Toàn Cầu Cao Võ

Chương 750: Cầu thiên địa bị đè ép (2)

Nguồn năng lượng lớn nhất của địa quật, chủ yếu bắt nguồn từ Mặt trời kia.
Trừ phi cũng hái Mặt trời xuống, đưa lên Trái Đất.
Lão Lý mới vừa nảy ra ý nghĩ như thế, Phương Bình cũng nghĩ đến điểm ấy, không nhịn được ngẩng đầu nhìn, lúc này, sắc trời đã sáng.
Trước đây cảm thấy Mặt trời này xấu kinh khủng, nhưng bây giờ lại thấy nó cực kỳ đáng yêu.
"Sớm muộn cũng có một ngày..."
Phương Bình không nói tiếp, nhưng lão Lý thật sự cạn lời.
Sớm muộn có một ngày em muốn làm gì?
Em muốn hái Mặt trời này xuống?
Mặt trời này rốt cuộc ở đâu cũng không rõ, từng có cường giả cấp chín ngự không mấy vạn mét, kết quả vẫn thấy Mặt trời ở tít xa, không hề có chút thay đổi nào, vẫn to như cũ.
Phương Bình không nói nữa, hắn hít sâu một hơi, năm cây cầu thiên địa óng ánh long lanh hiện ra bên ngoài.
Trên đỉnh đầu, ba cánh cửa hư không phù phiếm ẩn hiện.
Lúc này, bên trong cầu thiên địa đang chứa lượng lớn năng lượng, cũng không cần Tông sư tụ năng lượng lại để đột phá như lần trước Diêu Thành Quân và Lý Hàn Tùng đột phá.
"Cầu thiên địa hợp nhất! Hợp nhất rồi, mình sẽ là võ giả cấp năm rồi!"
Hiện tại là cuối tháng 12 năm 2009, vẫn chưa đến năm 2010.
Tháng 4, năm 2008, Phương Bình tiếp xúc với võ đạo. Chỉ trong 20 tháng, Phương Bình bước vào cảnh giới cấp năm, trên trời dưới đất, ngoại trừ hắn, còn có ai?
"Có lẽ học kỳ 2 của đại học năm hai, mình có thể trở thành cấp sáu rồi!"
"Đại học năm ba, Tông sư!"
"Mình sẽ trở thành nhân loại truyền kỳ!"
"Từ cổ chí kim, còn có ai đột phá nhanh hơn mình?"
Phương Bình tự lẩm bẩm, Lão Lý lạnh nhạt nói: "Sách cổ có chép lại rằng, có người một ngày phi tiên, có thể hiểu một ngày thành Tông sư."
"Sách cổ xạo quần!"
Phương Bình mắng một câu, sách cổ với chả cổ tịch, thế mà thầy cũng tin, sao thầy không tin mấy câu chuyện thần thoại kìa, Bàn Cổ còn có thể khai phá vũ trụ đấy!
Mặc kệ lão Lý, Phương Bình quát lên một tiếng lớn, năm cây cầu thiên địa, chớp mắt bắt đầu dung hợp!
Khi người khác dung hợp, năm cây cầu nối nhau thành một hình tròn.
Phương Bình dung hợp… Lão Lý nhìn một hồi, không nhịn được quát lên: "Chớ làm loạn, con đường võ đạo không thể đi lung tung, bóp méo thế được!"
Lúc này, Phương Bình còn dư sức mở miệng, nhìn cái… "bánh" trước mặt kia, đau lòng nói: "Em không có làm gì hết, năng lượng quá nhiều, cầu thiên địa bị đè ép rồi!"
Lão Lý ngây dại!
Còn có tình huống này?
Cầu thiên địa bị đè ép, ép thành bánh nướng, sẽ xuất hiện tình huống gì?
Trong sách cổ không có ghi chép à nha!
Người thời nay cũng từng bước tu luyện, dù cho có người dùng đá năng lượng tu luyện, năng lượng cũng không nhiều đến nỗi đè ép cầu thiên địa.
Phải biết, cơ thể con người hấp thu có giới hạn.
Phương Bình... là tình huống gì?
"Lão Lý, đừng nhìn nữa, giúp em ép nó lại, nhanh ép nó xuống, không ép nó nổ đó!"
"Ép thành bánh?"
Lão Lý nuốt một ngụm nước bọt, ta sống lâu như vậy, thật chưa từng làm việc này luôn đó!
...
Trên cánh đồng hoang.
Lão Lý bùng phát lực lượng khí huyết, mạnh mẽ áp chế cầu thiên địa.
Nếu không áp chế kịp thời, Phương Bình sẽ bị nổ tung mất.
Người khác đột phá lên cấp năm, năm cây cầu thiên địa sẽ nối lại với nhau, tạo thành vòng tròn, cũng mang ý nghĩa sinh sôi năng lượng liên tục không dứt.
Một khi hấp thu năng lượng vào, năm cây cầu thiên địa sẽ hấp thu chuyển hóa, cung cấp vòng tuần hoàn bên trong chứ không để năng lượng tràn ra ngoài.
Nhưng Phương Bình thì… do năng lượng lúc này quá mức nồng nặc, nhiều và mạnh mẽ đến mức đè ép năm cây cầu thiên địa thật dài kia.
Cầu thiên địa thực ra cũng là một cách gọi của đường nối năng lượng.
Bình thường, nếu gặp phải tình huống năng lượng quá nhiều, cầu thiên địa chỉ có đường bị đứt gãy, chứ không bị đè ép như vậy.
Mà cầu thiên địa của Phương Bình đã từng được hắn sử dụng để chuyển đổi thành sức mạnh đất trời, dùng lực lượng thiên địa trong thi đấu.
Lực lượng thiên địa mạnh hơn lực lượng khí huyết và hạt năng lượng rất nhiều lần.
Trong lúc thi đấu giao lưu, Phương Bình dùng cầu thiên địa chuyển đổi lực lượng thiên địa, sau đó dùng lực lượng khí huyết và lực lượng tinh thần nuôi dưỡng, điều này khiến cầu thiên địa vô cùng vững chắc.
Lúc này đây, hắn lại hấp thu tinh hoa năng lượng, hay võ giả địa quật còn gọi là "Tinh hoa sinh mệnh".
Đây cũng không phải là tinh hoa năng lượng đơn thuần, mà là tinh hoa được yêu thụ cấp chín chuyển hóa, chứa rất nhiều năng lượng sinh mệnh.
Giờ khắc này, những năng lượng này vừa giúp mở rộng cầu thiên địa, vừa giúp chữa trị những vết nứt, vết rách, khiến cầu thiên địa ngày càng "mập", và ngày càng "bẹp dí"...
Phương Bình vẫn có ý thức, hắn nhìn năm cây cầu thiên địa ngày càng dẹp, càng bẹp… thật sự có xúc động muốn ôm lão Lý khóc hu hu.
"Cái này vẫn là cầu thiên địa sao?"
"Sau đó có thể thu hồi vào trong cơ thể sao?"
Cầu thiên địa không được xem là thực thể, giống như cửa tam tiêu vậy, cũng là tồn tại trong hư vô.
Nhưng mà lúc này… nó hoàn toàn không giống như là vật hư vô, nhìn như thật, hầu như là thực thể đó có được không!
Cái "Bánh" lớn như vậy, làm sao mình có thể thu vào cơ thể được?
Khi Phương Bình đang nghĩ đến vấn đề này, Lão Lý cũng đang suy tư như vậy, vừa áp chế cầu thiên địa, vừa tự lẩm bẩm nói: "Quá lớn, chắc là không hẳn thu hồi vào được…"
Nếu như không thể thu vào cơ thể, Phương Bình triệt để thành phế nhân rồi.
Cũng không hẳn là phế nhân, nếu không thể thu vào cơ thể, sau này hắn chỉ có thể đặt cầu thiên địa ở bên ngoài cơ thể. Một cái bia ngắm lớn như vậy, nếu như giao thủ với nhau, vậy chỉ cần đánh vào tấm bia ngắm này là được. Đánh nổ rồi, e là Phương Bình sẽ trọng thương và bị hạ cấp.
"Thử xem có thể thu hồi vào hay không!" Lão Lý khẽ quát một tiếng.
Phương Bình nghe vậy bắt đầu thử nghiệm, mới thu được một nửa, Phương Bình đã trợn mắt lè lưỡi, giống như đã ăn no rồi, khó khăn nói: "Không được, cảm giác bị căng sắp nứt rồi!"
Lão Lý cũng bất đắc dĩ, một lát sau mới nói: "Vậy thì lại ép, ép cho nó nhỏ hơn một chút rồi thử lại xem!"
Phương Bình cũng không phí lời, tự mình ép nó lại, lão Lý cũng rất phối hợp.
Cái "bánh nướng" vốn to bằng thau rửa mặt dần dần thu nhỏ lại, càng ngày càng nhỏ, nhưng năng lượng này nàng nồng.
Lão Lý lẩm bẩm: "Em mà tự bạo, chắc còn mạnh hơn lực phá hoại của người khác quá."
Sắc mặt Phương Bình đen kịt, lão già này nghĩ cái quái quỷ gì vậy?
Sao chỉ biết nghĩ đến những chuyện tàn nhẫn như tự bạo thế chứ?
Mặc kệ hắn, Phương Bình không ngừng ép cầu thiên địa của mình, thầm nói: "Có thể ép thành kim đan hay không nhỉ? Mình sắp khai sáng con đường tu tiên rồi."
"Bớt nói nhảm!"
Lão Lý tức giận mắng một câu, quát lên: "Đừng nghĩ tới mấy chuyện thiếu đứng đắn như thế, tu tiên gì đó hồi xưa cũng có, mặc kệ thật giả, hiện cũng đã bị chứng minh là bàng môn tà đạo!
Tu tiên tu khí, võ đạo tu thân!
Trong ngoài một thể, kim thân bất diệt, lực lượng tinh thần trường tồn, đây mới là chính đạo!
Đừng nghĩ tới làm thần làm tiên gì đó là mạnh hơn võ đạo chúng ta, võ giả chúng ta có thể diệt tiên, đồ thần. Bản thân mạnh mẽ mới là căn bản!"
Phương Bình thấy hắn nói một tràng, cũng hơi bất ngờ, không biết nói gì hơn: "Em chỉ nói như thế, sao thầy để bụng làm gì."
"Chỉ muốn nhắc nhở em, đừng đi lầm đường lạc lối, dù trên đời thật sự có tiên đi nữa, gặp phải chúng ta, cũng bị diệt bởi một quyền!"
Lão Lý vô cùng tự tin, ngông cuồng.
Nếu như thật sự có tiên, gặp phải võ giả bọn họ cũng chỉ có đường chết!
Cấp tám kim thân, kim thân bất diệt, lực lượng tinh thần trường tồn, ngoại trừ võ giả, ai có thể giết?
"Được rồi, chẳng trách tên công pháp của Tổng đốc Trương lại nghe buồn cười như vậy."
Tu luyện là chuyện từ xưa truyền đến nay, võ đạo trường tồn cũng là một minh chứng cho con đường tu luyện chính đạo, võ đạo mới là con đường có thể phổ biến.
Là võ giả, ai cũng vô cùng tự tin, không hề cảm thấy còn có ngoại đạo nào có thể hơn võ đạo, địa quật mạnh như thế, thực ra cũng tu võ đạo, tu thân, chứ không phải tu ngoại vật.
Đối với lão Lý, khi Phương Bình nói khai sáng con đường mới, chính là đường lớn rộng thoáng không đi, mà đâm đầu đi vào đường hẹp quanh co.
Đây là tranh chấp giữa các đại đạo, Phương Bình nói đùa, nhưng đối với lão lý, đây là chuyện lớn, không bình thường, không thể đùa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận