Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1216

Thành Thiên Môn bây giờ tổn thất rất lớn, đám người bọn họ giữ chân cường giả cao cấp, để Phương Bình trà trộn vào thành, với khả năng của hắn, muốn nổ là nổ thôi!
Ngoại trừ Phương Bình, những người khác khó mà làm được. Phương Bình có thể lẻn vào không tiếng động, nhưng một khi người khác lẻn vào, chẳng mấy chốc sẽ bị phát hiện.
Một khi bị phát hiện... Thành Thiên Môn đương nhiên sẽ không kiên cường chống lại, bọn họ chắc chắn sẽ cầu viện.
Nhất định phải tạo nên thế cân bằng giả, để tạo cơ hội cho Phương Bình.
Hoàng Cảnh cũng nhìn về phía bên kia, giải thích hộ: "Lão Ngô vừa mới đột phá, có lẽ sẽ cần thêm chút thời gian, Phượng Nhu, đừng vội vã nhất thời."
Lữ Phượng nhu không nói nữa, lại nhìn theo hướng Phương Bình rời đi, bỗng nhiên bất đắc dĩ nói: "Lần này hắn trở về... Chắc sẽ không thật sự đột phá cấp bảy chứ?"
"Rất có thể."
"Ôi!"
Biểu cảm của Lữ Phượng Nhu vô cùng phức tạp, mình nên vui hay nên tuyệt vọng đây?
...
Trên xe, tiếng nhạc bùng nổ.
Phương Bình vừa nhún nhảy theo nhạc, vừa cười ha hả nói: "Đến Nam Giang đón lão Vương, liệu chúng ta có cơ hội nhìn thấy một màn chia tay sướt mướt sinh ly tử biệt của lão Vương với con dâu nuôi từ bé của hắn không?"
Diêu Thành Quân nhắm mắt dưỡng thần, xem như không nghe thấy.
Lý Hàn Tùng đang lái xe, cười ha hả nói: "Không đến nỗi đâu... Con gái của lão sư hắn hình như còn nhỏ lắm?"
"Nói đùa một chút thôi, nói đi nói lại, thực lực của Nam Giang Võ Đại yếu như vậy, lão Vương cũng thật tốn công phí sức, ta thấy, còn không bằng trực tiếp đến Ma Võ cho rồi..."
Diêu Thành Quân không nhịn được nói: "Vậy sao ngươi không rời Ma Võ đi? Thực lực thành Trấn Tinh mạnh hơn kìa, ngươi đến đó làm con rể, đảm bảo không thành vấn đề!"
Phương Bình liếc mắt nhìn hắn một cái, bật cười: "Lão Diêu, ngươi nói nhiều quá trời, trước đây gọi mãi chẳng ừ hử gì, bây giờ học được cách châm chọc ta rồi?"
Diêu Thành Quân không hé răng, ngừng một chút nói: "Ta hơi buồn bực, Lý Hàn Tùng, mở nhạc nhỏ lại đi!"
"Có gì mà buồn bực."
Phương Bình biết hắn đang buồn phiền cái gì, cười nói: "Chuyện xưa như sương khói, kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này! Nói thật nhé, từ lâu ta đã không còn để ý mấy thứ này nữa rồi, giờ muốn làm gì thì làm thôi.
Dù Vương Chiến Chi Địa đúng là trận chiến cuối cùng của chúng ta thì làm sao? Dù phát hiện được di hài kiếp trước của chúng ta thì làm sao? Lão Diêu, nghĩ nhiều làm gì, vô dụng."
Diêu Thành Quân giật giật lông mày, không nói gì nữa.
Lý Hàn Tùng cũng nói tiếp: "Đúng vậy, nghĩ nhiều như vậy làm gì! Chờ đến khi chúng ta đến đỉnh cấp sáu, có lẽ sẽ có thể lấy được bảo vật trong cửa sinh mệnh ra, sau đó nhanh chóng bước vào cấp bảy, cấp tám, khôi phục thực lực. Kiếp trước chết trận, thì kiếp này lại chinh chiến!
Không thì đến Giới Vực thăm dò, xem có thể tìm được nhà mình hay không, hẳn là còn lại không ít thứ tốt, ít nhất, ta từng thấy cái ao vàng kia..."
Mọi người tâm sự cùng nhau một chút, xe chạy bon bon trên đường. Chưa đến giờ cơm trưa, xe đã đến Nam Giang.
Tại cổng trường Nam Giang Võ Đại.
Vương Kim Dương đang đứng trò chuyện với Trương Thanh Nam, đến khi thấy xe dừng lại, mấy người Phương Bình xuống xe, Trương Thanh Nam còn chưa kịp mở miệng, Phương Bình đã cười ha hả nói: "Chúc mừng Trương lão sư đã khôi phục!"
Trương Thanh Nam cười, mở miệng nói: "Cảm ơn ngươi, ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi..."
"Lão sư, ngài đừng khách khí, trước đây, lúc ta vừa mới tiếp xúc võ đạo, đã từng học theo video chiến pháp cơ sở của ngày đấy..."
Trương Thanh Nam tươi cười: "Vậy hẳn là vinh hạnh của ta."
"Trương lão sư khách khí rồi."
Lúc nói chuyện, Phương Bình tranh thủ nhìn quanh một chút, hơi tiếc nuối, chậc, cô dâu bé nhỏ của lão Vương không có mặt ở đây, không được xem kịch rồi.
Phương Bình quan sát Trương Thanh Nam một chút, lực lượng tinh thần dường như không bị tổn hại quá nhiều, xem ra, lần này bị thương không quá nặng, chỉ không biết sau này có ảnh hưởng đến lúc hóa hình lực lượng tinh thần hay không.
Trò chuyện vài câu, Trương Thanh Nam nghiêm mặt nói: "Phương Bình, lần này làm phiền các ngươi rồi, Kim Dương vốn không thích nói nhiều, tính cách cũng thích một mình, quạnh quẽ vô cùng, có thể làm quen được với mấy đứa là vinh hạnh của Kim Dương..."
Lời này, nghĩa đen nghĩa bóng gì cũng chỉ có một: Nhờ các ngươi chăm sóc Vương Kim Dương một chút.
Ba người Phương Bình đều nín cười!
Trước mặt bọn họ, lão Vương xưa giờ luôn là đại ca trầm ổn.
Hiện tại thì ngược lại, Trương Thanh Nam nhờ vả dặn dò kiểu: Con trai ta còn nhỏ, mọi người hãy quan tâm chăm sóc nó thêm. Phương Bình nghe vậy, vội vàng gật đầu, nở nụ cười nói: "Vâng vâng, Trương lão sư yên tâm, bọn ta sẽ chăm sóc Kim Dương thật tốt..."
Vương Kim Dương bất đắc dĩ, cũng không nói gì. Lúc Trương Thanh Nam bị nhốt trong địa quật, hắn mới cấp ba, lúc đó cũng chưa từng trải nhiều.
Nhưng hôm nay, hắn đã cấp sáu rồi, hai năm qua, hắn chạy ngược chạy xuôi, thêm vài trải nghiệm ở Nam Võ, hắn đã sớm không còn là thằng nhóc của hai năm trước.
Phương Bình mới là người nhỏ nhất.
Lúc hắn về Dương Thành, Phương Bình mới chính là thằng nhóc ngu ngơ không biết gì.
Bây giờ thì thay rồi, Phương Bình là đệ nhất cấp sáu, lão sư nhà mình đương nhiên cảm thấy Phương Bình chính chắn hơn mình, thực lực mạnh hơn, nhờ vả Phương Bình chăm sóc hắn cũng là chuyện đương nhiên.
Thấy Trương Thanh Nam lại nói đâu đâu, Vương Kim Dương hơi đau đầu, mở miệng nói: "Lão sư, vậy ta đi trước, những ngày sắp tới, ngài nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng vội tu luyện."
"Yên tâm."
"..."
Hai thầy trò nói thêm vài câu, Vương Kim Dương chật vật lên xe.
Vừa lên xe, mấy người Phương Bình cất tiếng cười to, ngay cả Diêu Thành Quân cũng bật cười nói: "Lão sư ngươi có phải là... thật sự xem ngươi là con rể rồi không?"
Sắc mặt Vương Kim Dương biến thành màu đen, ánh mắt không lành nói: "Ny Ny còn nhỏ lắm!"
"Ôi giời, có gì đâu, đến cảnh giới như chúng ta, tuổi tác là vấn đề sao?" Phương Bình trêu hắn: "Ngươi đợi cô bé thêm mười năm chẳng phải là được rồi sao?"
"Phương Bình, ngươi có em gái, tuổi lớn hơn Ny Ny một chút..."
"Ngươi dám ngấp nghé em gái ta xem, ta chém chết ngươi đó!"
"Ha ha!"
"..."
Mấy người cười cười nói nói, rất náo nhiệt.
...
Ngay khi đám người Phương Bình chạy đến Kinh Đô.
Quân doanh Kinh Đô.
Đám người Tưởng Siêu đã đến sớm một bước.
Tưởng Siêu vác theo bao lớn bao nhỏ, ôm vài thứ đồ vật, Đỗ Hồng nhìn thấy, vô cùng bất đắc dĩ, không nhịn được nói: "Tưởng Siêu, mang nhiều đồ đi Vương Chiến Chi Địa như vậy rất phiền..."
"Ta biết."
"Vậy..."
"Yên tâm, không làm khó các ngươi đâu, dù sao ta cũng không đi chung với các ngươi, đây là quà ra mắt mà ta chuẩn bị, dùng để mua mạng."
Đỗ Hồng cạn lời, từ chối cho ý kiến, Lý Dật Minh đứng gần đó cau mày nói: "Mập, ngươi chắc chắn không đi theo chúng ta sao? Chúng ta là người của Quân đội, bất kể như thế nào cũng sẽ không bỏ rơi bất kỳ đồng động nào!
Nếu ngươi đi với đám người Phương Bình... Nói hơi khó nghe một chút, đám người bọn họ đều là kẻ mạo hiểm, không có ý thức đoàn đội."
Tưởng Siêu xem thường: "Bởi vì các ngươi không bỏ rơi người nào nên ta mới lo lắng đó. Đùa à, lỡ xảy ra chuyện, chẳng ai chạy, chạy là làm trái lệnh quân, ta làm sao mà sống? Đần độn, ai nấy đều chạy đi nạp mạng, ta biết làm sao bây giờ?
Đi theo đám người Phương Bình, đánh không lại thì chạy, ít nhất sẽ không ai nói ta nhát gan, nói ta thấy chết không cứu. Đừng đùa nữa, ta còn không cứu nổi ta, các ngươi còn hy vọng ta cứu người khác à?
Dù sao ta sẽ không làm vậy, ai xui thì người đó chết, đi theo các ngươi không an toàn, đừng khuyên ta, khuyên cũng vô dụng."
Nghe vậy, mọi người thật sự không còn gì để nói.
Tô Tử Tố không để ý chuyện này, ngược lại tò mò hỏi: "Ngươi mang theo cái gì vậy? Cho ta nhìn một chút được không..."
"Không cho!"
Tưởng Siêu bảo vệ bao lớn bao nhỏ của mình, cảnh giác nói: "Đừng hòng dòm ngó bảo bối của ta, lần này, vì giữ mạng, ta đã dốc hết vốn liếng đó!"
Mọi người đều không thèm để ý hắn, Lý Dật Minh nhìn Đỗ Hồng, hơi nhíu mày nói: "Vậy lần này cuối cùng chỉ có 7 người chúng ta cùng hành động, phải không?"
Đỗ Hồng gật gật đầu, suy nghĩ một chút nói: "Phía võ đại do Phương Bình dẫn đầu, Phương Bình không có ý định hành động cùng chúng ta... Phó Tư lệnh Lý cũng đã nói, tốt nhất đừng đi chung với Phương Bình, gan hắn to bằng trời, dễ xảy ra chuyện lắm."
"Làm sao? Hắn chẳng lẽ còn có thể gây chuyện gì lớn hay sao?"
"Khó nói."
Đỗ Hồng than thở: "Ngươi không hiểu hắn đâu, mấy lần hắn xuống địa quật, xuống lần nào có chuyện lần đó. Nói thật, nếu hắn muốn hành động cùng chúng ta... Vậy chúng ta cũng phải chuẩn bị tâm lý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận