Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1997: Kiểm Kê Chiến Lợi Phẩm (3)

Ngô Khuê Sơn liếc hắn một cái, bỗng nhiên cười nói: "Trước khi đi, Bộ trưởng từng nói, có thể ưu tiên cho cá nhân ngươi. Nhưng có một số việc mọi người đều hiểu, cũng không thể thật sự quá thiên vị. Dù sao đây cũng là quốc chiến, Ma Võ có hơn ngàn thầy trò, nếu chỉ cho một mình ngươi, dù sau đấy ngươi có lấy ra cho, thì cảm giác cũng không giống.
Không công bằng!
Công bằng, cũng là điểm quan trọng của Hoa Quốc, Phương Bình, ngươi hiểu ý ta."
Lão Trương có thể đoán được mấy thứ “kỳ lạ” của Phương Bình. Có lẽ Phương Bình cần tài nguyên mới, để kích thích một vài thứ. Nhưng Hoa Quốc lớn như vậy, chỉ một cái Ma Võ thôi đã có vô số cường giả, nếu đều cho ngươi hết thì, sau đấy ngươi lấy ra, còn phải nói là cho người khác mượn, bọn họ sẽ nghĩ gì?
Đại chiến, ai mà không ra tay? Phương Bình giúp ích rất nhiều, nhưng sự thắng lợi của trận chiến này, cũng không phải là công lao của cá nhân ngươi. Các cường giả tuyệt đỉnh hầu như không nhắc đến việc chia chiến lợi phẩm, ba bộ bốn phủ tính gộp lại cũng chỉ nhiều hơn Ma Võ một chút. Trương Đào đã cố gắng nhượng bộ Phương Bình lắm rồi.
Phương Bình cười cười nói: "Vậy ý của hiệu trưởng là..."
"Ngươi được chia 50% của Ma Võ! 50% còn lại, 30% làm tài nguyên dự trữ chiến lược cho Ma Võ, 20% còn lại phát ra ngoài!"
Một mình ngươi, nhận một nửa tài nguyên của Ma Võ! Giá trị tới 60 ngàn tỷ!
Tương đương với hơn 1/6 tổng thu hoạch lần này!
Cấp chín tham chiến có hơn mấy chục người người, tuyệt đỉnh có hơn mười người, một mình Phương Bình cầm nhiều thứ như vậy, nếu tin này truyền đi, dù biết hắn có công lớn, e là cũng sẽ bị trách cứ.
Ngô Khuê Sơn suy nghĩ một chút lại nói: "Mấy thứ ngươi nhận xem như có luôn cả phần của ta và của nhóm Trường Sinh nữa, bọn ta cũng không cần chia riêng."
Phương Bình hơi tiếc nuối, nhưng hắn cũng biết lão Trương và lão Ngô có khó khăn riêng.
Nghe vậy khẽ gật đầu nói: "Được, ta không có ý kiến gì."
Hắn nói xong, một bên, Tần Phượng Thanh ước ao nói: "Ta nói nè Phương Bình, một mình ngươi nhận 60 ngàn tỷ... Sao ta có cảm giác ngươi còn thấy thiếu vậy? Hay là ngươi chia cho ta đi?"
Phương Bình liếc hắn một cái, cười nhạo nói: "Ngươi? Ngươi lần này giết bao nhiêu cấp chín? Có công trạng gì? Giết được bao nhiêu cấp bảy? Đừng nói nhảm nữa, cứ phân chia theo thường lệ, lần này không cho ngươi thêm một cọng lông nào!"
Tần Phượng Thanh bất đắc dĩ nói: "Sao lại trách ta chứ? Ta cũng chuẩn bị đại khai sát giới xong hết cả rồi, các ngươi lại chỉ khai chiến với cấp chín, sau đó thì tới tuyệt đỉnh... Lúc chúng ta đi vào, một đống cấp bảy cấp tám đều tranh nhau giết người, ta làm sao mà tranh nổi chứ!"
Oan ức muốn chết!
Hắn chuẩn bị đại khai sát giới, Phương Bình cũng cho hắn không ít tài nguyên, bây giờ hắn cũng chỉ cách cấp bảy có một bước, cũng sắp thăng cấp rồi. Kết quả thì sao, lúc bọn họ đi vào, ngay cả cái bóng của võ giả cao cấp cũng không nhìn thấy.
Phương Bình chẳng thèm nói cái gì, cẩn thận tính toán trong lòng.
60 ngàn tỷ, 6 tỷ điểm tài phú!
Trước khi khai chiến, toàn bộ gia sản của hắn cũng chỉ có mấy trăm triệu, bây giờ đánh xong một trận, không chỉ không thiệt mà còn kiếm lời gấp trăm lần.
Phát tài rồi! Có tiền sửa lại hoàng kim ốc rồi, không chỉ hoàng kim ốc, có lẽ lần này có thể bổ sung toàn bộ thành thị.
"Tuyệt đối đừng mất giá!" Phương Bình cầu khẩn trong lòng, bây giờ hắn chỉ sợ đá năng lượng mất giá, vậy thì phiền phức lắm.
Còn chuyện thăng cấp hệ thống thì, hắn thật sự không quan tâm. Hắn còn chưa dùng được tính năng phân tích bản nguyên được bao nhiêu lần, nếu bây giờ thăng cấp, có lẽ sẽ có tính năng cao cấp hơn, nhưng lại vô dụng đối với hắn.
Nếu tính năng lần này liên quan đến tuyệt đỉnh, thì hắn có thăng cắp cũng vô dụng.
"Vấn đề là... bây giờ mình cũng không dám thăng cấp!"
Suy nghĩ của Phương Bình có chút nặng nề, có lẽ mình phải cẩn thận giao lưu với Thương Miêu mới được. Rốt cuộc là có hậu hoạn gì hay không?
Không suy nghĩ chuyện đó nữa, Phương Bình nhanh chóng nói: "Vậy cứ làm như thế đi, mọi người đều mệt mỏi rồi, sau khi giải quyết xong chuyện này, mọi người cũng nên nghỉ ngơi. Rèn luyện nghỉ ngơi hợp lý, hiệu quả tu luyện sẽ tốt hơn. Trương sư huynh cũng là võ giả tinh huyết hợp nhất rồi, lần này hãy tranh thủ tiến vào cấp bảy, mấy việc khác có thể giao cho những người khác đi làm."
Trương Ngữ gật đầu, một bên, Ngô Khuê Sơn mở miệng nói: "Ma Võ hiện đang có 5000 quân Võ An, Phương Bình, 5000 quân Võ An này, chúng ta điều đi chỗ khác, hay là vẫn giữ lại trấn thủ Ma Đô địa quật?
Bây giờ Ma Đô địa quật có chút loạn, mà đa số học sinh Ma Võ đều nằm trong giai đoạn tu luyện tốt nhất, chưa chắc đã có thời gian đi trấn thủ. Ý của ta là, nên giữ bọn họ lại. Nếu giữ lại, Ma Võ cần đối xử tốt với bọn họ, những chiến binh bách chiến này đều là những võ giả tinh nhuệ nhất."
Phương Bình khẽ gật đầu nói: "Giữ lại đây đi, bây giờ có 9 tòa thành hoàn chỉnh cần trấn thủ, phòng ngừa võ giả địa quật làm loạn! Ma Võ cố gắng sắp xếp 4000 người, tạo thành quân đoàn mới gồm 9000 người, trấn thủ 9 thành!
Nếu đã chiếm được Ma Đô địa quật, vậy thì phải làm cho tốt, biến Ma Đô địa quật thành hậu phương của chúng ta. Ta quyết định rồi, xây dựng Miêu Cung ngay chỗ thành Hi Vọng cũ, để Thương Miêu rẽ một nhánh sông dẫn nước biển Cấm Kỵ Hải vào, xây Miêu Cung trên đó."
Phương Bình cười gian trá nói: "Có Thương Miêu ở đó, Ma Đô địa quật chính là địa quật an toàn nhất! Dù Chân Vương có nhập cảnh, trừ phi là Vạn Yêu Vương, thì dù có vào một lúc hai, ba tên cũng không sao.
Đúng rồi, thức ăn cho mèo... Đừng mua mấy loại thức ăn bình thường lừa nó, cũng không cần quan tâm nguyên liệu nấu ăn, chỉ có một yêu cầu, phải ngon! Chất phụ gia gì đó, nguyên liệu gì đó, chỉ cần ngon là được, bỏ hết vào, dù sao cũng không độc chết con mèo đó được!
Thứ nó muốn là mùi vị, chỉ cần ăn ngon thôi, yêu thú tuyệt đỉnh nó cũng từng ăn rồi, nó đâu quan tâm tới năng lượng! Chỉ có một yêu cầu, phải ngon thật ngon!"
Tất cả mọi người đều bật cười, cái tên này quá nham hiểm. Nhưng nói đi nói lại, nếu có thể độc chết con mèo kia thì mới khó tin, thứ có thể đâm chết tuyệt đỉnh, e là tuyệt đỉnh cũng muốn cướp, đó mới thực sự là chí bảo.

Ngay khi Phương Bình nói những câu đó, ở vực Nam Thất, cụ thể là Giới Vực, Thương Miêu bỗng nhiên hắt hơi một cái, mặt mèo tràn đầy khiếp sợ, có người muốn hại bản miêu!
Thật là to gan! Người muốn hại bản miêu đều bị đâm chết rồi, tên này là ai vậy, muốn tự sát à?
Giảo bị móng vuốt của nó đè xuống đất, khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng và bi quan, con mèo này đang làm cái quái gì, lại bắt đầu lên cơn rồi hả?
Giảo còn đang suy nghĩ, một giây sau, cái đuôi của mèo lớn đã vỗ xuống đầu nó, thầm nói: "Chán ghét, dám tính kế bản miêu, sớm muộn gì cũng sẽ tèo! Chó lớn, không, chó con, ngươi rốt cuộc là chủng loại gì? Chó lớn năm đó đi lang chạ ở đâu rồi có ngươi vậy?"
Giảo và chó lớn cũng không giống nhau lắm, Thương Miêu phân tích nửa ngày, nghĩ mãi cũng không hiểu Giảo là lai giống giữa chó lớn với con gì.
Giảo tuyệt vọng, thê thảm gào thét. Bản vương không phải chó! Ngươi nhận sai yêu rồi!
Nó đúng là muốn thấy sang bắt quàng làm họ, tìm Chân Vương làm chỗ dựa, nhưng con mèo lớn này cứ hễ tí là dùng đuôi quất nó, nó chịu đủ lắm rồi! Những tháng ngày bị ép buộc này thật sự sống không bằng chết!
Thương Miêu cũng mặc kệ, mở miệng nói: "Chó con, ngươi yếu quá nha! Bản miêu từ bi dẫn ngươi đi câu cá ăn, ăn xong là ngươi có thể trở nên mạnh mẽ rồi đó..."
Đôi mắt to của Giảo đột nhiên sáng như tuyết!
Câu cá? Câu Chân Vương ăn hả? Được, không thành vấn đề! Chịu một chút nhục nhã thôi mà? Không có tự do thì sao chứ?
Con mèo này lại muốn đi câu cá, thật là chờ mong, ngươi nói ta là chó thì ta chính là chó!
Sau một khắc, Giảo điên cuồng gật đầu, "Ô ô" gầm gừ, chó thì chó, chờ bản vương trở thành Chân Vương rồi sẽ đến dạy dỗ con mèo nhà ngươi.
Thương Miêu nhìn nó một hồi, thầm nói: "Chó xấu, ngươi giống y chang chó lớn, toàn là mấy suy nghĩ xấu xa! Ngươi đừng nên tìm bản miêu báo thù, nếu không... Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị người đâm chết!"
Con chó nhỏ đã đần còn muốn báo thù, không biết bản miêu không sợ nhất cái này sao?
Giảo kinh ngạc ngơ ngác bật ngửa!
Ta nghĩ cái gì ngươi cũng biết luôn hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận