Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1465

Ba vị cường giả cấp tám dại ra, sau đó, bọn họ đều nở nụ cười.
Rất bất ngờ! Bọn họ không ngờ chưa đến Ma Võ được bao lâu thì đã được trải nghiệm một chuyện thú vị như vậy.
Bất ngờ nhất là vì độ giàu có của Phương Bình, cho tinh hoa sinh mệnh như nước lã. Thần binh thì cứ mỗi lần lấy ra là 10 thanh, 10 thanh!
Dù có là tuyệt đỉnh thành Trấn Tinh cũng chưa từng trải qua chuyện như thế. Bọn họ chưa từng ký giấy nợ, nhưng vừa mới thấy Lưu Phá Lỗ ký nợ thì cứ thế mà bắt chước theo, một người ký một tờ.
Phương Bình nhanh chóng cất đi, trong lòng cảm khái, giấy nợ càng ngày càng nhiều.
Hắn nhìn về phía hai vị cấp bảy Lương Ngọc Cầm và Phạm Hoa, cười nói: "Hai vị tuy rằng chỉ đi Ma Đô địa quật, chưa chắc có nguy hiểm, cũng không nhất định có chiến đấu, nhưng lấy thần binh phòng thân cũng không thừa. Ta cho hai vị mượn mỗi người 1 thanh thần binh cấp bảy, ký giấy nợ 10 tỷ đi..."
Lão Lý liếc mắt nói: "Ngươi không phải nói chỉ có 12 thanh sao?"
"Lần này là hai thanh cuối cùng thật đó!" Phương Bình thở dài nói: "Thật sự hết rồi! Trừ hai thanh thần binh của mình ra, ta không còn gì hết, chiến lợi phẩm từ Vương Chiến Chi Địa lần này cùng xài hết rồi.”
Tất cả thần binh đều cho hết rồi! Lúc trước, bọn họ lấy được hơn trăm thanh thần binh. Nhưng đưa cho cấp bảy, cấp tám dùng, cộng thêm mấy đạo sư cấp sáu nữa thì cũng không còn bao nhiêu.
Hai thanh binh khí cổ có thể so với thần binh cấp chín thì, một thanh cho Trần Diệu Đình, một thanh cho Đầu Sắt, Phương Bình trả lại cho hắn, để hắn đi tìm lão Trương cải tạo thành bao tay thích hợp với hắn.
Đầu Sắt chỉ có áo giáp, không có thần binh mang tính chất công kích, còn đang dùng bao tay hợp kim cấp A. Thần binh cổ cấp chín không còn linh tính nữa, Đầu Sắt hùng hục tìm lão Trương cải tạo một phen, cuối cùng cũng có thể cải tạo thành bao tay cấp tám.
Trần Diệu Đình cũng giống thế, lần trước dung hợp cổ thần binh với thần binh của chính ông, cũng chỉ dung hợp thành thần binh cấp tám, nhưng cũng xem như là tinh phẩm rồi. Lần này, cho đi 14 thanh thần binh, Phương Bình trừ hai thanh mình đang dùng, thì không còn thần binh nữa.
"Thần binh không còn, tinh hoa sinh mệnh cũng đều cho lão Lý, đá năng lượng đều bị ta nhét vào mỏ quặng, trang sức cấm chế lực lượng tinh thần cũng cho Viên Viên và Trần Vân Hi rồi..."
Phương Bình tính toán, nhìn không gian chứa đồ trống rỗng. Hắn giờ phút này, thật sự nghèo rớt mồng tơi, nghèo đến cái quần cũng không còn. Thiên Môn Thụ cũng cho lão Ngô rồi, đổi lấy một tờ giấy nợ không biết có sử dụng được không.
"Chiến lợi phẩm lấy được từ Vương Chiến Chi Địa và thành Thiên Môn xài hết sạch rồi!”
Phân chia mọi thứ xong, Phương Bình nhìn về phía mọi người, mở miệng nói: "Chúc các vị lão sư thuận buồm xuôi gió, an toàn là trên hết!
Vào địa quật, tuyệt đối đừng nhắc đến tên của ta, lần này nghe đồn có người của vùng cấm, còn có Hòe Vương đốc chiến. Tốt nhất là đừng mặc đồng phục Ma Võ, học sinh trêu chọc vô số kẻ địch ở vùng cấm... nghiêm trọng hơn các lão sư nghĩ nhiều. Tuyệt đối đừng nhắc đến ta!"
Mọi người không còn gì để nói. Mấy vị Tông sư mới tới nghệch mặt, lời này… sao lại không đáng tin thế nhỉ.
Lữ Phượng Nhu cũng không quản hắn, hỏi: "Ngươi và Lý Hàn Tùng định làm gì?"
"Hai chúng ta đi chỗ khác, sẽ không liên lụy đến các lão sư."
Phương Bình cười nói: "Lần này, chúng ta sẽ thử xem có thể tìm được pháp môn tu luyện lực lượng tinh thần không. Nếu như tìm được, vậy thì phát tài. Mạnh hơn diệt một quật nhiều! Nếu có công pháp nhanh chóng tu luyện lực lượng tinh thần, thì số lượng cao cấp của chúng ta sẽ tăng lên cực nhanh. Mấy vị lão sư cũng không cần vì lượng tinh thần mà bị kẹt ở cùng một cấp."
Dứt lời, Phương Bình nhìn về phía Hoàng Cảnh nói: "Hiệu trưởng Hoàng, ngài nên lên cấp tám nhanh đi, nếu không... nói không chừng, lần này ta trở về, ta vượt qua ngài luôn á."
Hoàng Cảnh xạm mặt lại! Ông đã rèn luyện một khối xương sọ, tiến vào đỉnh cấp bảy rồi. Chỉ cần lại rèn luyện 25 khối xương nữa, thì chính là cấp tám!
Thằng nhóc này tự tin vậy sao? Nhưng... nó đã rèn luyện xương sọ xong, nếu lực lượng tinh thần đạt trên 3000 hz, có lẽ mình sẽ bị vượt qua rất nhanh. Trong lúc nhất thời, Hoàng Cảnh cảm thấy gấp quá chừng.
Nhìn Đường Phong là biết rồi, bây giờ ở đâu có chiến tranh là chạy tới đó, vì sao chứ? Còn không phải là vì áp lực! Thật sự là làm cho người ta phải tuyệt vọng!
Hắn và Lữ Phượng Nhu năm nay mới đột phá, đều là cấp bảy sơ kỳ, xếp hạng thì không nói, vấn đề là cảnh giới.
Một bên, Lương Ngọc Cầm và Phạm Hoa cũng có chút căng thẳng, nhanh như vậy sao? Hai người bọn họ đều là cấp bảy cao kỳ, xương sọ còn chưa chính thức rèn luyện nữa nè.
Hội nghị Tông sư Ma Võ sắp kết thúc.
Các Tông sư cũng bắt đầu bận rộn, ai nên đi Tử Cấm địa quật thì đi Tử Cấm địa quật, nên đi Ma Đô địa quật thì đi Ma Đô địa quật.
Cuối tháng này hoặc đầu tháng sau là đại chiến Tử Cấm sẽ xảy ra.
Phương Bình đón một đám người, chia gia tài xong, đổi lấy giấy nợ 200 tỷ, không lấy được cái gì.
"Nếu trường học lại có thêm Tông sư đến... mình cũng không còn thần binh để cho mượn nữa."
"Viện trưởng La, viện trưởng Trương, Hứa lão, ba vị này sắp Tông sư, đều có thần binh hết rồi, viện trưởng Trần, viện trưởng Hồ cũng có thần binh. Nhưng nếu những người khác lại đột phá, thì không có đủ thần binh.”
Tần Phượng Thanh thì không cần lo, chính hắn cũng lấy được 1 thanh ở thành Trấn Tinh, có đến cấp bảy cũng không thiếu thần binh.
"Nên đi Tây Sơn địa quật rồi!" Phương Bình đã có quyết định, gọi mấy cuộc điện thoại, chuẩn bị lên đường!

Ngày 21 tháng 9, Phương Bình bắt đầu chuẩn bị lên đường, còn chưa đi đã bị người ngăn cản.
Trong tháp thủy tinh, Trần Vân Hi phức tạp nói: "Lại muốn đi rồi?"
"Ừm."
Một năm qua, Phương Bình chạy ngược chạy xuôi, không đi địa quật thì bế quan, thời gian rảnh rỗi càng ngày càng ít.
"Đi Tử Cấm địa quật?"
"Không, đi Tây Sơn."
"Đi Tây Sơn? Lại đi thành Trấn Tinh sao?"
Thành Trấn Tinh cũng ở Tây Sơn, Phương Bình vừa mới trở về.
Phương Bình cười nói: "Không phải, lần này là đi Tây Sơn địa quật, khảo sát hoàn cảnh, bên kia không phải có bí cảnh tu luyện tân sinh sao? Ta đi xem thử..."
"Vậy ta cũng đi!"
Khảo sát hoàn cảnh, vậy cô cũng muốn đi. Phương Bình im lặng, ta nói thế mà cũng tin hả?
Phương Bình không nói tiếp, cười nói: "Ngươi tiến vào cấp năm trung kỳ, tốc độ cũng không chậm. Trường học vẫn còn hoa Tố Mạch, ngươi lấy danh nghĩa của ta, dùng hết đi, mau chóng tôi mạch kết thúc. Rèn luyện kinh mạch rất tốn thời gian, nếu không có hoa Tố Mạch, rất khó tiến vào cấp năm cao kỳ.
Đến cấp năm cao kỳ sẽ phải tôi huyết nhục, ta sẽ cho ngươi chút tinh hoa sinh mệnh, mau chóng tiến vào đỉnh cấp năm. Sau khi đến đỉnh cấp năm, nếu ngươi có thể định vị được cửa tam tiêu thì, ta có thể giúp ngươi nhanh chóng tiến vào đỉnh cấp sáu.
Cứ như vậy, mới có thể nhanh chóng đuổi kịp cảnh giới của ta.
Chờ ta tìm thấy công pháp tu luyện lực lượng tinh thần cho ngươi tu luyện, có lẽ rất nhanh có thể tinh huyết hợp nhất, thậm chí hóa hình lực lượng tinh thần, đột phá đến cấp bảy.
Như vậy sẽ không tốn quá nhiều thời gian, nếu không, bây giờ ngươi theo ta chạy loạn, không thể hoàn thành tu luyện cấp năm, vậy ta cũng không giúp được ngươi quá nhiều..."
Nghe Phương Bình nói như vậy, Trần Vân Hi khẽ cắn răng, gật đầu nói: "Ta biết rồi, đúng rồi, Viên Viên..."
"Ngươi đốc thúc nó một chút, nó cũng đỉnh cấp một rồi, hy vọng lúc ta trở lại, nó có thể đến cấp hai. Bây giờ tốc độ tu luyện toàn dân đều nhanh hơn rất nhiều, là em gái Phương Bình, cũng không thể quá chậm."
Phương Bình nói xong, nhìn đồng hồ, mở miệng nói: "Ta đi đây."
"Đám Tần Phượng Thanh cũng đi cùng à?"
"Đầu Sắt đi, không mang theo Tần Phượng Thanh."
Phương Bình lại lần nữa vứt bỏ Tần Phượng Thanh, tên kia mới cấp sáu, mang theo làm gì.
Biết Tần Phượng Thanh cũng không đi, Trần Vân Hi không nói thêm nữa, cũng không phải là ghen, Tần Phượng Thanh tuy rằng rất đê tiện, nhưng cô còn chưa đến mức ghen với Tần Phượng Thanh, chỉ là có chút suy nghĩ, ngay cả Tần Phượng Thanh là đỉnh cấp sáu cũng không được đi, Phương Bình không cho cô đi theo cũng bình thường.
"Vậy ngươi cẩn thận một chút!"
"Ừ!"
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận