Toàn Cầu Cao Võ

Chương 459: Phương Bình đi đâu rồi? (2)

Dương Tiểu Mạn hoàn toàn không nể mặt nể mũi gì, thầm nói: "Lẽ nào không đúng sao? Nếu tôi là võ giả cấp ba cao kỳ, tôi đã sớm tự đi ra ngoài, một mình săn giết võ giả đối phương rồi…"
"Cậu câm miệng!"
Phương Bình phẫn nộ nói: "Cậu không đến cấp ba cao kỳ đó là do cậu yếu, cậu không có tư cách lấy điều đó mỉa mai tôi!"
"Các cậu đừng cãi nhau nữa." Trần Vân Hi vội vã lên tiếng, ngăn mọi người cãi nhau.
Phương Bình hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Tôi hỏi các cậu, nếu như tôi và các cậu cùng đội nhóm, lỡ như gặp phải kẻ địch mạnh, các cậu có cảm thấy tôi làm liên luỵ các cậu hay không?
Trả lời thật lòng!
Còn nữa, tôi chung đội với các cậu, nhất định tôi sẽ giành phần nhiều chiến lợi phẩm, các cậu có suy nghĩ gì không?
Có lúc gặp phải kẻ địch yếu một chút, một mình tôi cũng có thể ung dung giết chết, thậm chí sẽ không chia cho các cậu bao nhiêu thứ cả, các cậu nghĩ như thế nào?"
Mấy người bọn họ đều trầm mặc, Trịnh Long Giang cũng không lên tiếng.
Hồi lâu, Phó Xương Đỉnh khẽ thở dài: "Cậu mạnh hơn bọn tôi nhiều lắm, ở cùng tổ đội với cậu, bọn tôi cứ như không tồn tại ấy…"
"Thì ra là như vậy..."
Phương Bình lẩm bẩm một tiếng, hóa ra mọi người đều không cho rằng mình mạnh mẽ, mình có thể bảo vệ bọn họ. Bọn họ cho rằng, mình mạnh mẽ, mình che lấp hào quang của bọn họ, làm giảm cơ hội cho bọn họ rèn luyện.
Huống hồ, thật gặp phải kẻ địch mạnh, mình không phải là đối thủ, bọn họ lại càng chỉ có thể trơ mắt nhìn, đương nhiên không hề có chút sức lực đối kháng nào.
"Nói như vậy, nghĩa là chỉ có một mình tôi cho rằng, tôi đi chung với các cậu, các cậu hẳn là rất vui vẻ?"
Phương Bình tự giễu nói: "Tôi nghĩ rằng các cậu sẽ rất vui vẻ, tôi nghĩ tôi là võ giả cấp ba cao kỳ, thực lực không yếu, gặp phải đối thủ, tôi có thể nhanh chóng chém giết, các cậu cũng sẽ được an toàn hơn.
Bây giờ nghĩ lại, là tôi quá ngây thơ rồi.
Các cậu muốn trở nên mạnh mẽ, muốn trải nghiệm sinh tử, chứ không phải một mực dựa dẫm người khác…
Cũng đúng, cha chú họ hàng các cậu đều là cường giả cấp năm, cấp sáu, thậm chí có cường giả Tông sư.
Chỗ dựa như vậy mạnh hơn dựa vào Phương Bình này gấp trăm gấp ngàn lần!
Vậy mà tôi lại cho rằng, vào địa quật tôi chính là chỗ dựa của các cậu... thật có chút buồn cười, thầy Đường Phong nói không sai, tôi luôn tự cho mình là đúng.
Cha chú các cậu để các cậu vào võ đại, nếu như thật sự sợ các cậu chết, vậy cứ thẳng thắn tự xuất hiện bảo vệ các cậu được rồi, cần gì đến Phương Bình này?"
Phương Bình cười tự giễu, thật rất buồn cười.
Hóa ra, chuyện cậu nghĩ cho bọn họ, trong mắt mọi người đều là trò cười, mọi người chỉ nhân nhượng cậu, chẳng qua cảm thấy lòng tự ái của cậu quá mạnh, không tiện nói gì. Phương Bình xuất thân từ gia đình bình dân, mặc kệ kiếp trước kiếp này, cậu đều không hiểu tâm tư của những võ giả này.
Bọn họ cần người bảo vệ sao?
Nếu như thật sự có ý nghĩ này, bọn họ chưa chắc sẽ chọn đi xuống địa quật, ai mà chẳng biết địa quật nguy hiểm.
Bao gồm Trần Vân Hi, nếu như cô ấy cũng nghĩ như vậy, cô nàng không cần đến Ma Võ làm gì, ở Kin Nam, cô có thể sống tốt hơn.
"Phương Bình, ý mọi người không phải vậy… Cậu đừng suy nghĩ nhiều…" Trần Vân Hi lại lần nữa giải thích một câu.
Phương Bình thở dài một hơi, không muốn tiếp lời nữa, cất bước nói: "Tôi qua bên kia đây, chính các cậu cẩn thận một chút, trước khi đi, đạo sư dặn dò tôi phải bảo vệ các cậu, nhưng có lẽ đạo sư cũng nghĩ sai rồi, các cậu không cần bảo vệ.
Đại Sư Tử xem thường tôi, tôi không để ý, đúng cũng tốt, sai cũng được, tôi sẽ tiếp tục đi tiếp con đường của mình.
Cho dù có sai thật đi nữa, tôi cũng sẽ không quay đầu lại!
Chờ đến một ngày nào đó, tôi trở thành Tông sư, đánh giết võ giả cấp cao đối phương, thầy ấy sẽ hiểu, Phương Bình này không nhát gan sợ chết, vô dụng như thầy ấy nói!"
Nói mấy lời này, Phương Bình cất bước rời đi.
...
Chờ Phương Bình đi được một lúc, Trần Vân Hi nhỏ giọng nói: "Chúng ta... Có phải là quá đáng lắm rồi không?"
Dương Tiểu Mạn xem thường nói: "Có quá đáng gì đâu, cậu ta vốn luôn tự cho mình là đúng, luôn cảm giác mình mới là người lợi hại nhất, là vô địch, cũng không thèm quan tâm người khác. Nhưng cậu thử so sánh cậu ấy và các thiên tài như Vương Kim Dương xem, lẽ nào cậu không phát hiện giữa bọn họ chênh lệch rất lớn sao?"
"Nhưng mà..."
Phó Xương Đỉnh nhẹ giọng nói: "Thôi bỏ đi, cũng là vì muốn tốt cho cậu ấy thôi. Nếu cậu ấy thật sự luôn đi chung với chúng ta, không có áp lực, cũng không động lực, rồng không sống cùng với rắn, việc chúng ta cần phải làm là đuổi kịp cậu ấy, để cậu ấy cảm nhận được áp lực, đó mới là thật sự tốt cho cậu ấy."
"Nhưng mà..."
Trần Vân Hi còn chưa nói hết, Trịnh Long Giang liền cười nói: "Không sao đâu, tôi thấy Phương Bình cũng không phải là người để ý mấy chuyện vụn vặt thế này, đợi em ấy đi tới đội của lão Đường, đi đến khu vực chiến trường "thịt xay", em ấy sẽ biết, lão Đường thực ra cũng coi trọng em ấy, mới khích lệ theo cách như vậy.
Chỉ hy vọng Phương Bình có thể phát huy ưu thế của mình, chủ động trở nên mạnh mẽ hơn, phát huy tác dụng chân chính của mình ở các cấp vì thắng lợi chung của nhân loại.
Em ấy sớm muộn cũng sẽ hiểu, lão Đường nếu như không coi trọng Phương Bình, ông ấy đã sớm chẳng thèm quan tâm, các em nghĩ võ giả đỉnh cấp sáu rảnh lắm hả?"
"Nhưng mà..."
Trần Vân Hi vội vàng nói: "Nhưng mà, hình như cậu ấy đi nhầm đường rồi, thầy Đường và mọi người đi về phía bắc, nhưng cậu ấy đi về hướng Đông Bắc!"
Toàn bộ đội ngũ bỗng nhiên yên tĩnh lại!
Trịnh Long Giang cười khan nói: "Không sao đâu, thầy Đường nói muốn đi phướng Bắc..."
Phó Xương Đỉnh nuốt một ngụm nước bọt, bỗng nhiên nói: "Hình như cậu ấy không thể phân biệt phương hướng..."
Sắc mặt Trịnh Long Giang hơi thay đổi, vội vàng nói: "Các em ở đây chờ tôi một chút, tôi đi rồi về ngay!"
...
Sau 10 phút, Trịnh Long Giang không thể không trở về, sắc mặt khó coi nói: "Không thấy người đâu hết!"
Mọi người cùng nhau dại ra, Phương Bình đi đâu rồi?

Cùng lúc đó.
Phương Bình đưa mắt nhìn bốn phía, lẩm bẩm nói: "Người đâu?"
"Chạy nhanh như vậy sao?"
"Đừng nói là Đại Sư Tử thật sự cho rằng mình đi cùng nhóm cấp hai chứ?"
“Chuyện này là sao đây? Cố ý không để mình đuổi kịp?”
Phương Bình lẩm bẩm mấy câu, nhìn chung quanh một lần. Xung quanh, ngoại trừ cỏ, vẫn chỉ là cỏ.
Không có ai dọn cỏ, cũng không ai xa xỉ tới mức dùng đá năng lượng để đố bớt cỏ dại ở đây.
Trên đỉnh đầu, viên đá năng lượng mặt trời vẫn ngạo nghễ treo trên cao.
Liếc mắt nhìn về phía sau, Phương Bình lầu bầu nói: “Bây giờ quay về sao?”
Mới vừa rồi hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang rời khỏi, bây giờ quay về, người khác sẽ không tin cậu không đuổi kịp Đại Sư Tử, chỉ sẽ cảm thấy cậu rất sợ chết.
Mình không biết xấu hổ sao?
Phương Bình âm thầm mắng một câu, da mặt tui cũng mỏng có được hay không, bây giờ có thể đi vào sao?
“Đại Sư Tử nói bán kính 30km là khu vực được dọn dẹp, mới vừa rồi chắc mình cũng chỉ mới đi có vài cây số thôi chứ nhỉ? Thêm vào khu vực an toàn 10 km…”
Phương Bình tính toán một thoáng, lại đi thêm mười mấy cây số, vậy có thể bước ra ngoài khu vực được dọn dẹp rồi.
Nhóm Đại Sư Tử hẳn đều ở bên kia chứ?
Nhìn về phía trước một chút, Phương Bình không do dự nữa, tiếp tục cúi đầu đi đường.

Lúc này, tại một nơi cách Phương Bình mấy ngàn mét.
"Không đuổi kịp sao?"
Chân mày Đường Phong hơi nhíu lại, trong lòng nhẹ rên một tiếng, nếu đồng ý ở lại với nhóm võ giả cấp hai, vậy thì ở lại luôn đi!
“Tăng tốc độ, trước khi trời tối, chạy đến chỗ cần đến, mấy ngày sau chúng ta sẽ không trở về thành, ngủ ngoài trời!”
"Dạ!"
Đám học sinh nhanh chóng tăng tốc độ, Trương Tử Vi vừa đi vừa hừ nhẹ nói: “Đúng là không tới thật, cái tên này, quả nhiên rất sợ chết!"
Vu Hướng Hoa khẽ cau mày nói: "Đừng nói như vậy, cậu ấy có thể có suy nghĩ của cậu ấy..."
“Kệ cậu ta…” Bước chân Trương Tử Vi tăng tốc, lạnh nhạt nói: “Cậu ta như vậy, vĩnh viễn cũng không thể thành cường giả chân chính được!”
Vốn tưởng rằng Phương Bình là đối thủ đáng gờm của Tạ Lỗi, nhưng bây giờ, chỉ là xuất phát đi đến khu vực bán kính 30km, Phương Bình lại xô xô đẩy đẩy. Đường Phong nói nhiều như vậy, rốt cuộc Phương Bình vẫn chọn ở lại với nhóm võ giả cấp hai, điều này khiến Trương Tử Vi cảm thấy cô thật sự đã đánh giá cao Phương Bình rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận