Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1532

Ở Tử Cấm địa quật, ngoại trừ một thành từng khai chiến với nhân loại, 11 thành còn lại đều chưa hề có ra tay với nhân loại. Nhưng lúc này, Lý Chấn nói giết liền giết, không chút do dự.
Đương nhiên, Phương Bình cũng lười quan tâm chuyện này, chuyện không có quan hệ gì với mình, hắn trước giờ vẫn không quá quan tâm.
Lý Chấn tiếp tục nói: "Truy nã và bắt sống toàn bộ võ giả cấp bốn cấp năm! Một phần mang đi Thiên Nam địa quật, một phần để nhân loại chúng ta nghiên cứu!"
Lý Chấn lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Thiên Nam địa quật không phải nói cao cấp không tham chiến sao? Vậy đưa nhóm võ giả trung cấp này vào, ta muốn nhìn xem, vì một chút tài nguyên và địa bàn mà khai chiến lẫn nhau, hay là bọn họ sẽ thu nhận, nuôi binh để đánh lại chúng ta.
Ta đoán, vì cướp giật tài nguyên trong địa bàn, bọn họ rất có thể sẽ tranh giành, nội chiến lẫn nhau.
Đương nhiên, chỉ là thử nghiệm thôi.
Trục xuất một nhóm võ giả sơ cấp phụ trách khai hoang, thám hiểm. Tập trung một nhóm lại với nhau trong một thành ở Tử Cấm địa quật, tạo một tòa thành võ giả, dùng để rèn luyện cho võ giả nhân loại.
Trước đây, võ giả sơ cấp ở các địa quật rất khó có cơ hội rèn luyện, trong hai năm qua, võ giả tà giáo cũng bắt đầu giảm đi rất nhiều, không còn dám ló mặt ra nữa.
Võ giả sơ cấp còn thiếu kinh nghiệm thực chiến rất nhiều, dù có phải hy sinh một số, cũng phải rèn ra được một nhóm người có tài.
Về phần người bình thường ở địa quật, cho phụ trách đào mỏ, trồng dược liệu.
Nhưng vẫn còn quá nhiều!"
Lý Chấn nói xong, Trương Đào cười nói: "Đơn giản thôi, ném vào vùng cấm! Mở ra đường nối, đưa hơn một nửa người bình thường ở địa quật vào vùng cấm, vùng cấm muốn giết hay trục xuất hay mặc kệ thì cũng không liên quan gì đến chúng ta, chết cũng tốt, sống cũng được, dù sao cũng không phải chúng ta giết.
Võ giả địa quật cũng không phải ai cũng không để ý đến những người bình thường này. Một khi Yêu Thực vương đình không xử lý được, có lẽ họ sẽ gặp phải rắc rối.
Chúng ta an bài đại khái như vậy, các vị thấy sao?"
"Không ý kiến!"
"Mấy vị Bộ trưởng làm chủ là được."
Tất cả mọi người không có ý kiến gì, Trương Đào cười nói: "Vậy thì quyết định như vậy đi, ngày mai, mọi người tiến vào Tử Cấm địa quật, bắt đầu xử lý công tác sau chiến đấu!
Tiêu diệt cấp sáu, bắt sống võ giả cấp bốn cấp năm đưa đến Thiên Nam địa quật! Trục xuất người bình thường! Xây dựng một tòa thành tương đối an toàn để rèn luyện võ giả sơ cấp của Hoa Quốc..."
Chỉ với dăm ba câu, mọi người đã quyết định xong, không hề dây dưa dài dòng chút nào.
Nói xong những thứ này, Trương Đào lại cười nói: "Bộ trưởng Nam đột phá tuyệt đỉnh, thật đáng mừng! Hoa Quốc sinh ra một vị võ giả cấp tuyệt đỉnh thứ 15, đáng để ăn mừng!"
Mọi người đua nhau chúc mừng Nam Vân Nguyệt. Nam Vân Nguyệt cũng cười đáp lại, tâm tình không tệ.
Nam Vân Nguyệt tâm tình không tệ, thuận miệng hỏi: "Lúc trước ta tiêu diệt được một số cấp chín, có thu hoạch gì không?"
Trong đám người, Quân đoàn trưởng Trấn Quốc Quân của Cục điều tra và truy bắt - Chung Thanh Hoan liếc mắt nhìn Phương Bình và Lý Trường Sinh, mở miệng đáp: "Cây hoa Diệt Sinh bị Phương Bình là Lý Trường Sinh cầm đi giữ giùm rồi!"
Lúc nói lời này, Chung Thanh Hoan gắt gao nhìn chòng chọc Lý Trường Sinh! Lão già khốn kiếp này cướp mất hoa Diệt Sinh của bà!
Nếu bọn họ không lấy đi, Nam Vân Nguyệt hiện đã đột phá đến tuyệt đỉnh, bà ấy cũng có thần binh cấp chín, gốc yêu thực cấp chín này cũng không có tác dụng lớn với bà ấy.
Xác suất cao sẽ cho Chung Thanh Hoan dùng.
Nhưng tên khốn Lý Trường Sinh này lại trực tiếp cướp lấy từ tay bà!
Nụ cười của Nam Vân Nguyệt tắt ngúm, bị... bị lấy đi rồi? Ra tay nhanh thật!
Trương Đào cười cười, cũng không nói gì, lấy đi rồi thì tốt!
Nếu ở trong tay Nam Vân Nguyệt, đừng hòng lấy được, nhưng ở trong tay Phương Bình... Có thể cân nhắc.
Bộ Giáo Dục cũng có vài vị cường giả cấp chín.
Bắc Cung Vân - Quân đoàn trưởng Võ An Quân, Tạ Y Phạm - phó bộ trưởng Bộ Giáo Dục. Bộ Giáo dục hiện tại có một vị tuyệt đỉnh, hai vị cấp chín.
Phía Cục điều tra và truy bắt, một vị tuyệt đỉnh, một vị quân đoàn trưởng Chung Thanh Hoan.
Quân bộ thì mạnh rồi.
Lý Chấn là võ giả tuyệt đỉnh, cấp chín có Điền Mục, Quách Hiên, Lý Đức Dũng và Tư lệnh Chu đang tọa trấn ở Vương Chiến Chi Địa.
Ba bộ, tính cả tuyệt đỉnh, có tổng cộng 10 vị cường giả cấp chín.
Mà trong bốn Trấn thủ phủ, có 4 vị cấp chín trên bảng xếp hạng thuộc về Trấn thủ phủ phía Đông và phía Bắc, ngoài ra còn có cường giả chưa lên bảng nhưng Trần Diệu Tổ và Trần Thất, hai người này cũng thuộc Trấn thủ phủ.
Hai Trấn thủ phủ phía Tây và phía Nam có thực lực hơi yếu hơn một chút, chỉ có Trấn thủ sứ và phó Trấn thủ sứ là cấp chín.
Trên bảng xếp hạng cấp chín, có 36 cường giả cấp chín, Phủ Vương đã khuất, trên thực thế chỉ còn 35 người. Ba bộ bốn phủ có 18 người trên bảng xếp hạng, chiếm hơn một nửa.
Hơn nữa, Ngô Khuê Sơn, Phạm Hải Bình, Phương Vũ thật ra cũng có thể xem là người của ba bộ bốn phủ.
Trong lòng lão Trương tính toán những thứ này, suy tính xem có thể tiếp tục nhổ lông Phương Bình hay không. Hiện nay, trong số cấp chín của Bộ Giáo Dục, Tạ Y Phạm còn chưa có thần binh đây.
Nghĩ thì nghĩ, Trương Đào không vội, ông nói tránh: "Ta muốn sắp xếp lại bảng xếp hạng cấp chín..."
Nghe vậy, trong nhóm người, hai vị hội trưởng Hiệp Hội Võ Đạo tím tái mặt mày!
Ngay lúc đang nói chuyện chính... ngươi lại muốn sắp xếp bảng xếp hạng? Ý gì đây? Ngươi nhất định phải giành hạng nhất hay sao?
Trương Đào không quan tâm bọn họ nghĩ gì, cười cười nói: "Hiện tại, có một số chuyện không nên tiếp tục. Cũng nên cho Phủ Vương Hình Khai Văn xuống khỏi bảng xếp hạng rồi. Sau khi hy sinh, người nhà của Phủ Vương cũng không dám làm đám tang... Nói thật, chúng ta có lỗi với bọn họ.
Nhưng khi đó thế cuộc như vậy, hết cách rồi, chúng ta không thể để cho thế cuộc rung chuyển.
Lần này, làm lại bảng xếp hạng, ta đã nghĩ kỹ rồi, Trần Diệu Tổ tiền bối, ngài và Trần Thất tiền bối vào bảng, gia chủ nhà họ Tưởng, họ Vi, họ Tô và họ Lý đều lên bảng đi.
Như vậy, dù không còn Phủ Vương, bảng xếp hạng của chúng ta cũng có 41 người!
Bảng xếp hạng cấp chín lúc trước tổng cộng chỉ có 33 người, sau đó được tăng lên vài người, hiện tại là 41 người, cũng có thể giảm được khủng hoảng từ cái chết của Phủ Vương.
Trương Đào than thở: "Áp dụng cách tương tự cho các cường giả cấp bảy cấp tám đã hy sinh. Người nhà của bọn họ cũng không dám công khai tuyên bố người nhà đã mất, có khổ tự biết, đối mặt với người ngoài còn phải miễn cưỡng vui vẻ, cũng khó cho bọn họ.
Để người bị chết gánh vác trách nhiệm, tỏ rõ chúng ta quá vô dụng."
Lời nói của Trương Đào khiến mọi người có hơi buồn lòng khó chịu.
Để người đã khuất vẫn giữ vị trí trên bảng xếp hạng không phải là tỏ lòng biết ơn các vị anh hùng này, mà điều này chứng minh nhân loại quá yếu. Nhân loại không đủ mạnh, nên sau khi tử trận, người chết vẫn phải gánh vác trách nhiệm.
Nghe những lời này, hai vị hội trưởng Hiệp Hội Võ Đạo vội vàng gật đầu, bọn họ đã hiểu lầm Bộ trưởng Trương rồi.
Trương Đào không quan tâm, cuối cùng nói: "Thắng lợi của Tử Cấm địa quật cũng không cần quá mức gióng trống khua chiêng... Các vị cũng biết, dù sao trận này cũng liên quan đến mấy chục triệu nhân loại địa quật.
Có một số người sẽ lên tiếng đòi bình đẳng chủng tộc, ta chẳng muốn tốn công sức ứng phó với bọn họ.
Mọi người trở về nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt..."
Ông còn chưa nói xong, Phương Bình đã hiếu kỳ nói: "Các tiền bối đâu có bị thương đâu?"
Nghe vậy, mọi người đều không còn gì để nói.
Đúng, không bị thương, bởi vì thương thế đều đã lành hết rồi!
Nhưng bọn họ biết, Phương Bình không phải hiếu kỳ mà nói như vậy, hắn có ý đồ riêng.
Đúng như dự đoán, ngay sau đó, Phương Bình than thở: "Đáng tiếc, ta đi Giới Vực, nguy hiểm vô cùng, kém chút không về được. Đánh với quái vật ở Giới Vực đến mấy trăm hiệp, mấy lần kim thân tan vỡ, thậm chí, ngay cả hạt nhân vật hóa hình cũng bị đánh nát mới lấy được một chút cơ duyên ở Giới Vực..."
Nói xong, Phương Bình lấy vật hóa hình của mình ra cho mọi người nhìn.
Nhìn căn phòng hoàng kim tàn tạ không ra hình dáng gì, một ít Tông sư biến sắc.
Lúc trước họ nghĩ Phương Bình nói đùa, nhưng lúc này, các cường giả Tông sư đều thay đổi sắc mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận