Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2016: Trường Sinh Kiếm VS Ma Vương

Trong nhóm người, Phương Viên loạng choạng bay theo, nhìn những người khác bay quá nhanh, còn bản thân bay chậm rì, đầu đầy mồ hôi, Phương Viên nóng vội nói: "Chị Vân Hi, chị Vân Hi ơi, kéo em một chút, kéo em theo với!"
Phương Viên hiện đã cấp bốn!
Trong mấy ngày Phương Bình bế quan, cô bé đã hoàn thành Thi Đấu Giao Lưu Võ Đại, tuy bị đánh mấy chục lần, nhưng đến cuối cùng, cô cũng đã đột phá.
Tại trận chung kết, Phương Viên hoàn thành quyền lực hợp nhất, dựng hai cây cầu thiên địa, đột phá cấp bốn.
Nhưng chỉ vừa mới đột phá cấp bốn, Phương Viên ngự không vài lần đều bị rơi xuống, cô bé vừa vội vừa tức muốn khóc.
Anh hai xuất quan rồi!
Vừa xuất quan đã khiêu chiến Trường Sinh Kiếm tiêu diệt cấp chín như giết gà. Phương Viên cũng muốn đến xem chiến, nhưng với tốc độ này của cô, bay đến nơi chắc cuộc chiến kết thúc mất rồi!
Quan trọng hơn là, biển rất rộng, cũng rất sâu! Bay được một nửa chắc cô đã rơi xuống biển chơi với cá! Xem chiến gì nữa.
Phía trước, Trần Vân Hi bật cười, cô vẫy vẫy tay kéo Phương Viên đến cạnh mình, bay lên không. Trần Vân Hi đã tinh huyết hợp nhất, nhưng tốc độ không thua kém cấp bảy bình thường là bao.
Trong chớp mắt, mấy ngàn người ùn ùn kéo nhau đến vùng biển xa xa ở khu Nam.
Nhất thời, toàn Ma Đô nghe tin, lập tức hành động.
...
“Ma Võ lại muốn khai chiến à?” Bên ngoài bàn luận về Ma Võ, xôn xao náo nhiệt.
Một chữ "lại" hết sức tự nhiên, giống như tập mãi thành quen.
Hiện tại, người bình thường cũng biết sự tồn tại của địa quật, cũng biết võ giả vào sinh ra tử ở thế giới khác. Nhưng nổi bật nhất vẫn là Ma Võ, liên tục khai chiến, chỉ riêng năm nay, bọn họ đã nghe Ma Võ khởi xướng chiến tranh quy mô lớn đến vài lần.
Trận Thiên Môn, trận Ma Đô, lần vừa rồi là trận bình định Ma Đô địa quật. Ma Võ động một chút là khai chiến, quy mô mấy ngàn người.
Rất nhanh, có tin tức truyền đến, có người ngự không quát to: "Ma Vương Phương Bình chiến Trường Sinh Kiếm Lý Trường Sinh, tranh ngôi đệ nhất cấp tám, tin nóng hổi!"
"Cường giả kim thân giao chiến mọi người ơi, thầy trò Ma Võ đều đi xem chiến rồi, chúng ta cũng đi mau đi!"
"Kim thân đỉnh cao so tài, vô cùng hiếm thấy, đi mau lên!"
Trong thành, một số cường giả dồn dập hét lớn, gọi bạn gọi bè đi xem chiến!
Trận so tài này không phải là trận giữa các cường giả phổ thông, mà là giữa hai vị cấp tám từng vượt cấp đánh bại cường giả cấp chín.
Bất kể đây là trận so tài hay đánh nhau giữa hai cường giả cùng cấp vô địch, đều rất đáng để mọi người xem chiến, học tập. Hơn nữa… tại cùng một thời điểm, cùng cấp vô địch đương nhiên chỉ có thể là một người.
Hiện nay, Phương Bình cùng Lý Trường Sinh đều được gọi là cường giả cùng cấp vô địch, vậy rốt cuộc ai mới thật sự là vô địch? Tất cả mọi người đều háo hức muốn biết!
Bọn họ cũng muốn biết, cường giả tiền bối như Lý Trường Sinh mạnh hơn, hay là cường giả đời mới như Phương Bình mạnh hơn.
Chỉ chớp mắt, thành phố Ma Đô có vô số võ giả trung cấp ngự không lên cao.
Một số võ giả sơ cấp nhìn mà mê, người bình thường lại càng ao ước.
Đây mới là thần tiên giữa loài người!
Mà đây chỉ là võ giả trung cấp, nghe nói những võ giả cao cấp có thể hủy thiên diệt địa, ở trên Địa Cầu còn biết tiết chế, nhưng xuống địa quật thì từng hủy diệt vô số thành trì lớn, thậm chí đánh vỡ không gian,... Đối với người bình thường, những chuyện này rất khó tưởng tượng.
Không gian là khái niệm gì? Bọn họ không biết! Bọn họ chỉ biết, người có thể đánh vỡ hư không chính là thần thoại.
...
Trên bầu trời, có người vác theo máy quay phim, không thể chờ được mà hét lớn: "Nhanh, nhanh lên! Đến chậm thì không quay được đâu!"
Lưu Đại Lực lâu ngày không xuất hiện đang bắt chuyện với đồng nghiệp, gọi người đến xem chiến, quay phim lại.
Cường giả kim thân cấp tám giao chiến!
Ngày xưa hắn từng cầm máy quay đi quay một lần, nhưng lần đó không hiểu lắm, người không biết thì gan to bằng trời, hắn trốn ở một ngọn núi gần đó quay lén.
Khi đó, người bình thường cũng không biết võ giả cấp tám là khái niệm gì.
Bây giờ thì đã hiểu.
Kim thân cấp tám, bất tử bất diệt.
Phương Bình và Lý Trường Sinh đều là người cao cấp nhất, nghe nói từng ở địa quật chém giết vô số cường địch, cường giả đỉnh cao giao chiến, đương nhiên phải đến gần quay lại thước phim để đời.
Từng vị võ giả chạy đến trên biển.
Tốc độ của võ giả trung cấp không nhanh, ngự không cũng chậm. Khi bọn họ còn đang trên đường, Phương Bình và lão Lý đã ngự không hơn trăm dặm, rời xa Ma Đô.
...
Trên mặt biển mênh mông vô bờ, Phương Bình cười ha hả nói: “Lão sư, tuy rằng ngài lớn tuổi, là trưởng bối của ta. Nhưng mà võ đạo tất tranh! Ta nắm chắc danh hiệu cùng cấp vô địch này rồi!”
“Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!” Lão Lý đạp không mà đứng, tóc dài bay bay trong gió, chắp hai tay sau lưng, cười nhạt nói: “Phương Bình, nếu ngươi có thể thắng lão già như ta thì ngươi rất có tiền đồ đấy! Nhưng mà, ngươi có khả năng này sao?”
“Có chứ sao không.” Phương Bình cười thoải mái: "Lão sư và ta đều là cấp tám tám tầng kim thân, lão sư đi con đường vạn đạo hợp nhất, theo lý thuyết, trận này không phải là trận so tài công bằng, nhưng ta có thể khôi phục vật chất bất diệt, dùng vật chất bất diệt chiến đấu, nên cũng xem như là công bằng rồi.
Ta cũng sẽ không bắt nạt lão sư, tuy ta đã sửa sang lại hoàng kim ốc, nhưng ta sẽ không dùng nó đối phó với ngài."
Lão Lý cười nhạo: "Ngươi có thể thử xem! Ta một kiếm đâm thủng nó, xem ngươi làm sao vênh váo!"
“Một kiếm đâm thủng?” Phương Bình than thở: “Thế chẳng phải 100 ngàn nguyên vật chất bất diệt là rác sao?”
“...”
Lão Lý giật giật khóe miệng, bao nhiêu? 100 ngàn nguyên?
Mẹ nó chứ, mỗi lần thằng nhóc này nói chuyện đều có thể khiến người khác tuyệt vọng.
Vật chất bất diệt trung bình của võ giả cấp tám là bao nhiêu?
Trước đây thằng nhóc này cũng không lãng phí như vậy!
Đối diện, Phương Bình cười xán lạn.
Có tiền có quyền! Chỉ là 100 ngàn nguyên thôi mà, có một tỷ điểm tài phú thôi! Có là gì đâu!
Nếu lão Lý có thể một kiếm đánh thủng, xem như ông ấy lợi hại.
“Lão sư yên tâm, ta sẽ không dùng hoàng kim ốc đối phó ngài!”
“Hừ!” Lão Lý khẽ hừ một tiếng, giả vờ trấn định nói: "Hoàng kim ốc thì làm sao? Dù ngươi dùng cũng chẳng sao! Đánh nhau cận chiến, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta!"
Vây nhốt địch mà thôi, bị ngươi nhốt lại thì thế nào? Lão già ta cận chiến vô địch!
Phương Bình nở nụ cười, bẻ cổ răng rắc, xem như khởi động, hít sâu một hơi nói: “Lão sư, ngài có chiến giáp không đấy? Nếu như không có, lát nữa bị đánh rách quần áo, mất mặt xấu hổ, đừng trách ta không nhắc nhở ngài đó nha. Ta có chiến giáp, không đến nỗi đánh rách quần áo, trần truồng mà chạy.”
Lão Lý nhướng mày, trong lòng thầm mắng. Ông đây lấy đâu ra chiến giáp! Lát nữa sẽ không thật sự bị đánh rách quần áo đó chứ? Thằng nhóc này lần này tự tin như vậy, hẳn là muốn đánh với mình đến cùng, hắn có chuẩn bị.

Trong lúc hai người nói chuyện, phía sau, rất nhiều cường giả chạy tới.
Khi còn ở phía xa xa, Lữ Phượng Nhu đã hô lớn: "Sao hai người lắm lời thế! Bọn ta đến rồi, các ngươi mau bắt đầu đi!"
Hai người này lề mề không đánh, chẳng phải là đang chờ mọi người đến sao!
Bây giờ người đã đến, còn không mau bắt đầu.
Phương Bình cười nói: "Lão sư, không vội. Trận chiến so tài giữa ta và Lý lão sư là trận chiến đỉnh cao dưới cấp tuyệt đỉnh, vẫn nên để cho người khác đến quan sát một phen, xem như ta cũng làm tròn bổn phận hiệu trưởng Ma Võ."
Mọi người không ai lên tiếng, lời này thật ngông cuồng.
Lần này Phương Bình bế quan nửa tháng, cách nói chuyện cũng không giống xưa, xem ra là có thu hoạch không nhỏ.
Trong lúc nói chuyện một số võ giả cấp sáu có tốc độ nhanh cũng chạy đến nơi.
"Có cần lập lá chắn không?" Lưu Phá Lỗ cười hỏi.
Phương Bình cười trả lời: "Không cần."
Lập lá chắn là vì sợ cường giả không khống chế tốt sức mạnh, để dư âm lan ra xung quanh, cần lá chắn cản lại, tránh tổn thương người yếu xem chiến.
Mà Phương Bình… chắc chắn có thể khống chế sức mạnh.
Hơn nữa, hắn và lão Lý cũng chỉ so tài, xung quanh lại có nhiều cường giả xem chiến, nếu có chút dư âm thì cũng có thể ngăn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận