Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1445

"Ngươi lảm nhảm thêm một câu nữa xem?"
Phương Bình nhìn hắn với ánh mắt bất thiện, Tần Phượng Thanh bật cười không ngừng, tiếp tục nói: "Kẻ bị Tử Cái Sơn ruồng bỏ, tướng bên thua, lính đào vong... Chậc chậc, đây là do chính hắn viết hay là con cháu viết vậy? Tất cả toàn là nghĩa xấu! Còn nữa... Vợ bị người ta giết chết, tự giận mình, không thể báo thù...
Năm đó đại chiến, không dám đổ máu tới cùng, tham sống sợ chết tiếng xấu ngàn năm... Thật hay giả?"
Tần Phượng Thanh vừa lẩm bẩm, vừa thêm lời mình vào, hơi kinh ngạc nói: "Sống hơn ngàn năm? Không đúng, là tham sống sợ chết hơn ngàn năm, Ma Đế sống bao lâu?
Đại chiến... đại chiến gì?
Mấy tên này hoàn toàn khác những cấp chín kia, chắc là tuyệt đỉnh. 3 vị tuyệt đỉnh sao? Thực lực này cũng không yếu, rốt cuộc những người này đi làm gì mà không ai trở về?
Năm đó, chẳng lẽ Lão Diêu thống lĩnh 3 vị tuyệt đỉnh?
Ma Đế này muốn làm một trận thật hoành tráng... hình như còn là một trong số các lãnh tụ."
Tần Phượng Thanh nói dông dài một trận, Lý Hàn Tùng bên cạnh trực tiếp ngắt lời: "Ta biết kế hoạch lớn của bọn họ là cái gì."
Dứt lời, trầm giọng nói: "Thay đổi thế giới!"
"Hở?"
Vẻ mặt mấy người Phương Bình nghiêm lại, lục tục nhìn về phía hắn.
Lý Hàn Tùng tiếp tục nói: "Thay đổi thế giới... ừm, hết rồi."
"..."
Ánh mắt mọi người sắc bén, Tần Phượng Thanh bên cạnh lười biếng nói: "Một phần nội dung trên văn bia đã bị xóa đi, khoác loác cái gì mà khoác loác, chỉ thấy ghi thay đổi thế giới, nhưng phía sau thì mờ hết rồi.
Đây chắc là nói về kế hoạch lớn gì đó, đằng sau bị xóa không ít. Ha ha, không cần hỏi, tuyệt đỉnh thành Trấn Tinh làm."
Mấy người Phương Bình lục tục nhìn về phía văn bia, quả nhiên, một phần đã bị xóa đi.
Phương Bình lại nhìn về phía cung điện, nhíu mày nói: "Thú vị! Đại chiến, đại chiến gì? Đào binh? Một vị có thể là cường giả tuyệt đỉnh, thế mà làm đào binh, ngàn năm sau lại xuống núi, muốn tham dự một kế hoạch lớn.
Tại sao thành Trấn Tinh phải giấu diếm những điều này?
Không thể ngược dòng quá khứ mà tìm hiểu, cũng không cần tìm hiểu.
Hiện nay, điều duy nhất ta tò mò chính là, 13 vị lão tổ tuyệt đỉnh... có phải là thành viên trong kế hoạch này hay không?
Ta phát hiện, có 16 cung điện đã bị mở ra. Nếu như tính luôn 3 vị ngoài kia, như vậy là còn thiếu 13 vị, những người này đã chết, hay là còn những người khác?
Càng ngày càng thú vị, thành Trấn Tinh cần phải giấu diếm những điều này sao?
Dù năm đó 13 vị lão tổ có người sống sót trong đại chiến, hoặc là phục sinh, nhưng thời gian thấm thoắt, tất cả đều đã là quá khứ rồi. Dù năm đó bọn họ là đào binh, cũng không cần phải giấu diếm cái gì, đương nhiên, nếu họ xem đó là vết nhơ của mình, không nói cho chúng ta cũng bình thường.
Còn nữa, nghe nói Vạn Nguyên Điện là do các lão tổ chuyển về, nếu bọn họ chuyển về, có nghĩa là bọn họ có thể không phải một thành viên trong đó… Được rồi, mặc kệ đi."
Phương Bình chợt lắc đầu, suy nghĩ một chút nói: "Kế hoạch lớn là cái gì, ta không hứng thú. Hình như lệnh bài không tìm được khí tức tương ứng, chắc người nắm giữ lệnh bài không ở nơi này.
Chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian nữa, dù bây giờ không thể mở cung điện ra, nhưng mà phát hiện, năng lượng ở đây nồng đậm... Không, không phải năng lượng, càng giống bản nguyên võ đạo tràn lan...
Mọi người tu luyện một chút đi, chờ lão Trương tới, chúng ta lại đi ra.
Lần này dù không thể lấy được Vạn Nguyên Điện thì cũng không thể trở về tay không, có một số việc, sau khi xem những tin tức này, ta đã có một ít đầu mối."
Phương Bình cảm giác mục đích của mình đã đạt được, hiện hắn đã liên tưởng đến rất nhiều thứ. Có lẽ, mình sẽ nhanh chóng tìm được Giới Vực tương ứng, lấy được công pháp.
Về phần mấy người lão Diêu, Phương Bình mơ hồ suy đoán. Những tên này chắc chắn không cùng nhóm với những võ giả phục sinh nơi này. Bọn họ... giống người phục sinh của Vương Chiến Chi Địa hơn.
Chẳng lẽ “Đại chiến” trong miệng Ma Đế Mạc Vấn Kiếm chính là trận ở Vương Chiến Chi Địa?
Ngàn năm thêm ngàn năm, chính là hai ngàn năm trước. Vương Chiến Chi Địa hình thành từ hai ngàn năm trước sao? Mấy người Lão Diêu là một trong đám người này?
Vậy sâu trong Vương Chiến Chi Địa có còn di hài, có còn bản nguyên của bọn họ hay không? Hay là đã hoàn toàn biến thành bản nguyên hỗn loạn?
"Khi lão Trương tới, mình không cần những thứ gì khác mà là muốn tất cả tư liệu thành Trấn Tinh có thể cho. Không, còn phải cộng thêm quyền sở hữu Vạn Nguyên Điện!"
Phương Bình nhìn thoáng qua ba tòa cung điện đơn độc trước mặt, đây quả thật là võ giả tuyệt đỉnh lưu lại sao?
Nếu vậy, võ giả phục sinh trở về, có sinh ra ba vị tuyệt đỉnh mới hay không? Thành Trấn Tinh muốn tìm chính là tất cả võ giả phục sinh hay là tìm ba vị này?
...
Ngoài Vạn Nguyên Điện.
Lúc này, người đến càng ngày càng nhiều. Ngày thường, mấy người trẻ tuổi như Tưởng Siêu không được phép tiến vào nơi đây. Nhưng bây giờ, nhân dịp các trưởng bối đều không rảnh quản bọn họ, từng người chậm rãi đi tới.
Tưởng Siêu nhìn thoáng qua đại điện đóng chặt, khẽ nói: "Biến thái, mấy người Phương Bình đánh cướp Vạn Nguyên Điện sao?"
Tưởng Hạo không để ý tới hắn.
Tưởng Siêu tiếp tục nói: "Đây là muốn dựa vào địa thế hiểm trở để chống cự, đóng cửa đại điện, chiến đấu đến cùng ư?"
"..."
"Ngươi nói xem, lần này mấy người bọn họ có thể bị đánh chết ở đây hay không?"
"..."
"Biến thái, mấy tên này có tiền đồ lắm, hay là đợi chút nữa ra ngoài rồi... hai ta lấy lòng bọn họ?"
"Hửm?" Tưởng Hạo bỗng nhìn về phía hắn, ánh mắt sắc bén nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Tưởng Siêu nhìn chung quanh một lần, nghĩ một chút, rồi thấp giọng nói: "Ta phát hiện hình như có người đi Ngự Hải Sơn mời lão tổ, hình như Võ Vương cũng sắp đến. Khả năng mấy tên này bị đánh chết không lớn, thật ra cũng sẽ không gặp nguy hiểm..."
Tưởng Hạo không kiên nhẫn, trừng mắt liếc hắn một cái, khẽ quát nói: "Nói thẳng!"
"Đợi chút nữa mấy người lão tổ tới, hoặc là Võ Vương tới... Ngươi nói xem, hai ta đi lên, quỳ phịch xuống trước mặt lão tổ, cầu tình thay bọn hắn thì thế nào? Nhân cơ hội, để lão tổ thấy chúng ta nhân nghĩa. Để Võ Vương biết anh em nhà họ Tưởng chúng ta nghĩa khí, tiện thể để mấy người Phương Bình cảm thụ một chút cái gì gọi là vì anh em xông pha khói lửa..."
Tưởng Siêu nhếch miệng mỉm cười nói một mạch: "Dù sao quỳ trước mặt lão tổ cũng không có gì, khi còn bé, mỗi lần gặp đều quỳ lạy, cũng đâu mất mặt. Nhưng ngươi suy nghĩ đi, hai ta đều đã là võ giả cấp sáu cấp bảy rồi, tại sao phải dập đầu cầu tình vì mấy kẻ chưa gặp được mấy lần!
Như vậy không phải bọn họ sẽ cảm động đến phát khóc sao!? Hơn nữa Võ Vương lợi hại vô cùng, quan hệ giữa lão tổ nhà chúng ta và ông ấy cũng không tệ, lấy lòng Võ Vương, chậc chậc... Nói không chừng có thể có thêm chỗ dựa.
Biến thái, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Thời đại này, tu luyện đúng là quan trọng thật, nhưng mấu chốt là, ngươi có chắc chắn tu luyện được tới tuyệt đỉnh không? Ngươi không nắm chắc, nhưng ta nói cho ngươi biết… mấy tên kia thật sự nắm chắc."
Nói đến đây, Tưởng Siêu tính toán một chút, lẩm bẩm nói: "Lão tổ nhà chúng ta, Võ Vương, Phương Bình, Vương Kim Dương, Lý Hàn Tùng, Diêu Thành Quân... nếu bọn họ sau này đều thành tuyệt đỉnh, mẹ kiếp, 6 người. Tên đầu trọc này... Cảm giác hắn cũng không yếu.
Nếu ta cưới Tố Tố, vậy lão tổ nhà họ Tô cũng là chỗ dựa của ta.
Cố gắng tu luyện, còn không bằng đầu tư. 7 vị tuyệt đỉnh... Từ nay về sau, trên trời dưới đất, ai còn dám trêu chọc ta?"
Nói xong, Tưởng Siêu nuốt một ngụm nước bọt, quá ngon!
Việc này có thể làm!
Không biết lão tổ nào sẽ trở về, nếu là lão tổ của mình vậy thì cực tốt rồi.
Nếu là lão tổ nhà mình, dập đầu một cái không được thì phải dập đến chảy máu, vậy mới đủ trọng tình nặng nghĩa.
Nếu là lão tổ nhà người khác thì chỉ cần dập đầu lấy lệ một chút là được rồi.
Tưởng Siêu suy đi nghĩ lại, nhếch miệng lên.
Sắc mặt Tưởng Hạo bên cạnh liên tục biến đổi, dịu dàng dùng tay vỗ vỗ bả vai Tưởng Siêu, vỗ đến mức mặt Tưởng Siêu cũng tái đi rồi.
"Này mập à..."
Tưởng Hạo khẽ cười nói: "Nếu ngươi... khiến ta mất mặt, thì ta sẽ lột da ngươi, yên tâm, toàn bộ da!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận