Toàn Cầu Cao Võ

Chương 849: Dọa Người Là Sở Trường Của Ta (3)

"Vậy thì đơn giản, nếu các vị Tông sư không để ý, bây giờ ta sẽ mắng chửi Giáo Hoàng với Chân Thần của tà giáo, các vị Tông sư ngoại phóng lực lượng tinh thần, quan sát sóng tâm lý của Triệu tổng, ta nghĩ nếu thật là tà giáo đồ, cho dù tâm lý võ giả có mạnh đến đâu đi nữa, khi đối mặt với tình huống này, nhiều ít gì cũng sẽ hơi dao động."
Vừa nói ra câu này, mọi người hơi sửng sốt.
Nói thật, mấy năm qua cũng bắt được nhiều tà giáo đồ, nhưng toàn bắt khi bọn chúng đang hoạt động, hoặc nếu có đối tượng tình nghi thì âm thầm điều tra tìm chứng cứ, rất ít người làm như Phương Bình.
Trước khi chưa có chứng cứ xác thực, người như Triệu Vũ sẽ không bị bắt.
Lần này cũng do Phương Bình nói như đinh đóng cột, sự việc lại ầm ĩ, nên mới bắt đối phương khi chưa có chứng cứ.
Ngô Xuyên ngẫm nghĩ, Phương Bình nói không thỏa đáng cho lắm… Nhưng chưa chắc không có tác dụng.
Cục điều tra và Quân đội trước giờ chưa từng nghĩ đến phương thức thẩm vấn này.
Có lẽ… có thể tiếp thu cách này.
"Được, vậy ngươi thử đi."
Phương Bình vừa nghe câu này, không khách khí, lập tức mở miệng chửi: "Giáo Hoàng của Thần Giáo chó má tụi bây là đống phân trâu, thứ xấu xa...@#%..."
Phương Bình mở miệng liền chửi, chửi liên tục nhưng không hề lặp từ.
Mắng xong Giáo Hoàng rồi mắng Chân Thần, mắng xong Chân Thần rồi lại mắng lý niệm khốn nạn của bọn chúng.
Đây là lần đầu tiên có người đứng trước mặt gần hai mươi vị Tông sư, mắng chửi liên tục hơn chục phút.
Tất cả Tông sư đều ngoại phóng lực lượng tinh thần, quan sát dao động cảm xúc của hai người trong phòng khách.
Dưới sự quan sát của nhiều Tông sư như vậy, võ giả sơ cấp trung cấp rất khó che giấu biến động cảm xúc của mình.
Trên mặt đất, Lưu Hạ mặt đỏ lên.
Nhưng hắn không thể mở miệng.
Mọi người cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ, oán hận, thù hằn… của hắn
Đến mức này, Lưu Hạ cũng không che giấu nữa.
Ngô Xuyên cũng không cho hắn cơ hội nói chuyện, hắn gần như không có cơ hội tránh kiếp nạn này.
Cảm nhận được sự thay đổi này, Ngô Xuyên khẽ ngưng mày, mặc dù nghe Phương Bình chửi người khiến lỗ tai hắn ngứa ngáy khó chịu, nhưng… vẫn có hiệu quả.
Hơn mười phút trôi qua, Phương Bình cũng chửi mệt rồi.
Trịnh Minh Hoành khẽ thở phào nhẹ nhõm, mở miệng nói: "Cảm xúc của Triệu Vũ không hề dao động."
Phương Bình cười nói: "Vậy chỉ có thể chứng minh Triệu tổng không phải là cuồng tín đồ, có vài người, theo chủ nghĩa vị kỷ, chỉ tin bản thân, ai mà quản tâm Giáo Hoàng hay không Giáo Hoàng, có điều, như thế chúng ta có thể loại trừ khả năng Triệu tổng là cuồng tín đồ được nuôi dưỡng từ nhỏ.
Mà vẫn còn loại giả thiết thứ hai, khả năng là giữa đường gia nhập vẫn chưa được loại trừ."
Phương Bình nói xong lại nói: "Nếu như giữa đường gia nhập, Triệu tổng sẽ không gia nhập trong thời gian thực lực còn yếu, nếu không ít nhiều gì cũng sẽ để lại dấu vết.
Triệu tổng vào công ty dược phẩm, vì để ông ta nhanh chóng xâm nhập vào tầng lớp nhân viên cấp cao, ta cảm thấy tà giáo sẽ đầu tư Triệu tổng.
Trịnh tổng, Triệu tổng làm việc ở công ty dược phẩm bao nhiêu năm rồi?"
Trịnh Minh Hoành suy nghĩ một chút, đột nhiên lấy điện thoại ra gọi, một lát sau cúp điện thoại nói: "34 năm."
"Thời gian dài như vậy, mới trà trộn lên chức lão tổng của tỉnh công ty… Ta thấy xác xuất gia nhập vào tà giáo trong thời gian còn nhỏ yếu không cao.
Khả năng cao hơn có lẽ là gần đây, bước vào cấp sáu thậm chí là sau khi đỉnh cấp sáu, bởi vì không thể tiến thêm bước nữa, Triệu tổng bị mê hoặc rồi.
Nếu không, lấy địa vị với thân phận của Triệu tổng, cũng đủ thỏa mãn nhu cầu để tu luyện.
Trịnh Minh Hoành gật đầu nói: "Đó là đương nhiên, với thân phận của Triệu vũ, lại là người của công ty dược phẩm, tuyệt đối sẽ không thiếu thốn đến mức ngay cả dược phẩm tu luyện cho bản thân không đủ."
Phương Bình cười nói: "Lời này của Trịnh tổng thật tự tin, rất nhiều người của võ đại không đủ tài nguyên tu luyện cho bản thân.
Trịnh Minh Hoành đen mặt, ta đang giải thích khả năng Triệu Vũ phản bội không cao.
Muốn dụ dỗ Triệu Vũ đầu quân tà giáo, trừ phi tà giáo đáp ứng giúp hắn ta trở thành cấp bảy, nếu không thì không thể.
Phương Bình lại nói: "Triệu tổng vào đỉnh cấp sáu bao lâu rồi?"
"Tám năm."
Điều này Trịnh Minh Hoành biết rất rõ.
"Tám năm, mà ngay cả trình độ tinh huyết hợp nhất cũng chưa đạt đến, điều này có nghĩa bước vào cảnh giới cấp bảy cực kỳ khó khăn, còn không biết phải cần bao nhiêu cái tám năm. Đến lúc này, vì để trở thành cường giả cao cấp, làm ra một số chuyện gì đó, cũng có thể hiểu được."
"Phương Bình, nói chuyện phải có chứng cứ, lẽ nào tất cả đỉnh cấp sáu đều sẽ bị mê hoặc?"
Phương Bình cười nói: "Ngược lại cũng không phải, ta muốn hỏi Triệu tổng một câu, khí huyết của ngài viên mãn chưa?"
Triệu Vũ khẽ ngưng mày, gật đầu nói: "Viên mãn rồi."
"Lực lượng tinh thần thì sao?"
"Bình thường."
"Vậy nghĩa là thứ Triệu tổng cần không phải tài nguyên tăng khí huyết, mà là bảo vật tăng lực lượng tinh thần, nhưng thứ này rất khó để có được!"
Phương Bình cảm khái nói: "Muốn trở thành cao cấp, thậm chí tinh huyết hợp nhất, vậy phải cần lấy thứ này để dụ dỗ ngài rồi.
Một vị cường giả cấp sáu, không thể đến nói mấy câu thì có thể dụ dỗ được, phải cần có lợi ích thiết thực, thấy được lợi ích mới được.
Triệu tổng, ta hỏi ngài thêm một câu nữa, những năm qua, ngài có thu hoạch được thứ nào gia tăng lực lượng tinh thần không?
Nếu như từng thu được, ngài có thể nói kỹ mình tìm được ở đâu không?"
Triệu Vũ lắc đầu nói: "Không có."
Thứ này không phải là rau cải trắng, sao có thể có được đơn giản như vậy được.
Phương Bình nghe vậy đột nhiên cười nói: "Các vị ở đây, có ai từng lấy được bảo vật như vậy hoặc từng dùng qua không?"
Đám người ngơ ngác nhìn nhau, hồi lâu, đều lắc đầu.
Mọi người thật sự chưa từng dùng qua thứ này.
"Vậy các vị có biết rằng, bảo vật như thế, cho dù dùng hết, thực ra sẽ vẫn sót lại một chút khí tức trong cơ thể hay không?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Triệu Vũ khẽ chớp.
Phương Bình không để ý, nhìn về phía Lý Trường Sinh cười nói: "Viện trưởng Lý, ngài từng dùng năng lượng tinh hoa, đến bây giờ vẫn còn sót lại khí tức của lực lượng sinh mệnh..."
Lão Lý suy nghĩ một chút, nói: "Thời gian ta dùng quá ngắn."
Phương Bình lắc đầu nói: "Thời gian dài cũng vậy, thực ra điểm này rất dễ nhận thấy được, chỉ là bình thường mọi người không quá để ý mà thôi.
Triệu tổng nói bản thân chưa từng dùng bảo vật gia tăng lực lượng tinh thần, mà căn cứ vào suy đoán của ta, như ông ấy vì muốn đột phá đến cao cấp mới đầu quân vào tà giáo.
Về phía tà giáo, tất nhiên sẽ lấy ra bảo vật khiến ông ấy động tâm!
Đối với Triệu Vũ mà nói, thứ gì mới khó có thể lấy được?
Chỉ có bảo vật gia tăng lực lượng tinh thần, thứ này, đối với một vị cường giả khao khát đột phá đến cảnh giới cấp bảy mà nói, không ai có thể chịu nổi mà không dùng đúng không?
Nói mà không có chứng cứ, Triệu tổng sẽ không tin đối phương.
Ít nhất đối phương cũng sẽ lấy một ít ra để làm mồi nhử, khiến Triệu tổng mắc câu.
Một khi Triệu tổng dùng qua, vậy nhất định sẽ có khí tức lưu lại, khí tức còn lưu lại trên lượng tinh thần, ông ấy cảm ứng không được, nhưng các vị Tông sư ở đây có thể.
Bây giờ, em sẽ cho các vị Tông sư lấy điểm này làm mục tiêu, bắt đầu điều tra kỹ.
Nếu như không có khí tức nào đặc biệt lưu lại, vậy có nghĩa suy đoán trước đó của ta là sai, chỉ có thể đợi kiểm nghiệm tiếp theo...
Nếu như có..."
Còn chưa nói xong, Triệu Vũ đột nhiên nói: " Những năm qua ta vào địa quật nhiều lần, dùng rất nhiều thuốc và quả năng lượng không biết tên, không biết có phải là bảo vật gia tăng lực lượng tinh thần hay không, dù sao lực lượng tinh thần của ta không thể ngoại phóng, đối với việc lượng lực tinh thần của bản thân có tăng hay không, không thể cảm ứng rõ ràng."
Nói xong, Triệu Vũ lại nói: "Điều này, ta thấy không thể làm bằng chứng cho suy đoán của ngươi."
Phương Bình đột nhiên cười, suy nghĩ nói: "Chậc chậc, ta vừa nói như vậy, Triệu tổng đã nói có lẽ từng ăn qua cái này, bảo vật gia tăng lực lượng tinh thần, trở thành rau cải trắng rồi sao? Khắp nơi đều có?
Hơn nữa nếu thật sự có loại bảo vật này, ta nghĩ, cho dù cảm nhận không quá rõ ràng, nhưng võ giả kiểu gì cũng cảm nhận được thay đổi của bản thân chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận