Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1940: Ngông Cuồng Như Thời Trẻ (2)

Tất cả đều phẫn nộ, hơn 80 vị thần tướng tụ tập với nhau, bọn họ không ngờ Phương Bình lại to gan như thế, trực tiếp giả mạo cường giả địa quật, chủ động tiếp xúc bọn họ, ra tay trong chớp mắt khi bọn họ đang đi qua.
Chuyện này quả thật khó mà tin nổi! Gan to bằng trời cũng không đủ để miêu tả Phương Bình!
Hơn 80 vị thần tướng, chỉ cần hơi dừng lại, đồng loạt ra tay, đừng nói Phương Bình, ngay cả Trương Vệ Vũ cũng sẽ bị đánh cho nổ tan tành. Nhưng đối phương lại dám làm như thế! Chém giết một vị cường giả thần tướng ngay dưới mắt bọn họ!
Chỉ trong chớp mắt, mấy chục vị thần tướng quay lại dồn dập ra tay, thần binh xuất hiện giữa trời, không chỉ thần binh, lực lượng tinh thần của bọn họ cũng bạo phát, còn có người phá không lao về phía Phương Bình.
Phía sau, có người hét lớn: "Không được đuổi theo!"
Không thể tách ra! Nếu tách ra sẽ rất dễ bị đánh giết, có người quát to: "Đừng đuổi theo, phải chú ý đề cao cảnh giác, chúng ta đi đánh giết những thần tướng phục sinh khác!"
Phương Bình chạy trốn rất nhanh. Nếu truy sát, đội hình của bọn họ sẽ rối loạn ngay, thế thì sẽ phiền phức vô cùng.
"Không được đuổi theo, không được hành động một mình, tránh cho Phương Bình trà trộn vào giữa chúng ta!" Thần tướng dưới trướng Phong Vương rống to một câu, đám ngu ngốc này, đuổi theo cái quái gì.
Nếu không giết được Phương Bình ngay thì không nên đuổi theo. Nếu có người đơn độc chạy theo rồi bị giết, sau đó lại trở về, ai biết đó có còn là người của phe họ hay không?
Đây chính là khả năng kinh khủng của Phương Bình!
Sau một khắc, hơn mười vị thần tướng ban nãy chạy đi đã trở về, sắc mặt ai cũng đều âm trầm. Hơn 80 người, lại để bọn họ đánh giết một cường giả thần tướng ngay trước mặt, dù bọn họ biết Phương Bình rất khó chơi, nhưng ai cũng tức giận vô cùng, khó mà dằn được lửa giận.
Cường giả cơ bắp dưới trướng Thanh Lang Vương nhanh chóng nói: "Không được đuổi theo Phương Bình! Cứ mặc kệ hắn! Chúng ta đi giết thần tướng phục sinh, bắt đầu từ bây giờ, không được tiếp xúc với người ngoài, trừ chúng ta ra, không thể tin những người khác! Đi đường vòng, tránh vương thành, phòng ngừa bị tấn công!”
Vừa nói xong, đằng xa đã có bốn hơi thở cực kì mạnh mẽ lao tới.
"Đáng chết, hung hăng!" Ai cũng giận dữ, võ giả phục sinh lại dám tách ra đánh bọn họ!
Bọn họ vừa muốn ra tay, bốn đạo hơi thở đã nhanh chóng lùi lại, biến mất nhanh như chớp.
Đám người nhìn nhau, có người cả giận nói: "Cứ để bọn họ đi tới đi lui như vậy sao?"
Uất ức! Quá uất ức!
Bọn họ có hơn 80 vị thần tướng mà vẫn không dám đi truy sát đám người kia, mặc kệ bọn họ chạy tới chạy lui, bất cứ lúc nào cũng phải e sợ bị tập kích, thật sự không thể nhịn nổi.
Tên to cao trầm giọng nói: "Ý đồ của bọn họ chính là muốn chúng ta chia nhau ra, tạo cơ hội cho những thần tướng Phục Sinh Chi Địa khác, không được bị lừa. Chỉ cần giết sạch đám thần tướng kia là được, cứ mặc kệ đám người đó!
Những người này đều có thực lực rất mạnh mẽ, bọn họ đã đi rất xa trên con đường bản nguyên, hoặc là có năng lực đặc thù giống như Phương Bình vậy. Rất khó bắt! Bây giờ phải bao vây giết sạch những thần tướng phục sinh khác, chúng ta không cần ép, bọn họ cũng sẽ chủ động xuất hiện!"
Đám người Trương Vệ Vũ quá mạnh, tốc độ cũng quá nhanh, muốn giết bọn họ thì chỉ có thể lấy thịt đè người, nhưng nếu chia ra bao vây thì... đồng nghĩa với chia nhỏ binh lực, sẽ cực kì phiền phức. Nhưng nếu không tách ra, thì làm sao mới giết được bọn họ đây?
Khi cường giả vực Nam Thất đánh với cường giả Phục Sinh Chia Địa, bọn họ đã cảm nhận được uy hiếp, trong tình huống bình thường, bọn họ đã sớm bao vây giết sạch đám người kia, cũng không đến nỗi như bây giờ, phải tụ lại một chỗ.
Người to cao dưới trướng Thanh Lang Vương lại tiếp tục quát to: "Chư vị, chỉ cần nhịn bây giờ thôi! Dù sao thần tướng Phục Sinh cũng không nhiều, bên kia có hơn 20 vị cường giả thần tướng, một khi bị chúng ta bao vây, đám người này há lại không tới cứu sao?"
"Không sai, đừng để bị lừa, bây giờ chúng ta không thể tách ra!"
Dù sao bọn họ đều là cường giả thần tướng, cũng không ngu. Bây giờ tách ra rồi bị giết từng người một mới là tối kỵ. Dù trong lòng mọi người đều rất phẫn nộ, nhưng không ai nói gì thêm, nhanh chóng chạy về phía tây, bên kia có hơn 20 vị cường giả, nhiều người như vậy, chắc chắn không trốn được.
Tách ra? Võ giả phục sinh dám tách ra, nhưng không phải ai cũng mạnh giống như Phương Bình và Trương Vệ Vũ, một khi đối phương dám tách nhóm năm ba người để chạy trốn, bọn họ hoàn toàn có thể giết được đối phương.
Hơn 80 vị thần tướng mà không giết được hơn 20 người của đối phương sao? Nhân số gấp 4 lần!

Phía xa, Trương Vệ Vũ than thở: "Đám người này không mắc câu, phiền vô cùng!"
Hơn 80 người tụ tập cùng một chỗ, bọn họ có mạnh hơn thì cũng có làm được gì đâu? 4 người bọn họ lao vào mới đúng là đi chịu chết.
Nếu chỉ có mười mấy vị thì bọn họ còn dám lao vào, nhưng ở đây có hơn 80 vị, thôi thôi, muốn chết cũng không được chết như thế.
Ngô Xuyên cũng nhíu mày nói: "Bọn họ mặc kệ chúng ta, trực tiếp chạy đi tìm Lý Đức Dũng, nếu đám người Lý Đức Dũng bị bọn họ vây giết, vậy thì rất nguy hiểm!"
"Phương Bình và Trường Sinh giết được 1 người cũng không có tác dụng gì, bây giờ có thiếu hay thêm 1 người cũng không khác gì nhau, Phương Bình muốn dụ dỗ bọn họ chia binh truy sát, xem ra cũng thất bại rồi."
Bọn họ nhìn nhau, đúng là trên chiến trường, tình hình sẽ không như bọn họ mong muốn. Trước đây, bọn họ vốn tính toán sẽ giết đám người đó nếu họ dám tách nhau ra. Bây giờ thì không ai thèm để ý tới bọn họ, đấy mới là phiền phức lớn nhất.

Nhóm người Trương Vệ Vũ đau đầu muộn phiền, lão Lý cũng bất đắc dĩ nói: "Làm sao bây giờ? Bọn họ không muốn đuổi giết chúng ta, chỉ chăm chăm chạy đi, lần này phiền phức rồi!"
Ban nãy rất thoải mái, nhưng chỉ thoải mái được một lát thôi. Nếu bây giờ bọn họ xuất hiện lại một lần nữa, đám người kia cũng không thèm quan tâm bọn họ có phải là võ giả địa quật hay không, chắc chắn sẽ trực tiếp ra tay.
Phương Bình cũng không thèm để ý, cười ha hả nói: "Chuyện này đơn giản thôi mà, chỉ cần là người thì đều có nhược điểm, huống hồ người địa quật không đồng tâm hiệp lực với nhau, đội quân cấp chín này đến từ khắp nơi, đều là thuộc hạ dưới trướng những Chân Vương khác nhau. Lão sư, ngài biết phải làm sao để kích thích đám người này không?”
"Hả?"
"Mắng người!" Phương Bình cười híp mắt nói: "Chủ nhục thần chết! Ở địa quật, ngươi mắng bọn họ thì chả sao, nhưng ngươi không thể mắng Chân Vương, Chân Vương sĩ diện, chí cao vô thượng, không thể xâm phạm!
Ở đây có thần tướng dưới trướng các Chân Vương, nếu ta mắng Chân Vương của bọn họ mà bọn họ thờ ơ không làm gì... Ngài biết kết cục của bọn họ sẽ thế nào không? Vô cùng thê thảm!
Chân Vương chí cao vô thượng, nếu ta mắng chủ nhân ngay trước mặt bọn họ mà bọn họ im lặng không phản ứng hay phản kháng gì, chỉ cần có người mật báo, thì dù có thắng trận, bọn họ cũng không sống nổi."
Phương Bình hiểu khá rõ chuyện này, địa quật và nhân loại không giống nhau. Ở địa quật, Chân Vương chính là thần. Ngươi là tín đồ của thần, nếu có người dám mắng thần linh của ngươi, ngươi không liều mạng với bọn họ mới là có vấn đề, huống hồ thần linh ở đây đều là hàng thật giá thật. Nếu ngươi không làm gì, thần linh còn sẽ trừng phạt ngươi.
Lão Lý hơi kinh ngạc nói: "Thật sao?"
Nếu đổi vị trí suy nghĩ thì, nếu bây giờ có người điên cuồng chửi mắng Trương Đào, biết rõ có nguy hiểm, Phương Bình và lão Lý sẽ xuất hiện sao?
Có ngu mới xuất hiện!
Đừng nói hai người bọn họ, nếu cảm thấy không đáng, ngay cả Lão Trương cũng sẽ không thèm quan tâm, ngươi muốn mắng gì thì mắng.
"Thật, ngài phải tin tưởng ta chứ!" Phương Bình cười ha hả nói: "Nếu ngài không tin thì bây giờ ta làm cho ngài xem!"
Vừa dứt lời, Phương Bình đã nhanh chóng quay đầu, sau đó lao nhanh hơn mười dặm, lực lượng tinh thần bạo phát, gầm dữ dội nói: "Phong Vương là thằng ngu! Hòe Vương cũng ngu như lợn! Thanh Lang Vương là tên súc sinh, ông đây có thể bóp nát trứng của hắn..."
Phương Bình điên cuồng hét trung trời. Giọng hắn vang xa mấy chục dặm, mắng vừa khó nghe vừa đầy tính sỉ nhục!
Nghe được lời chửi mắng của Phương Bình, nhóm 80 người phía trước hơi khựng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận