm xôn xao lên, toàn trường đều biết, nhóm học trưởng kia khả năng xả giận càng lớn, tối đa cũng chỉ nhục nhã Phương Bình một chút, tiện thể đả kích Vương Kim Dương một trận.
Nhưng bây giờ, động tĩnh rất nhỏ, không nhiều người biết, đây chính là vấn đề.
Không thể gióng trống khua chiêng nhục nhã Phương Bình, việc đánh bại Phương Bình không ý nghĩa lắm, dù sao gần đây Phương Bình khiêm tốn, ngay cả "Tân Nhân Vương" cũng không ai kêu nữa.
Học trưởng muốn ra oai phủ đầu sinh viên mới, cũng nên tìm mấy người Triệu Lỗi mới đúng.
Đã như vậy, tại sao còn tiếp tục khiêu chiến?
Đơn thuần vì đánh bại Phương Bình?
Phương Bình cũng sẽ không cảm thấy như vậy, có lẽ, mấy tên này thật muốn giết chết mình, hoặc đánh mình tàn phế.
Quá đẫm máu, mặc dù quy tắc cho phép, nhưng quá nhiều người biết cũng không tốt, cho nên mới khiêm tốn như vậy.
Ít người biết, sau đó nói mấy câu lấy lệ, rằng so tài không thể nương tay, xảy ra ngoài ý muốn là xong rồi.
Dù sao mọi người lại không nhìn thấy, giống như Phương Bình không thấy được Vương Kim Dương làm sao chặt cánh tay của người khác xuống, làm sao đánh người khác trọng thương, mặc dù cảm thấy hơi tàn nhẫn, nhưng thật không nghĩ quá nhiều.
Nhưng bây giờ, nếu cậu trực tiếp nhìn thấy, cảm giác kia khẳng định khác biệt.
Bản thân cậu nghĩ như vậy, cộng thêm Lữ Phượng Nhu cũng đề cập qua một lần, lúc này Phương Bình đặc biệt cảnh giác, còn lâu mới có được biểu hiện bình tĩnh như vậy.
Triệu Tuyết Mai còn tưởng rằng đây là trò đùa hay sao mà còn muốn đi cổ vũ!
Cô coi là đây là khai giảng phân viện à?
Lúc phân viện, không khác gì trò chơi, mọi người đùa giỡn một chút, dù Phó Xương Đỉnh bị vây đánh, cũng chỉ là vết thương nhẹ.
Các sinh viên thật muốn hạ sát thủ, thì Phó Xương Đỉnh sớm bị đánh chết rồi.
Phương Bình vừa từ chối, Lữ Phượng Nhu bỗng nhiên từ bên ngoài đi vào.
Liếc nhìn Phương Bình, khẽ gật đầu: "Không tệ, Trạc Cước xem như có chút thành tựu, ngày mai thi đấu phải không?"
“Vâng."
"Ngày mai tôi đi xem một chút, đừng khiến tôi mất mặt."
Nói xong, Lữ Phượng Nhu nhìn Triệu Tuyết Mai: "Ngày mai em đi cùng tôi, không cần rủ người khác, buổi sáng một mình đến là được."
"Cảm ơn cô!"
Triệu Tuyết Mai vội vàng cảm ơn, nhìn Phương Bình ra oai, cậu không cho tôi đi, nhưng đạo sư dẫn tôi đi cùng!
Phương Bình chẳng muốn so đo với cô, Lữ Phượng Nhu cũng không nhìn cô, thuận miệng nói: "Tuyết Mai về trước đi, cô và Phương Bình nói chuyện phiếm một lát."
Triệu Tuyết Mai cũng không lần chần, thu dọn xong đồ đạc liền rời đi.
Cô vừa đi, Lữ Phượng Nhu liền nói: "Nên nói, tôi đều nói rồi.
Ngày mai chú ý bản thân, không cần phải để ý đến cái khác, lên võ đài, sinh tử có số, sẽ không có ai nhúng tay vào.
Nếu cậu không chống đỡ được, có thể nhận thua, nếu cậu nhận thua, tôi có thể nhúng tay vào.
Tôi đã giúp cậu hỏi thăm một chút, cầm đầu sinh viên tổ chức khiêu chiến lần này là sinh viên năm thứ ba đại học, tên là Lưu Vĩnh Văn, võ giả cấp 3.
Cậu ta có hai em trai, năm ngoái vào Ma Võ, cũng là thiên tài.
Kết thúc năm thứ nhất, thì đạt đến cấp một đỉnh phong rồi .
Một trận đấu võ, kết quả xương ngực vỡ nát, đến bây giờ còn ở bệnh viện chưa xuất viện, sau khi xuất viện cũng phải tu dưỡng một hai năm.
Thời gian này, chính là thời gian tu luyện hoàng kim!
Chậm mất mấy năm, có thể hiểu, một nửa người cũng bị phế rồi.
Cậu tự mình xử lý tình huống này đi, đúng rồi..."
Nói xong, Lữ Phượng Nhu ném cho Phương Bình một bình thuốc, mặt mày tỉnh bơ nói: "Khí Huyết Đan cấp 2, có thể bộc phát một chút, còn có thể bộc phát hay không, phải xem vận khí của cậu, tôi cảm thấy cậu có thể."
Phương Bình vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn cô!"
Khí Huyết Đan cấp 2, giá cũng không rẻ, dù ở Ma Võ, đổi một viên Khí Huyết Đan cấp 2, cũng phải 20 điểm thưởng!
Ở bên ngoài bán đắt hơn, Phương Bình vừa lấy được viên Khí Huyết Đan cấp 2 này, giá trị tài phú liền tăng gần 50 vạn.
Dựa theo hệ thống quy ra tiền 70%, đại khái bên ngoài bán khoảng 70 vạn một viên.
Thứ này ngay cả võ giả cấp 2 thậm chí cấp 3, cũng không dùng thường xuyên, lúc đột phá càng dùng nhiều.
Về lời nói của Lữ Phượng Nhu, Phương Bình cũng để ở trong lòng, hiểu ý cô.
Xương ngực bị đánh vỡ nát, chắc là chuyện tốt do lão Vương làm.
Lữ Phượng Nhu cũng không nói nhiều, quay người rời khỏi.
Trước khi đi, suy nghĩ một chút hỏi: "Rèn luyện xong xương chân rồi phải không?"
"Vâng."
"Thiên tài sao?"
Lữ Phượng Nhu cười cười, lắc đầu, không nói thêm gì nữa, trực tiếp rời đi.
Chưa hết một tháng, đã rèn được 26 đốt xương!
Đây không là thiên tài thì cái gì mới là thiên tài?
Cứ như vậy, kết thúc học kỳ này, thì Phương Bình có thể tiến vào cấp 2.
Nếu cấp 3, e là cũng sắp rồi
Năm nhất lên được cấp 3?
Đến cấp 3, tiếp xúc thế giới càng nhiều, e là Phương Bình ngồi không yên.
Sinh viên của cô không ít, nhưng bây giờ, chết cũng nhiều, thật ra thỉnh thoảng Lữ Phượng Nhu càng hi vọng bọn họ có thể phát triển chậm một chút.
Cho nên cô dạy sinh viên , bình thường sẽ không thúc giục bọn họ quá.
Giống Triệu Tuyết Mai, tốc độ tôi cốt không quá nhanh, Lữ Phượng Nhu cũng không tức giận, rất hiếm khi phê bình gắt gao gì.
Tuần tự mà tiến có lẽ càng tốt hơn, Phương Bình tiến bộ quá nhanh, chưa chắc đã là chuyện tốt.
...
Phương Bình cũng không để ý thái độ Lữ Phượng Nhu, tập trung tư tưởng xem tình trạng thân thể của mình một chút:
Tài phú: 5410000
Khí huyết: 261 cal (269 cal)
Tinh thần: 231 hz (239 hz)
Những ngày gần đây, tôi cốt có tiến triển, khí huyết cũng tăng lên nhanh chóng.
Khoảng cách đột phá không đến một tháng, đến lúc đột phá là 239 cal, khí huyết tăng 30 cal!
Đương nhiên, giá trị tài phú cũng tiêu hao đáng sợ, đây là vừa cầm tới Khí Huyết Đan cấp 2 giá trị tài phú tăng trưởng 50 vạn, trên thực tế khí huyết 30 cal này, Phương Bình đã tiêu hao mất 260 vạn giá trị tài phú!
Tiêu hao chủ yếu không phải trên khí huyết, mà là tôi cốt, tôi cốt cần hao phí lượng lớn khí huyết, Phương Bình có thể tiến triển nhanh như vậy, toàn bộ nhờ vào không ngừng bổ sung khí huyết.
"Giá trị tài phú còn lại, cũng có thể để mình rèn luyện xong cấp một."
Xương chi dưới 62 đốt, hôm qua cậu vừa rèn luyện xong 26 đốt xương chân, 36 đốt xương còn lại chưa rèn luyện, bao gồm xương đùi những đốt xương lớn này.
Với tình hình này, rèn luyện xong, hơn 500 vạn tài phú còn lại, cũng gần hết rồi.
Coi như thừa, cũng không thừa bao nhiêu.
"Xấp xỉ giá trị 10 vạn tài phú mới có thể rèn luyện xong một đốt xương, cấp 2 e là còn phải nhiều hơn, bây giờ mấy người Triệu Lỗi tiến triển nhanh, sau này đại khái tài nguyên cũng hết rồi, chỉ sợ cũng phải chậm lại."
Giai đoạn trước có điểm thưởng, mọi người đều tiến triển không chậm, sau đó tiêu hao hết, trừ phi có gia đình hỗ trợ, không thì tự mình làm nhiệm vụ, nếu không, tiến độ chắc chắn phải chậm lại.
Tài nguyên không ngừng, mấy người năm nhất đại học khả năng học kỳ sau sẽ tiến vào cấp 2, tài nguyên cung cấp đứt đoạn, vậy thì chưa chắc, có thể phải đợi đến năm thứ hai đại học mới được.
"Mặc kệ bọn họ, quan tâm tốt bản thân mình là được."
Phương Bình khẽ thở ra, không tiếp tục huấn luyện, thu dọn một chút, cất bước ra khỏi phòng huấn luyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận