Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1307

Hai cỗ di hài bừng ánh kim xán lạn khiến Ngô Khuê Sơn phải nhíu mày.
Võ giả cổ xưa quả thực rất mạnh mẽ!
Hai người này đều là cường giả cấp chín, khi còn sống, có lẽ ông cũng không phải là đối thủ.
Kiểm tra thêm một chút, Ngô Khuê Sơn mở miệng nói: "Cũng không phải vạn đạo hợp nhất, nhục thân bình thường... Cảm giác hơi kém hơn ta một chút, nghiêm chỉnh mà nói, cường độ cơ thể tương đương với kim thân thời kỳ đỉnh cấp tám của ta. Có lẽ, trước khi mất, vị tiền bối này đã đột phá cấp chín..."
Nghe vậy, mọi người liếc mắt nhìn nhau, lão Lý nói: "Điều này chứng tỏ, nhục thân của đối phương không mạnh bằng chúng ta, về phần có thể đột phá cấp chín, hẳn là nhờ vào lực lượng tinh thần. Võ giả cổ xưa hẳn là có công pháp tu luyện lực lượng tinh thần."
Do võ giả hiện đại khó tu luyện lực lượng tinh thần, nên bị hạn chế cấp độ, lúc này, bọn họ mới tập trung tu luyện kim thân cấp tám.
Cường giả cấp tám hiện đại đều có kim thân cực kỳ mạnh mẽ.
Dựa theo cường độ kim thân của "Lưu Dương", có lẽ ông ta cũng chỉ sánh được với nhục thân của một số cường giả đỉnh cấp tám hiện nay.
Thông qua điều này, mọi người cũng xác định, võ giả cổ xưa hẳn là có công pháp tu luyện lực lượng tinh thần. Như vậy, hẳn cũng sẽ có công pháp tu luyện vạn đạo hợp nhất.
Mặc dù biết, nhưng mọi người cũng không quá hưng phấn, ngay cả lão Lý cũng không hề vui vẻ gì.
Công pháp cổ xưa ở đâu? Giới Vực?
Ngay cả Lý Chấn cũng không lấy được, nếu như có công pháp này, ông ấy đã sớm phổ biến cho mọi người.
Hiện tại, không có tin tức gì, tuyệt đỉnh không thể không biết võ giả xưa có công pháp tu luyện lực lượng tinh thần. Phương Bình có thể mang về hai bộ di hài của võ giả cổ xưa, bọn họ cũng có thể làm được.
Lý Chấn từng đến Giới Vực!
Nhưng xem ra, ông ấy không lấy được công pháp.
Lão Lý không bất ngờ, cười nói: "Không dễ lấy như vậy đâu. Võ giả thời xưa không giống chúng ta bây giờ, việc truyền thừa công pháp hẳn là vô cùng bí mật.
Hiện nay, đâu đâu cũng có công pháp, đó là vì hoàn cảnh khác xưa rồi.
Năm đó, mọi người tự xem chổi cùn là báu vật, chưa chắc sẽ truyền cho người trong nhà.
Đến lúc diệt vong, thậm chí còn có thể trực tiếp hủy diệt công pháp, không cần quá quan tâm những thứ này."
Nói xong, lão Lý nhìn bộ di hài khí huyết ngút trời kia, suy nghĩ một chút, nói: "Lực lượng khí huyết này không hề có hơi thở sự sống, đây chính là khí huyết vô nguyên?
Lực lượng khí huyết mạnh mẽ như vậy, có hiệu quả hỗ trợ tu luyện khá cao. Không chỉ giúp võ giả cấp sáu đóng cửa tam tiêu, mà võ giả cấp bốn cấp năm cũng có thể mượn nguồn năng lượng khí huyết này để rèn luyện nội phủ, hiệu quả chắc chắn không tệ."
"Võ giả sơ cấp cũng có thể dùng để hỗ trợ tôi cốt."
"Cho võ giả sơ cấp dùng khí huyết cấp chín để tôi cốt thì phí quá."
"..."
Mọi người thi nhau nói, lát sau, Ngô Khuê Sơn nhìn Phương Bình, mở miệng nói: "Dù sao đây cũng là di hài của tiền bối nhân loại, bây giờ võ giả Hoa Quốc cần tăng cao thực lực, có thể mượn dùng lực lượng khí huyết, còn di hài của hai vị tiền bối... Đưa đến phòng lịch sử đi."
Phương Bình gật đầu nói: "Ta không có ý kiến, về phần mượn lực lượng khí huyết của tiền bối... Ta thấy không cần cho võ giả cấp năm cấp sáu dùng. Bởi bọn họ có dùng cũng không tăng lên nhiều.
Ta thấy, chúng ta nên tập hợp toàn bộ võ giả đỉnh cấp ba trong trường, mượn nguồn sức mạnh này để đột phá cấp bốn thì tốt hơn.
Khí huyết của cường giả cấp chín mạnh mẽ vô cùng, tuy bây giờ không còn nhiều, nhưng cũng đủ để cho hơn trăm võ giả đỉnh cấp ba nhanh chóng xây cầu thiên địa."
Đây cũng là dự tính ban đầu của Phương Bình, hắn không cần cái này.
Về phần các võ giả cấp sáu khác, lượng khí huyết này chắc cũng chỉ đủ cho bọn họ đóng một cánh cửa tam tiêu.
Để các võ giả cấp sáu đột phá một bước nhỏ, còn không bằng giúp toàn bộ võ giả cấp ba trong trường đột phá. Đặc biệt là các đạo sư, hiện vẫn còn khá nhiều đạo sư cấp ba.
Phương Bình cảm thấy, đạo sư Ma Võ, mặc kệ là dạy văn hay dạy võ, cũng không nên là võ giả cấp ba.
Nghe Phương Bình nói vậy, Ngô Khuê Sơn vui mừng ra mặt, sau đó trầm ngâm nói: "Khí huyết vô nguyên... Các ngươi nghĩ xem, chúng ta có thể chuyển đổi được không?"
Nếu như có thể, với thực lực hiện tại của bọn họ, ai nấy đều có lực lượng khí huyết vô cùng mạnh mẽ, đủ để giúp tất cả mọi người tu luyện nhanh chóng.
Phương Bình nghe vậy lắc đầu, đừng nghĩ nữa. Nếu được, các vị tuyệt đỉnh đã sớm làm rồi.
Khí huyết trong cơ thể mình đều có chứa lực lượng bản nguyên của mình. Dù là hắn thì cũng vậy, cả lực lượng khí huyết do hệ thống sản sinh cũng vậy.
Hắn giúp người khác tu luyện cũng không dựa vào lực lượng khí huyết vô nguyên, mà là chuyển đổi khí tức, khiến khí huyết của mình giống với bản nguyên của người khác, đây là hai khái niệm khác nhau.
Có lẽ biết là không thể, Ngô Khuê Sơn cũng không nói thêm, Lữ Phượng Nhu bên cạnh liếc mắt nhìn Phương Bình, trầm giọng nói: "Lần này quá mạo hiểm, tuy thu hoạch được không ít, nhưng nếu lúc đó Bộ trưởng không đến, e là ngươi không dễ thoát được!
Còn nữa, không cho đến Giới Vực!
Cường giả tuyệt đỉnh đến đó cũng nguy hiểm vô cùng, còn không lấy được công pháp, ngươi đi chẳng lẽ sẽ lấy được sao? Lý Trường Sinh chưa chết, chờ khi nào hắn sắp chết thì lo đến chuyện này cũng không muộn."
Phương Bình đề cập đến công pháp và lệnh bài, mọi người đã phần nào đoán được dự định của hắn.
Nhưng đi đến Giới Vực quá nguy hiểm. Lần trước, nhóm Phương Bình đã đi rồi, nhưng còn chưa vào được bên trong mà đã kém chút xảy ra chuyện lớn.
Lần này muốn vào bên trong lấy công pháp... Công pháp của người xưa không tùy tiện truyền cho người khác, có lẽ còn nguy hiểm hơn cả Vương Chiến Chi Địa.
Lão Lý cũng cười ha hả nói: "Này nhóc, không cần mạo hiểm. Nếu đến lúc đó, ta tự đi vào, biết đâu có cơ duyên, được gì đó hay ho hơn thì sao. Dù sao ta cũng là lão già có thể sánh với cấp chín, chẳng lẽ còn cần ngươi lo cho ta?
Có lòng là được, à mà, ngọc bội chứa đồ đâu? Cho ta nhìn một chút..."
Phương Bình lấy ngọc bội ra, mọi người thay nhau dò xét một phen, Ngô Khuê Sơn gật đầu nói: "Là thứ tốt, nhưng cảm giác khá là thô, không phải vật tinh xảo, nhưng có thể chứa đồ thì cũng đã nằm ngoài dự liệu của mọi người rồi."
Bản thân Phương Bình có lẽ còn có một cái, nhưng mọi người cũng không hỏi. Đồ ngốc cũng biết, ngọc bội này rộng có bấy nhiêu, không thể cất được hai bộ di hài.
Trước giờ Phương Bình vẫn không nói chuyện này, bọn họ cũng không hỏi. Trên thực tế, mọi người đều suy đoán rằng Phương Bình có trang bị chứa đồ.
Không nói vấn đề này nữa, Ngô Khuê Sơn nhìn Phương Bình vài lần, ông nói: "Đừng liên tục mạo hiểm như vậy, lần này, nếu như Bộ trưởng và Chiến Vương không đến đón người, ngươi phải làm sao đây?
Theo lời ngươi nói, Vương Chiến Chi Địa là nơi không thể ở lâu, ngươi lại không phát hiện được nơi có kết giới yếu, làm sao ra ngoài? Dù có ra ngoài được, ngươi lưu lạc một thân một mình ở vùng cấm được sao?
Tuyệt đỉnh vùng cấm nhiều như vậy, cao cấp vô số, ngươi chắc chắn mình có thể sống sót trở về?
Làm gì cũng phải nghĩ đến hậu quả, sống sót mới tốt."
Phương Bình gật đầu, mở miệng nói: "Lần sau sẽ không như vậy nữa..."
Mọi người than nhẹ, lần nào cũng nói câu này, rồi lần nào cũng gây chuyện, thằng nhóc này có nghe ai khuyên bao giờ?
"Đừng đến Vương Chiến Chi Địa nữa. Thậm chí, đến ngoại vực cũng phải cẩn thận, trước giờ phái Yêu Mệnh vẫn không có động tĩnh gì, nhưng ngươi nói, Cơ Dao được xem là nữ vương của phái Yêu Mệnh...
Vậy thì, lệnh truy nã ngươi có xuất hiện trong thành ngoại vực của phái Yêu Mệnh cũng không phải là chuyện gì bất ngờ. Một số tin tức của ngươi cũng sẽ bị lộ ra ngoài.
Sau này, đừng lẻn vào vương thành nữa, nếu không... Đối phương có thể sẽ thiết kế bẫy để giết ngươi."
Ngô Khuê Sơn vẫn nói thêm vài câu, từng nghĩ ra khỏi vùng cấm thì an toàn. Ở ngoại vực cũng có không ít thành trì của phái Yêu Mệnh. Hơi bất cẩn một chút sẽ bị thịt ngay.
Dù đột phá cấp bảy, đúc kim thân, điều đó không đồng nghĩa với việc Phương Bình vô địch ở ngoại vực. Đừng nói cấp chín, cấp tám cũng có thể dễ dàng giết Phương Bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận