Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2940: Ngạc Nhiên Chưa? Vui Vẻ Không?

Chương 2940: Ngạc Nhiên Chưa? Vui Vẻ Không?Chương 2940: Ngạc Nhiên Chưa? Vui Vẻ Không?
"Phương Bình không chết!"
Lúc này, đám người Chiến Vương cũng nhìn thấy Phương Bình, ai cũng tỏ vẻ vui mừng.
Sau đó bắt đầu gào thétI
"Phương Bình, chạy maul"
"Đi, tiếp ứng Phương Bình!"
Các cường giả Nhân tộc hơi bấn loạn. Nơi Phương Bình xuất hiện quá nguy hiểm, đứng rất gần ba vị cường giả đang đánh nhau, chỉ cần hơi bất cẩn một chút là chắc chắn phải chết.
Giờ khắc này, Trương Đào cũng giận dữ hét: "Ai dám đánh lan đến Phương Bình, hại chết hắn, hôm nay không chết không thôi!"
Thiên Vương hoàn toàn có thể khống chế sức mạnh của bản thân. Chỉ sợ hai vị Thiên Vương cố ý muốn đánh trúng Phương Bình, muốn giết chết hắn.
"Phốc!" Máu tươi màu đỏ phun ra khỏi miệng.
Giờ khắc này, dư âm rung chuyển!
Phương Bình cười khằng khặc quái dị nói: 'Dù sao cũng bị phế rồi, chơi chết ta cũng không sao! Lão Trương, đừng đánh đến chết với bọn họ, hôm nay không giết được, chẳng lẽ ngày mai không giết được sao?"
Phương Bình bị đánh bay ra xa, hắn như con thuyền xốc nảy, cô độc trôi nổi trên biển, huyết nhục tàn tạ sau lưng tiếp tục nổ tung.
Đùng!
"Tìm một chỗ, trốn mấy năm, sau đó chơi chết bọn họ cũng không muộn!"
Ông càng sốt ruột, Tốn Vương lại càng lạnh lùng.
Nhưng cứ như thế mà để Phương Bình rời đi cũng không được!
Phương Bình giãy giụa bay về phía trước, vẫn còn muốn sống. Tốn Vương và Cấn Vương liếc mắt nhìn nhau, suy nghĩ đầu tiên của bọn họ là giết Phương Bình!
Nhưng lời uy hiếp của Trương Đào vẫn còn vang vọng bên tai, nếu bọn họ giết Phương Bình, e là Võ Vương sẽ thật sự liều mạng với bọn họ. Hơn nữa Phương Bình đã phế bỏ, giết Phương Bình, có hại nhiều hơn có lợi.
Chỉ khi cường giả bị thương quá nặng thì máu vàng mới biến thành màu đỏ, đây là dấu hiệu hắn đã bị trọng thương sắp chết.
Bây giờ, tuyệt đỉnh cũng có thể đối phó với Phương Bình, huống chi hắn còn là Thiên Vương cổ xưal
Lúc này, Cấn Vương đột nhiên bạo phát, chống lại Trương Đào, mà Tốn Vương lại rút lui một bước, không có ra tay, lực lượng tinh thần hơi động một chút, chớp mắt bao trùm đến chỗ Phương Bình.
Quá dễ dàng!
Phương Bình vẫn còn rất nhiêu điểm đặc biệt. Phương Bình còn có ân với Trương Đào, nếu bắt được Phương Bình, có lẽ có thể ép Nhân tộc làm một số thứ. Phương Bình cấp Thánh Nhân không dễ bắt, nhưng cấp tám thì...
Trương Đào nổi giận gầm lên một tiếng, trảm nổ tung hai tay của Cấn Vương, tốt xấu gì ông cũng phá bảy, Cấn Vương hiện tại không thể đánh lại ông.
Tốn Vương cười, quá yếu, gãi ngứa cũng không đủ tư cách!
Phương Bình quát to một tiếng, đấm ra một quyền, nhưng đối với lực lượng tinh thân bao trùm xung quanh lại không có bất kì hiệu quả nào, bản thân hắn còn bị phản lại, âm một tiếng, vỡ đầu chảy máu, thất khiếu chảy máu. "Ha ha ha!" Tốn Vương cười to, lực lượng tinh thần ngay lập tức bao phủ Phương Bình.
"Không chết không thôi!" Tốn Vương cười nhạt nói: "Bản vương không giết hắn, rác rưởi cũng không đáng bản vương giết, bản vương chỉ đang bảo vệ hắn, giúp Nhân Vương thế hệ này không bị dư âm đánh chết, không phải sao?"
'Ấy, hình như dùng lực hơi mạnh, quên mất Nhân Vương đã bị phế..."
"Ngươi dám!" Trương Đào gầm lên: "Tốn Vương, ngươi chớ ép ta giết ngươi!"
Dùng hết sức hết lực cũng không thể phá được lực lượng tinh thần của hắn. Nếu là Phương Bình của lúc trước, tuy lực lượng tinh thần không bằng hắn, thực lực cũng không bằng hắn, nhưng nếu dùng hết toàn lực, hoàn toàn có thể đánh vỡ lực lượng tinh thần của hắn, dù sao hắn cũng chưa dùng hết sức.
Lực lượng tinh thần như lao tù, chớp mắt bao vây Phương Bình.
"Ngươi dám làm nhục ta như vậy!" Phương Bình rít gào, hai mắt đỏ như máu: "Muốn giam giữ ta ép buộc Nhân tộc? Suy nghĩ viển vông! Dù ta có phải tự bạo cũng không để ngươi thành công!"
"Ngươi có tư cách tự bạo sao?" Tốn Vương liên tục cười ha ha, lực lượng tỉnh thần bạo phát, trấn áp Phương Bình, hai mắt hắn dại ra, thất khiếu chảy máu giàn giụa.
Trương Đào điên cuồng chém vào Cấn Vương, giận dữ hét: "Thả hắn! Thả hắn, hôm nay tha cho các ngươi!"
"Thả hắn!" Lúc này, đám người Chiến Vương cũng vội vã bay đến chỗ Phương Bình, có người nóng nảy, thấy Phương Bình bị bắt như tù nhân, bị kẻ địch nhốt lại, hai mắt đỏ như máu, cũng bắt đầu phát điên.
Giờ khắc này, bỗng nhiên có người cảm thấy bi ai vô cùng.
Hổ xuống đồng bằng bị chó nạt!
Anh hùng khuất bóng!
Phương Bình ở thời kỳ đỉnh phong, một người chiến ba Thiên Vương, dù không địch lại, cũng có thể chuyện trò vui vẻ, không quan tâm sống chất.
Bây giờ... bây giờ lại như một con chó già, bị người ta nhốt trong lông giam tinh thần.
Sống không bằng chết!
"Phương Bình!" Chiến Vương rít gào, Lý Chấn gào thét.
Đương đại Nhân Vương, dung đạo Võ Vương, vất vả lắm mới sống được, ai ngờ vừa ra tới, đã bị người cầm tù, bi ai đau đớn làm saol
Phương Bình từng không sợ trời không sợ đất, bây giờ ngay cả tự bạo cũng không làm được.
Trong đám người, khí cơ của Thẩm Hạo Thiên lay trời, khí huyết bành trướng, giận dữ hét: "Võ Vương, ngăn cản bọn họi"
Ông muốn tự bạo, muốn nổ tung nhà tù đang nhốt Phương Bình!
Trương Đào thấy thế, thâm mắng trong lòng, nổ nổ nổ, tên nào cũng chỉ biết nổi
Nhân tộc còn bao nhiêu người đâu chứ? Ngươi còn muốn nổi
Trần lão khai sáng Tân Võ chết rồi, ngươi vất vả lắm mới đến cấp Đế, bây giờ còn muốn nổ, nổ chết ai chịu trách nhiệm bây giờ?
Thấy đám người đó sắp phát điên tới nơi, ai cũng muốn đi cứu viện Phương Bình, Trương Đào bất đắc dĩ, phiền muộn vô cùng.
Cứu cái gì mà cứu!
Thằng nhóc đó đang thực hiện âm mưu xấu xa đấy.
Bây giờ mà đi cứu người, mình chết không nói, còn quấy rây kế hoạch của hắn. Nhưng ông không thể nói như vậy được!
Thậm chí cũng không thể biểu thị quá rõ ràng, hai vị Thiên Vương cổ xưa cũng không ngốc, chỉ cần hơi lộ một chút, bọn họ sẽ phát hiện điểm bất thường ngay.
Giờ khắc này, Trương Đào vừa điên cuồng đánh Cấn Vương, vừa muốn chạy đến chỗ Tốn Vương, quát to: "Các ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Hắn không còn gì nữa, hai bàn tay trắng, các ngươi muốn làm gì? Muốn bắt hắn ép buộc Nhân tộc? Nằm mơi Dù có phải chết, cường giả Nhân tộc cũng sẽ không thỏa hiệp!"
Ánh mắt Trương Đào vô cùng lạnh lẽo: "Thả hắn, ta bảo đảm, hôm nay có thể tha chết cho các ngươi!"
Tốn Vương cười ha ha, giờ khắc này, hắn không quản đám người Chiến Vương nữa, thu hồi lực lượng tinh thần, lồng ánh sáng giam cầm Phương Bình ngay lập tức bị hắn thu đến trong tay.
Lão Trương thở phào nhẹ nhõm, may quá, tốc độ không chậm, hắn thật sự đám ngu đần Chiến Vương sẽ thật sự chạy đi tự bạo.
"Chiến Vương, các ngươi lui lại, ta còn sống, chắc chắn sẽ không để Phương Bình bị kẻ địch bắt!"
Trương Đào phẫn nộ quát một tiếng, không còn rít gào, Trảm Thần Đao xuất quỷ nhập thần, khiến người Cấn Vương đầy rây vết thương. Ngay lúc Trương Đào lại muốn đánh thêm một đao nữa thì, sau một khắc, đột nhiên rút đao về.
Tiếng rầm âm ầm vang lên!
Lồng ánh sáng gợn sóng, Tốn Vương như đang chơi bóng cao su vậy, ném lồng ánh sáng đang nhốt Phương Bình đến trước mặt Cấn Vương, chặn lại đao của Trương Đào.
Tốn Vương cười nói: "Giết đi2 Võ Vương, sao lại ngừng tay?"
"Súc sinh!" Bên trong lồng ánh sáng, Phương Bình bị đao khí ảnh hưởng, nhục thân lại lân nữa phá tan, máu chảy ồ ạt, nhưng hắn tỉnh táo được đôi chút, cắn chặt răng, trầm giọng nói: "Giết... Giết bọn họ... Nhân tộc... Không có tù binh! Nhân Vương... Tuyệt đối sẽ không trở thành vật cản..."
Dứt lời, Phương Bình lại ngưng tụ khí huyết, hình như muốn tự bạo!
"Bản vương nói rồi, ngươi không có tư cách chết!" Lực lượng tỉnh thần hơi gợn sóng, Phương Bình lại lân nữa bị kinh sợ, khí huyết tán loạn, hai mắt đỏ như máu, oán độc vô cùng.
Tốn Vương cười ha hai
Cấn Vương cũng nở nụ cười.
Thú vị! Lại có thể bắt sống Phương Bình!
Đây gần như là chuyện không thể, nhưng bây giờ, Phương Bình quá yếu, chỉ có thực lực cấp tám... như một con rối, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.
Trương Đào lui vê sau vài bước, hắn không còn tức giận nữa, lạnh lùng nói: "Thả hắn! Hắn đã phế, các ngươi bắt hắn thì làm được gì? Các ngươi muốn gì cứ nói! Bằng không... Ta sẽ tự tay đánh chết hắn, để các ngươi không lấy được gì!"
"Đừng... Đừng thỏa hiệp với bọn họ... Ngươi là hy vọng của Nhân tộc... Ta đã phế..." Phương Bình đột nhiên quát to: "Giết bọn họ, nghe thấy không?"
Diễn màn kịch khổ tâm giỏi thế chứ!
Trong mắt Trương Đào có sương mù bốc lên, nhưng chớp mắt lại biến mất không thấy, như chưa từng bao giờ xuất hiện vậy. Ông không quan tâm tới Phương Bình nữa, nhìn về phía hai vương, lạnh lùng nói: "Các ngươi muốn cái gì!"
"Ha ha ha!" Tốn Vương cười, cân nhắc nói: "Giao Trảm Thần Đao ra đây!"
"Không thể!" Trương Đào lạnh lùng nói: "Các ngươi bắt hắn vì nghĩ ta sẽ thỏa hiệp sao? Quá đáng, không thể theo ý các ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận