Toàn Cầu Cao Võ

Chương 668: Trận đầu của Ma Võ (2)

Ngay giây phút Khổng Nguyên Vinh bước lên phía trước, tay trái Phương Bình đỡ đao, tay phải nắm lại, đột nhiên hét to: "Hám Địa!"
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang ra!
Mọi người chỉ nhìn thấy Phương Bình không ra quyền công kích Khổng Nguyên Vinh, mà là một quyền đấm xuống đất, võ đài vừa được đổi lập tức chấn động, tiếng nổ quá lớn khiến nhiều người hoa mắt ù tai!
Trên võ đài, Khổng Nguyên Vinh hơi mất trọng tâm, vội vàng đạp không!
"Hám Thiên!"
Phương Bình lại quát lên một tiếng lớn, nắm đấm lần thứ hai nện xuống võ đài, ầm một tiếng, hợp kim vỡ thành nhiều mảnh, bắn mạnh ra ngoài!
Trong không trung, Khổng Nguyên Vinh khẽ biến sắc, vội vàng vung thiết côn chống đỡ!
Tiếng va chạm đinh đinh đang đang vang lên, thiết côn va chạm với mảnh kim loại bắn ra tia lửa, Khổng Nguyên Vinh chỉ thấy mình dường như bị vô số thiết quyền đánh trúng, thân hình cậu ta lung lay, liên tiếp lui về phía sau!
"Hám Thiên, Hám Địa!"
Phương Bình tiếp tục rống to, cũng không thèm nhìn Khổng Nguyên Vinh, điên cuồng nện xuống võ đài!
Rất nhiều mảnh vỡ hợp kim nhanh chóng phóng về hướng Khổng Nguyên Vinh! Mà những mảnh vỡ chỉ bắn tung tóe trong phạm vi của võ đài!
"Ầm!"
Từng tiếng nổ vang lên, chấn động khiến cho một vài khán giả phổ thông đau đầu hoa mắt, chỉ cảm thấy buồn nôn muốn ói. Lúc này một vài Tông sư trên lầu hai ra tay dùng lực lượng tinh thần bao phủ khán đài, lúc này tiếng nổ không còn làm người ta khiếp sợ, nhưng âm thanh vẫn lớn vô cùng!
"Hám Thiên Quyền!"
"Hám Địa Quyền!"
"Cách Không Đả Ngưu!"
"Diệt Thế Quyền!"
"..."
Mỗi lần Phương Bình đánh ra một quyền đều gầm thét lên một tiếng, toàn bộ nhà thi đấu dường như cũng đều đang chấn động!
Hai vị bình luận viên trợn mắt há mồm. Thật lâu sau đó, nam bình luận viên khó khăn nói: "Cậu ấy… Phương Bình… Quyền pháp Phương Bình đánh ra với tên cậu ta hét lên chắc không liên quan tới nhau chứ?"
Nữ bình luận viên phân biệt một lúc mới cười khổ nói: "Là Kim Cương Quyền."
Lấy đâu ra nhiều quyền pháp như vậy, từ đầu đến cuối Phương Bình chỉ dùng Kim Cương Quyền.
Nam bình luận viên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, tôi còn tưởng tôi bị lạc đàn chứ.
Sau đó, nam bình luận viên mờ mịt nói: "Phương Bình đánh ra quyền vô cùng mạnh, lực bộc phát cũng cường đại đến đáng sợ, võ đài vừa mới được đổi sang hợp kim cấp C đã bị cậu ta đánh vỡ toang... Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là lực khống chế của Phương Bình cực kỳ mạnh, rõ ràng là vẫn còn dư sức để khống chế phạm vi bắn tung tóe của mảnh vỡ hợp kim này và chỉ nhắm vào Khổng Nguyên Vinh.
Mọi người cũng nhìn thấy, Khổng Nguyên Vinh còn chưa gặp phải công kích chính diện của Phương Bình nhưng lúc này cũng đã rất khó khăn rồi.
Song phương chênh lệch rất lớn!
Nhưng… Nhưng nếu như Phương Bình xuất quyền chính diện thì có lẽ Khổng Nguyên Vinh không đỡ được quá ba quyền… Vì sao cậu ta lại lựa chọn... lựa chọn chiến thuật như vậy?"
Nam bình luận viên cảm thấy bản thân đã uổng phí tu luyện hơn mười mấy năm!
Phương Bình thật sự rất mạnh, ít nhất đối với Khổng Nguyên Vinh là vậy.
Cậu ta chỉ dùng mảnh vỡ hợp kim làm binh khí công kích đã khiến Khổng Nguyên Vinh không có sức phản kích, mà còn không ngừng chống đỡ, đề phòng những mảnh vỡ này cắt mình thành vô số mảnh.
Mà đây chỉ là Phương Bình đang gián tiếp công kích cậu ta.
Nếu như công kích chính diện, với thực lực của Phương Bình, rất nhanh có thể đánh bại đối phương. Vậy vì sao Phương Bình lại làm chuyện thừa thãi này, lựa chọn chiến thuật như vậy quả thật khiến nhiều người nhìn không ra.
Nữ bình luận viên có chút khó xử, dừng một chút mới nói: "Thiên tài đều có suy nghĩ độc đáo, thực lực của Phương Bình rất mạnh, điểm này chúng ta có thể dễ dàng nhìn thấy, còn về việc vì sao lại lựa chọn chiến thuật như vậy... Khả năng là do sở thích và thói quen của cậu ấy..."
...
Hai vị bình luận viên khó khăn bình luận trận đấu.
Lầu hai.
Sắc mặt mấy vị cường giả Kinh Võ đen nhánh!
Chiến thuật chó má gì, Phương Bình chính là cố ý làm loạn!
Trận đấu buổi sáng kết thúc, Kinh Võ cố ý thay đổi võ đài, dùng hợp kim cấp C chế tạo võ đài to lớn. Võ đài như vậy, dù là võ giả cấp năm cấp sáu đối chiến, chỉ cần không cố ý phá hoại thì cũng dư xài.
Nhưng bây giờ... Phương Bình tên khốn nạn này rõ ràng là cố ý!
Khổng Nguyên Vinh là võ giả cấp bốn trung kỳ, thực lực chênh lệch rất lớn với Phương Bình, chênh lệch về khí huyết thậm chí chỉ gần bằng một nửa, cường độ cơ thể thì lại càng chênh lệch cực lớn.
Phương Bình không dùng tuyệt chiêu gì mà chỉ đơn thuần dùng thể chất và khí huyết cường đại của cậu đánh võ đài, hơn nữa không chế hướng bay của mảnh vỡ, áp chế Khổng Nguyên Vinh khiến cậu ta vô lực phản kích.
Nếu như thật sự ra tay toàn lực thì Khổng Nguyên Vinh chưa chắc có thể đỡ được một quyền của cậu.
Hiện tại đánh ra nhiều quyền như vậy, nhìn có vẻ sôi động, trên thực tế là đang làm điều vô dụng!
Không, cũng không vô dụng, ít nhất thì võ đài to lớn này đã bị Phương Bình đánh thành than tổ ong rồi!
"Hừ!"Một vị đạo sư của Kinh Võ thật sự không nhịn được nữa, hừ mạnh một tiếng!
Mấy người Hoàng Cảnh chỉ trơ mắt nhìn, không ai lên tiếng cũng không ai giải thích.
Thi đấu mà, ông quản được Phương Bình đánh thế nào à, cậu ta thích đánh thế nào thì đánh như vậy, không ra khỏi phạm vi đài là được, có bản lĩnh thì các người bảo Tây Sơn bên kia nhận thua đi.
"Ầm!"
Tiếng nổ lớn tiếp tục vang vọng trong nhà thi đấu. Rất nhiều mảnh vỡ không ngừng phóng về hướng Khổng Nguyên Vinh, mặc dù Khổng Nguyên Vinh cố gắng chống đỡ những vẫn bị một vài mảnh vỡ xẹt qua, trên người xuất hiện từng vệt máu.
Lực lượng khí huyết của Phương Bình mạnh hơn nhiều so với cậu ta.
Lúc này, mảnh vỡ hợp kim bám vào lực lượng khí huyết của Phương Bình, toàn bộ bắn về phía Khổng Nguyên Vinh, những mảnh vỡ hợp kim này có thể so với một đội cung tên cường giả cấp bốn sơ kỳ tập thể công kích cậu ta.
Khổng Nguyên Vinh cũng tuyệt vọng rồi!
Chênh lệch hai bên rốt cuộc lớn đến mức này sao?
Từ đầu đến cuối, Phương Bình vẫn chưa có bất kỳ hành động tiếp xúc nào với cậu, lẽ nào cứ thất bại như vậy?
"Thiên Hạ Vô Địch Quyền!"
Chính lúc này, Phương Bình lại gầm thét một tiếng, tay trái vẫn luôn đỡ đao cũng không đỡ nữa, song quyền tung ra!
Bên trên song quyền bùng nổ hào quang huyết sắc chói mắt!
"Ầm!"
Lần này, âm thanh vang lên còn mãnh liệt hơn trước đó!
"Két..."
Một tiếng nổ tung vang ra, võ đài hoàn toàn bị nổ.
Võ đài to lớn chỉ được bao phủ bên ngoài bởi hợp kim cấp C, bên trong thực ra vẫn là hợp kim phổ thông.
Lúc này Phương Bình đánh ra một quyền toàn lực, hai quyền cùng lúc đánh vỡ hợp kim cấp C bên ngoài, lớp hợp kim bên trong không chịu được lực lượng lớn, lập tức vỡ thành nhiều mảnh.
"Răng rắc!"
Tiếng rạn vỡ vang lên, Phương Bình đứng thẳng trong không trung, Khổng Nguyên Vinh đứng bên cạnh cũng thở hồng hộc, võ đài dưới chân hai người... cứ thế sụp xuống.
Phương Bình vẫn bình thản, khẽ bĩu môi nói: "Võ đài vỡ rồi, vậy ai thắng?"
Toàn bộ đều im lặng, một lúc lâu, tầng hai có người khẽ thở dài nói: "Khổng Nguyên Vinh, nhận thua!"
Là giọng của hiệu trưởng Phùng.
Còn đánh cái gì nữa! Phương Bình không làm Khổng Nguyên Vinh bị thương, không biết là vì hiệu quả của những viên thuốc mới nhận hồi sáng hay là cố ý phá Kinh Võ.
Nhưng cho dù thế nào thì chênh lệch về thực lực rất lớn.
Bây giờ võ đài không thể đánh được nữa, còn không nhận thua thì có lẽ Khổng Nguyên Vinh sẽ bị đánh mất.
Khổng Nguyên Vinh mang theo sự kìm nén, oan uổng đến cực độ, cùng sự ấm ức, phẫn nộ, chán nản, tự trách… xuống võ đài, không cách nào tiếp tục đi.
Tóm lại, cảm xúc bị bùng nổ đến cực hạn rồi!
Cậu ta làm như vậy là quá ức hiếp người!
Từ đầu đến cuối không đánh với cậu một chiêu nào, cho dù bị cậu ta đánh cho một quyền thương nặng, thì cậu cũng nhận thua.
Nhưng từ đầu tới cuối Phương Bình chỉ đánh võ đài, rất ra dáng cật lực đánh võ đài, thua như thế quả thật còn nhục nhã hơn so với việc bị Phương Bình đánh bị thương.
Phương Bình cố tình không quên nhắc nhở nói: "Nhớ ván cược của chúng ta."
Khổng Nguyên Vinh: "..."
Khổng Nguyên Vinh không lên tiếng, cũng không quay đầu mà đi thẳng vào hậu trường.
...
Hậu trường.
Mấy học viên của Tây Sơn Võ Đại, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, sau một hồi, võ giả sắp lên đấu rầu rĩ nói: "Đánh không?"
Mọi người nhìn nhau, cái này... không dễ quyết định.
Trong lúc mọi người còn đang chần chừ thì một vị đạo của Tây Sơn Võ Đại đi tới, u ám nói: "Đánh, bảo tồn thực lực, nhưng không thể chưa đánh đã nhận thua!"
Thua là điều đương nhiên.
Nhưng không lên võ đài mà đã nhận thua, võ đại không có truyền thống này. Có khó khăn cũng phải lên, dù có phải thua đi nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận