Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1694

Lê Nguyên thấy Lê Án không bất cẩn cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Vậy thuộc hạ lập tức đi an bài, có Thiên Thực Quân tuần tra, tên đó có to gan đến đâu cũng không dám gây sự trong phủ."
Lê Án không nói nữa, sắc mặt vẫn âm trầm.
Lần này kẻ nào ra tay? Lá gan thật sự rất lớn! Đây chính là hoàng thành!
Muốn vô thanh vô tức giết chết hai vị thống lĩnh cũng không đơn giản như vậy, dù có là cường giả thần đạo cũng sẽ gây ra động tĩnh. Huống hồ cường giả thần đạo vừa ra tay, có muốn giấu cũng không giấu được. Bây giờ hoàng thành có rất nhiều cường giả, rất dễ dàng bại lộ.
"Lẽ nào là người quen?" Lê Án suy nghĩ trong lòng, bằng không, rất khó làm được.

Cùng lúc đó, cách hoàng cung mấy nghìn mét, Phương Bình quan sát chung quanh, vào một nơi bán thiên tài địa bảo xem thử, sau đó nhanh chóng rời đi.
"Lê Án ra khỏi hoàng cung rồi!"
Phương Bình lại tiếp tục tính toán, Lê Án ra khỏi hoàng cung, nhưng Huyền Chân không ra khỏi quán sứ giả, cũng không dễ xử lý. Còn phải nghĩ cách dụ Huyền Chân đi ra, hơn nữa còn không thể để cho Thần Tướng theo.
Bên này Phương Bình đang nghĩ, bỗng nhiên trong lòng khẽ nhúc nhích, đậu xanh, có chuyện gì?
Phía trước, Triệu Hưng Võ trực tiếp bay về phía hắn. Phương Bình vội vàng tránh ra, đi tới một bên con đường thủy tinh, Triệu Hưng Võ cũng không để ý đến hắn, tiếp tục đi về phía hoàng cung, không biết có phải là đi hoàng cung hay không.
Phương Bình nhíu mày, cũng không tỏ vẻ gì.
Sau khi Triệu Hưng Võ rời đi, Phương Bình lại cuồng mắng trong lòng! Chuyện quái quỷ gì đây! Mấy ngày nay ông đây gặp phải Triệu Hưng Võ ba lần rồi!
Tuy lần nào Triệu Hưng Võ cũng đều đi ngang qua, nhưng một người chỉ còn cách đỉnh cấp không xa như hắn thật sự rảnh rỗi đến thế sao? Mỗi ngày đều đi dạo bên ngoài!
Phương Bình không quản hắn nữa, nhanh chóng đi về phía phủ Phong Vương.
...
Sau lưng, Triệu Hưng Võ đi thẳng tới cửa lớn trước hoàng cung, nhìn cường giả gác cổng, lạnh nhạt nói: "Triệu mỗ muốn bái kiến Thiên Du Chân Vương, Thiên Du Chân Vương có thể có thời gian gặp ta không?"
Gác cổng chính là một vị cường giả cấp tám đỉnh phong, thấy Triệu Hưng Võ, hơi đau đầu, nhanh chóng nói: "Triệu soái, Thiên Du đại nhân ngày gần đây phải kết Thánh Quả, không tiếp khách!"
"Vậy thì bái kiến vương chủ!"
"Vương chủ không khỏe, cần nghỉ ngơi, cũng không thể tiếp kiến đại nhân!"
Thân thể không khỏe, người khác nói thì không thích hợp, vương chủ nói lại thích hợp vô cùng. Triệu Hưng Võ nhíu mày, một lát sau mới nói: "Vậy thì thôi, chờ Thiên Du Chân Vương và vương chủ có thời gian, Triệu mỗ lúc nào cũng rảnh hết!"
Nói xong, Triệu Hưng Võ xoay người rời đi. Trong mắt lại nhìn thấy một bóng lưng, trong lòng hơi chần chờ.
Là hắn sao? Nếu đúng là hắn, vậy thì lá gan cũng quá lớn! Lại dám tới gần hoàng cung như thế, nơi này có cường giả Chân Vương! Cấp dưới của Lê Án là do hắn giết sao?
Hắn cũng là một trong các thống soái của Thiên Thực Quân, tuy không quản sự, nhưng vẫn biết hết những tin tức này. Lê Án vừa mới ra khỏi hoàng cung, lẽ nào...
Triệu Hưng Võ lại chần chờ, vô thanh vô tức chém giết hai vị võ giả cấp bảy, đây là chuyện chỉ có cường giả bản nguyên đạo mới có thể làm được!
Nhưng trừ cường giả bản nguyên, vẫn còn có người có thể làm được.
Một tên có căn phòng hoàng kim! Căn phòng hoàng kim của người nào đó trong chớp mắt có thể nhốt lại võ giả cấp bảy, che lấp hơi thở, nhanh chóng đánh giết đối phương, ngay cả gào đối phương cũng không gào được.
"Không thể tiếp tục gặp ngẫu nhiên rồi..." Triệu Hưng Võ thầm nghĩ, rất tự nhiên đi về phủ của mình. Hắn bị rất nhiều người nhìn chằm chằm, không thể tự ý làm việc. Nhưng tên kia chỉ là nhân vật thấp cổ bé họng, sẽ không có ai để ý đến.
Người đến từ ngoại vực, hoàng thành phồn hoa, võ giả ngoại vực đi lang thang sẽ không khiến người khác chú ý.
"Nếu đúng là hắn đánh giết người của Lê Án, sau khi Lê Án hồi phủ... Lẽ nào hắn cũng định xuống tay với Lê Án?"
"Nhưng Lê Án cũng không ngốc, cũng đã đến cấp tám, giết Lê Án, hắn sẽ không chạy được."
"Là võ giả ngoại vực thật hay là tên kia ngụy trang?"
"Hắn có thể ngụy trang sao?" Triệu Hưng Võ cũng không quá chắc chắn. Nhưng hắn có thể chắc chắn một điều, tên kia có thể thu lại hơi thở. Hơn nữa với những người hắn từng gặp, hắn là cường giả mạnh nhất dưới đỉnh cấp, chắc chắn sẽ có cảm giác quen thuộc. Bất kể đối phương thay đổi như thế nào, cảm giác quen thuộc sẽ không thay đổi.
"Hơn nữa khi đó hắn bị người đuổi giết, chạy trốn thành thạo điêu luyện, vấn đề là, không ai chú ý thấy hắn vừa chém giết vừa bảo vệ Thiên Kim Liên trong lòng... Nếu không chắc chắn 100%, sao lại cố ý bảo vệ những vật ngoài thân này, chạy trốn cũng không kịp!"
"Võ giả đến từ Nam Thất Vực... Quỳ Minh... Thành Yêu Quỳ... Thành trì tuyến đầu đối chiến của Ma Võ!"
"Lúc đi khỏi Bách Vương Cung còn cố ý nhìn về phòng chứa kho báu... Là tò mò, hay là có mục đích khác?"
Triệu Hưng Võ suy nghĩ rất nhiều thứ trong đầu, đáng tiếc không thể liên tục nhìn chằm chằm vào đối phương, bằng không, chỉ cần thử tra xét một chút, xem lúc người trong phủ Lê Án biến mất, hắn có ở phủ Phong Vương không, là có thể xác định được ngay.
"Mắt cứ lấp la lấp lánh, không giống người tốt chút nào, rất giống thằng nhóc kia!"
Triệu Hưng Võ lại cảm khái một tiếng, lúc thằng nhóc kia nhìn thấy thứ tốt, ánh mắt cũng y hệt thế.
...
Trong đại viện phủ Phong Vương.
"Triệu Hưng Võ..." Phương Bình nỉ non trong lòng, Triệu Hưng Võ rốt cuộc là người tốt hay xấu?
Lão Trương không nói… vậy mình phải đối xử đối phương như người xấu.
Thân phận của mình có lẽ đã bại lộ rồi. Triệu Hưng Võ trước đây đã muốn giết mình, liệu bây giờ ông ấy có ra tay luôn không? Bây giờ Phương Bình còn chưa chắc chắn, bản thân đang là người của phủ Phong Vương, có lẽ ông ta cũng không dám tùy tiện ra tay, nhưng bị Triệu Hưng Võ nhìn chằm chằm, có lẽ sẽ nhanh chóng lộ ra sơ hở.
"Phải tính toán cho trường hợp xấu nhất mới được!"
Phương Bình hơi cảnh giác trong lòng, hắn không tin Triệu Hưng Võ, đối phương có thể sẽ ra tay với hắn. Dù không ra tay cũng sẽ vạch trần thân phận của hắn, thế thì phiền phức to.
"Lẽ nào phải từ bỏ thân phận Quỳ Minh này rồi?"
"Có lẽ... cần phải từ bỏ rồi!"
Trước đây Phương Bình trước còn muốn giữ lại thân phận Quỳ Minh, nhưng bây giờ thì rất nguy hiểm. Triệu Hưng Võ có lẽ đã phát hiện cái gì đó, Quỳ Minh cũng biểu hiện hơi quá, khiến người ta chú ý cũng không phải là chuyện tốt.
"Giả mạo người mà mình không quen rất nguy hiểm..."
Từng suy nghĩ lóe lên trong đầu Phương Bình, lần này đến vương đình, hắn có hai mục đích.
Thứ nhất, đảo loạn địa quật.
Thứ hai, kiếm tiền.
Nếu không cần phải bại lộ thân phận của mình thì càng tốt. Nhưng trên thực tế, mục đích thứ nhất và mục đích thứ hai hơi mâu thuẫn với nhau. Nếu không muốn bại lộ thân phận, vậy thì không thể đánh cướp, phong cách cá nhân quá đặc trưng, rất dễ khiến người khác liên tưởng đến mình.
"Chậc, mị lực quá lớn, ngăn cũng không ngăn nổi!"
Phương Bình tin chắc rằng nếu mình đi đào khoáng hoặc ăn cướp, bọn họ sẽ liên tưởng tới “mình” ngay.
"Có lẽ... Có thể chủ động làm gì đó, ví dụ như... Chủ động bại lộ thân phận của mình?" Trong lòng Phương Bình bỗng nhiên có một suy nghĩ vô cùng hoang đường.
Thật thật giả giả, khiến người ta nhìn không thấu, mò không ra, thế là tốt nhất.
"E là phải từ bỏ thân phận Quỳ Minh rồi!"
"Không... Không phải từ bỏ thân phận của Quỳ Minh, mà là để Quỳ Minh biến mất..."
Phương Bình lại nghĩ đến một vấn đề, có lẽ không nên từ bỏ thân phận của Quỳ Minh, mà là nên để hắn biến mất khỏi hoàng thành. Dùng lực lượng tinh thần thăm dò vào trong không gian, Phương Bình liếc mắt nhìn thi thể của Quỳ Minh, nghĩ đến rất nhiều thứ.
Bên phía Lê Án có người biến mất, không đủ để chứng minh là Huyền Chân ra tay. Nhưng nếu như Phong Diệt Sinh cũng có người biến mất thì sao?
"Triệu Hưng Võ..." Phương Bình lại nói thầm, vẫn không nên giao hy vọng cho người khác, nếu Triệu Hưng Võ thật sự nghi ngờ mình, thì nhất định phải lập tức giải quyết, nếu không, sớm muộn cũng xảy ra phiền phức. Trời mới biết Triệu Hưng Võ rốt cuộc theo phe ai!
"Dựa vào người không bằng dựa vào mình, ở địa quật, cũng chỉ có thể tin tưởng bản thân!"
Phương Bình nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn tỏ ra bình thản, tiếp tục đi dạo xung quanh.
Tiệc Thánh Quả cũng càng ngày càng gần.
Còn ba ngày!
Ba ngày nay, không còn người nào mất tích nữa, nhà nào cũng đều tăng mạnh đề phòng. Nhưng mắt thấy tiệc Thánh Quả sắp tới, trừ phủ Lê Án quý xảy ra chút chuyện, những nơi khác đều không có chuyện gì, mọi người cũng an tâm hẳn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận