Toàn Cầu Cao Võ

Chương 852: Đâm Lao Theo Lao (3)

Phương Bình thao thao bất tuyệt: "Khi niềm tin của chúng ta bị dao động, ai ra mặt để xử lý chuyện này?
Hiện nay, công ty dược phẩm xuất hiện tung tích của tà giáo đồ, vì sao ta không thể tra rõ?
Người nhà của ngài an toàn không việc gì, ngài là cường giả cấp tám, có thể xem thường điều này, nhưng ta thì sao?
Lẽ nào ta đáng chết?
Lẽ nào không nên điều tra đến cùng sao?"
Ngô Khuê Sơn bên cạnh lạnh nhạt nói: "Ta cảm thấy nên tra, hơn nữa, các bộ nên hợp tác tra cho kỹ, chứ không phải mỗi bộ tự mình điều tra!"
Sắc mặt Trịnh Minh Hoành cực kỳ khó coi, đến phần quan trọng rồi!
Là một công ty xí nghiệp với tài sản hơn 10 ngàn tỷ, điều tra rõ… Không nói chuyện của tà giáo, kiểu gì cũng có một số vấn đề.
Một xí nghiệp đã tồn tại 80 năm, là xí nghiệp độc quyền, lại là xí nghiệp có lãi cao kếch sù, sẽ không có một chút vấn đề nào sao?
Ai cũng không dám nói lời này!
Trịnh Minh Hoành cố gắng kiềm chế sự khó chịu trong lòng xuống, lạnh lùng nó: "Đây không phải là quyền hạn của Ma Võ!'
"Ta là võ giả cấp tám, có quyền đề xuất kiến nghị này, ta sẽ đưa đơn kiến nghị lên trung ương, kêu gọi một vài người cùng nhau trình đơn kiến nghị!"
Ngô Khuê Sơn nói xong lại nói: "Khi chiến sĩ, đồng bào của chúng ta chiến đấu ở tuyến đầu, đầu rơi máu chảy, chúng ta có nghĩa vụ bảo vệ an toàn tính mạng người thân của bọn họ!
Tập kích tiêu diệt Phương Bình, theo ta thấy, chẳng có gì là lạ.
Nhưng tiêu diệt người nhà của cậu ấy, điều này tuyệt đối không thể bỏ qua, cũng không thể xem thường!
Nếu như công ty dược phẩm có võ giả giao thiệp với người của tà giáo, vậy thì phải điều tra hết, tuyệt đối không nhân nhượng!"
Phương Bình ở bên cạnh thật sự cạn lời, ông ấy nói lời này… vì sao tiêu diệt mình là chuyện đúng đắn chứ?
Được thôi, dù sao lão Ngô cũng đứng về phía hắn, hắn không cần biện giải.
Trịnh Minh Hoành khẽ thở dài một hơi, nhìn thẳng Ngô Khuê Sơn, gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta sẽ phối hành động với chính phủ."
"Phải công khai với bên ngoài."
"Ngô Khuê Sơn, ngươi đừng có quá đáng!"
Ngô Khuê Sơn lắc đầu nói: "Vì trấn an lòng người, Trịnh tổng nên hiểu ý của ta, hiện tại mọi người đều đang nhìn, đang đợi kết quả đấy.
Không công khai ra bên ngoài, sao có thể trấn an được lòng dân?"
Trịnh Minh Hoành lạnh lùng nói: "Được, công khai ra bên ngoài, ngược lại, ta muốn xem thử, ngươi có thể tùy ý làm bậy, muốn thế nào thì làm thế đấy hay không!"
Cho dù điều tra ra vấn đề, Ngô Khuê Sơn gánh nổi trách nhiệm này không?
Thật sự muốn công khai tình hình đúng sự thật ra bên ngoài ư?
Phương Bình chính là vò mẻ chẳng sợ nứt, chẳng sao nói: "Mạng nhỏ này sắp bảo vệ không nổi rồi, ta còn để ý đến điều này sao? Cùng lắm là mất mạng thôi, Trịnh tổng thật sự cảm thấy ta sẽ vì cái gọi là đại cục mà hy sinh mình?
Nhưng ta không còn nữa, có vài người cũng đừng mơ sống tốt!
Ta sợ cái gì?
Bây giờ cấp sáu tới tiêu diệt ta, ngày mai không chừng cấp bảy cấp tám sẽ tới, không cho ta một lời giải thích rõ ràng, không có ai bảo vệ, ai biết ngày mai đầu ta có còn trên cổ hay không!
Mấy ngày này, ta sẽ nhờ nhóm viện trưởng Lý theo sát bảo vệ ta, nếu ta không chết, vậy thì ta sẽ đích thân công khai kết quả!
Phá vỡ đại cục, đó cũng không phải là trách nhiệm của ta, cùng lắm là toi mạng, chẳng có gì khác biệt.
Với vết thương này của ta, ta cũng không biết có thể sống đến ngày đó hay không."
"Ngươi đang uy hiếp bọn ta?"
"Không có, ta cũng không dám, cá lớn nuốt cá bé, ta chỉ là võ giả cấp năm, ta nào dám uy hiếp cường giả cấp tám. Đừng nói là uy hiếp ngài, ta cũng sợ, lần này kéo các lão sư của ta tham gia vào, có phải sẽ liên lụy đến bọn họ hay không?
Biết đâu một ngày đẹp trời nào đó, toàn Ma Võ bị diệt cũng không biết chừng.
Ta bỏ mạng cũng không sao, nếu thật sự liên lụy đến Ma Võ, vậy ta có chết cũng không yên tâm."
Nói xong Phương Bình đột nhiên đứng lên, khom người hành lễ với mấy vị Tông sư của Ma Võ, nói: "Các vị lão sư không cần tham gia vào chuyện này, để ta tự giải quyết.
Một mình ta gánh chịu tốt hơn liên lụy đến mọi người.
Nếu như mạng của ta có thể giải quyết tất cả phiền phức, vậy cũng đáng giá."
Nói đến đây, Phương Bình rưng rưng, nức nở nói: "Là do học trò không tự lượng sức mình, thực lực nhỏ bé, chỉ là một võ giả cấp năm mà lại ngông cuồng thèm muốn lợi ích của một số người, sao có thể có kết cục tốt!
Ta sớm đoán được cũng sớm hiểu được.
Sau khi học trò đi rồi, hy vọng nhà trường hủy bỏ một vài chính sách cải cách trước đó, cắt giảm quy mô mở rộng sản xuất dược phẩm và binh khí cắt giảm về lại như trước.
Học trò vào Ma Võ, nhận được nhiều ưu ái, sau ngày hôm nay, hy vọng các vị lão sư tự bảo trọng, tuyệt đối không nên báo thù cho ta!"
Nói xong, Phương Bình cúi sâu người, lau nước mắt, mở miệng nói: "Chuyện này coi như xong, ta sẽ không truy cứu nữa, các vị lão sư trở về đi!"
Phương Bình nói xong, quay người đi ra ngoài.
Lúc này, sắc mặt mọi người trong phòng khách đều vô cùng khác thường.
Tuy trình độ diễn kịch của Phương Bình rất ổn… nhưng… nhưng cũng không phải không có lý.
Mọi người nhất thời không ai mở miệng, hình như đang đợi gì đó.
Kết quả đợi mãi, đợi đến khi Phương Bình sắp đi ra ngoài rồi, Trịnh Minh Hoành vẫn không mở miệng.
Phương Bình điên cuồng mắng thầm, lão già thúi đó biết mình muốn gì, nhưng ông ta không lên tiếng.
Hiện tại mình đâm lao phải theo lao rồi!
Trịnh Minh Hoành thấy thế hừ lạnh một tiếng, Phương Bình muốn gì, Ma Võ muốn gì, ông đương nhiên biết.
Nhưng Phương Bình thật sự cho rằng nắm được thóp, thì có thể muốn cái gì, là có cái đó sao?
Trịnh Minh Hoành chỉ có thể nói, Phương Bình nghĩ nhiều rồi.
Phương Bình giả điên giả khùng để có được sự đồng cảm cũng tốt, hắn muốn công khai sự thật cũng được, hai công ty lớn không mở miệng, hắn có thể làm gì?
Thấy Phương Bình rơi vào tình huống khó xử, Ngô Khuê Sơn đột nhiên cười một tiếng, khẽ lắc đầu: "Phương Bình, bài học hôm nay nhớ kỹ chưa? Có vài chuyện không đơn giản như vậy.
Cũng không thể nói mấy câu là có thể như ý mình được.
Ngươi muốn tranh lấy lợi ích cho Ma Võ, muốn làm chuyện xưa nay chưa ai làm được, ngươi vẫn còn kém chút.
Thực lực cũng còn yếu một chút."
Phương Bình đột nhiên quay người, vẻ mặt khác thường nói: "Ý của hiệu trưởng là..."
"Ngươi nói nhảm nhiều như vậy với bọn họ làm gì, ngươi chỉ là một võ giả cấp năm, ai mà thèm xem trọng ngươi? Đạo lý không phải cứ nói là ra đâu."
Ngô Khuê Sơn khẽ cười nói: "Còn nữa, không nên thật sự xem hiệu trưởng ta là thứ bỏ đi, mượn cơ hội này, ta sẽ chỉ dạy ngươi, có đôi khi, nên cứng thì phải cứng, bọn họ không cho thì cướp!"
"Ngô Khuê Sơn!"
Trịnh Minh Hoành đột nhiên cảm thấy không ổn, Ngô Khuê Sơn nổi tiếng là người nham hiểm, bây giờ đột nhiên nói mấy lời này khiến ông cảm thấy thật sự không ổn chút nào!"
Ngô Khuê Sơn muốn làm gì?
Cướp… Chuyện cười, cướp cái gì?
Ngô Xuyên không tự chủ nhìn về phía Ngô Khuê Sơn, một mặt thận trọng, trầm giọng nói: "Hiệu trưởng Ngô, nên có chừng mực!"
Ngô Khuê Sơn nở nụ cười, gật đầu nói: "Đương nhiên, như vậy đi, mời những người khác ra ngoài trước, một mình ta ở lại nói chuyện với hai vị lão tổng, thế nào?"
Phương Bình mờ mịt không hiểu, lập tức nói: "Hiệu trưởng, ta ở lại!"
Ngô Khuê Sơn nhìn thoáng qua hắn, cười nói: "Được, ngươi muốn làm hiệu trưởng Ma Võ, vậy thì ở lại, phiền những người khác vui lòng rời khỏi đây trước, sự việc sẽ có một kết quả."
Ngô Xuyên và mọi người đều cau mày thật chặt, Ngô Khuê Sơn rốt cuộc muốn làm gì?
Không chỉ bọn họ, vẻ mặt nhóm hai người Trịnh Minh Hoành và Tôn tổng cũng rất khó coi, Ngô Khuê Sơn rốt cuộc muốn làm gì?
Cái tên nham hiểm này còn khó đối phó Phương Bình nhiều.
Đừng xem gần đây hắn không có hành động gì, nhưng Ma Võ mấy năm qua, lúc lão hiệu trưởng chuyên tâm xử lý nội vụ, việc đối ngoại đều là do Ngô Khuê Sơn xử lý.
Phương Bình có giảo hoạt đi nữa, nếu so với Ngô Khuê Sơn, hắn thực ra vẫn còn non lắm.
Hơn nữa, thực lực cũng khác nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận