Toàn Cầu Cao Võ

Chương 606: Tiêu Tiền Cả Đời Cũng Không Hết (2)

"Tổng cộng 15000 điểm."
Phương Bình nghe thấy con số này, vui mừng ra mặt, lại không quá thỏa mãn nói: "Chúng ta cướp sào huyệt của võ giả cao cấp mà tổng cộng chỉ có 20.000 điểm? Đổi thành tiền cũng chỉ hơn 600 triệu, vậy cũng nghèo quá trời quá đất!"
Tất cả mọi người không nói lời nào.
Hai tên võ giả cấp 4, chỉ trong một ngày, kiếm lời nhiều như vậy… Tông sư có thể làm được sao? Nếu có thể làm được, Tông sư đã sớm phát tài, ai còn mở công ty chậm rãi kiếm tiền.
Những người khác không nói lời nào, Tần Phượng Thanh lại cắn răng nói: "Chia 5000 điểm cho anh!"
"Cút!"
"Em 15000 điểm, anh 6500, là anh dẫn em đi, Phương Bình, làm người không thể không có lương tâm như vậy!"
"Em cứu mạng anh từ tay Giảo, anh nói thứ tốt đều cho em, anh cho em trước đi.”
"Phương Bình, đừng có quá đáng…"
"Ít nói nhảm, nếu anh tự mình đi, có thể kiếm nhiều như vậy sao? Trong lòng anh không biết sao?"
"…."
"Được rồi!"
Lão mập quát lớn một tiếng, ngăn hai tên đang cãi nhau lại, ở đây cũng không thiếu cường giả bên ngoài, phải giữ chút mặt mũi chứ.
Tần Phượng Thanh phiền muộn, luôn có cảm giác mình thiệt thòi lớn rồi.
Nhưng Phương Bình lại không buông tha, suy nghĩ một chút mới nói với Bạch Nhược Khê: "Tần Phượng Thanh thiếu em 50 triệu, cô đưa anh ấy 5000 điểm là được, cho em 16500 điểm."
"Anh liều mạng với chú mày!”
Tần Phượng Thanh không muốn sống, cầm lấy trường đao liều mạng với Phương Bình.
Khinh người quá đáng!
Hơn 20 ngàn điểm, anh ta chỉ có mấy ngàn, Phương Bình lại còn muốn đòi tiền, có còn nhân tính không?
Phương Bình cũng không thèm để ý, nhìn cái bọc lớn của anh ta, nhíu mày nói: "Hay là, em lấy thứ trong đó nha, anh cũng biết, lúc đó em cố ý chia cho anh."
"Nó là do anh mang về!"
"Cũng là em chia cho anh."
"Anh cõng theo chạy mấy trăm dặm, không có cửa chia đâu!"
"Vậy thì cho em 1500 điểm, em không chia nữa."
"…"
Mọi người bị ầm ĩ đau đầu, Hứa Mạc Phụ cũng không thể không xen vào nói: "Hai vị, trong bao là sách địa quật sao?"
"Đúng, hơn trăm cuốn!"
Ánh mắt mọi người sáng ngời, thật sự là sách, hơn nữa còn nhiều như vậy!
Hứa Mạc Phụ vội vàng nói: "Lấy ra nhìn."
Phương Bình lấy năm, sáu cuốn ra, lúc đó Tần Phượng Thanh chỉ lấy theo nhiêu đây.
Tần Phượng Thanh thì có nhiều, đếm một hồi, hơn tám mươi cuốn.
Nhìn thấy nhiều sách da thú như vậy, tất cả mọi người đều vui mừng, đá năng lượng, dược liệu, đối với cá nhân mà nói, là quý giá. Nhưng đối với nhân loại mà nói, những quyển sách này mới là thứ quan trọng.
Hứa Mạc Phụ cũng không nói nhiều, lật xem một lần, lập tức nói: "Hai vị, những thứ đồ này, chính phủ cần gấp, phiên dịch xong sẽ giúp ích rất nhiều cho mọi người, có thể hiểu thêm về địa quật…”
"10000 điểm, không trả giá!" Tần Phượng Thanh trực tiếp mở giá, anh ta cũng không thể kiếm ít hơn Phương Bình.
Hứa Mạc Phụ có chút khổ sở nói: "Tần Phượng Thanh, tài chính chính phủ cũng đang khó khăn…”
Tần Phượng Thanh xem thường nói: "Chúng ta liều chết chui vào nhà cường giả cao cấp lấy được, lại bị cao cấp truy sát, muốn có nhiêu đó thôi, không quá đáng chứ?"
Phương Bình cũng nói: "Đúng đấy, chúng ta suýt nữa là chết rồi... Hứa tướng quân, cho nhiều một chút, lần sau chúng ta sẽ càng có động lực, bứng sạch sào huyệt thành Thiên Môn…”
Hứa Mạc Phụ hơi mệt, lão mập trầm ngâm một lát mới mở miệng nói: "Phương Bình, Tần Phượng Thanh, những thứ này là của các em, theo lý thuyết, các em phải đàm luận với chính phủ và Quân bộ, trường học không nên nhúng tay.
Nhưng chuyện này, tôi phải nói, nghiên cứu những thứ này không phải vì lợi ích riêng.
Mấy năm qua, chính phủ chi tiêu quá nhiều, nguồn tài chính của Ma Võ, phần lớn cũng đều do chính phủ chi tiền.
Bây giờ, các em có thực lực…"
Phương Bình và Tần Phượng Thanh liếc mắt nhìn nhau, hơi bất đắc dĩ, biết ngay làm ăn với chính phủ không bao giờ kiếm được nhiều. Nhưng mọi người đều là học sinh do Ma Võ bồi dưỡng, thật ra cũng là do chính phủ bồi dưỡng.
Sách vở cũng không phải tài nguyên tu luyện, bọn họ giữ thứ này cũng vô dụng.
Phương Bình suy nghĩ một chút nói: "Vậy thì 5000 điểm, nhưng sau khi dịch xong, tụi em muốn biết nội dung đầu tiên, phòng nghiên cứu phải cho chúng em một phần tài liệu đã được dịch.”
Hứa Mạc Phụ trầm tư một chút, gật đầu nói: "Có thể, còn giá tiền…”
"Không thương lượng."
Phương Bình trực tiếp lắc đầu, coi như giá hữu nghị rồi.
"Được… Vậy chúng ta sẽ bàn với Ma Võ…"
Phương Bình gật gù, nhìn về phía Tần Phượng Thanh, dò hỏi: "Anh nói chia thế nào?"
Tần Phượng Thanh tối sầm mặt: "Anh có hơn tám mươi cuốn, em có bao nhiêu? Cho em 500 điểm, coi như xong."
"1000 điểm…"
"Không muốn thì thôi."
"Vậy thì 500 điểm."
Phương Bình giờ cũng dễ nói, rất nhanh, hai người chia đồ xong.
Phương Bình tổng cộng lấy được 15500 điểm, Tần Phượng Thanh có 11000 điểm.
Hai người đều rất vui vẻ, Tần Phượng Thanh cũng không khó chịu như trước. Tuy vẫn ít điểm hơn Phương Bình, nhưng chênh lệch cũng không lớn.
Một ngày mà thôi, hai người tính gộp lại, kiếm hơn 800 triệu!
Tông sư bình thường cũng không thể kiếm nhiều như vậy, trừ phi Tông sư đi đào mỏ, then chốt là còn phải sống sót trở về.
Phương Bình cũng mặc kệ người khác, bây giờ hắn quan tâm nhất điểm tài phú của mình.
Tài phú: 384 triệu
Khí huyết: 1080 cal (2000 cal)
Tinh thần: 525 hz (699 hz)
Tôi cốt: 177 đốt (100%), 29 đốt (30%+)
"Gần 400 triệu rồi!"
Phương Bình mừng rỡ như điên, điểm vẫn còn trong tay, nếu bán điểm đi… Nhưng giờ thì không dễ bán lắm. Từ khi trường học hạ thấp độ khó nhận điểm, điểm giao dịch tiền mặt cũng ít đi nhiều. Mà đó cũng là mục đích của trường học, Hy Vọng học sinh có thể tự cấp tự túc, chứ không phải dựa vào người nhà.
"Dù sao thì điểm vẫn có giá trị, xử lý xong điểm, thì điểm tài phú của mình sẽ lên 500 triệu.”
Thời khắc này, Phương Bình mới cảm thấy mình lắm tiền nhiều của. Lần này cùng Tần Phượng Thanh đến địa quật, thật sự quá lời. Còn cao cấp truy sát, đụng tới Giảo, đều là râu ria không đáng kể, không chết là được.
Võ giả, ai không có kẻ thù.
"Đúng rồi, những người kia còn phải bồi thường 30 triệu…"
Phương Bình nghĩ đến chuyện ăn vạ lần trước, lại lần nữa vui mừng ra mặt.
Điểm tài phú của mình sắp phá 400 triệu rồi. Kiếm tiền thật dễ.
Một bên khác, ánh mắt Tần Phượng Thanh cũng lấp loé không yên.
Lần này hợp tác với Phương Bình, tiền kiếm được so với mấy năm qua còn nhiều hơn, lần sau có nên tiếp tục hợp tác với cậu ta hay không? Then chốt là, đi cùng tên này, luôn có cảm giác mình chịu thiệt. Nhưng lại kiếm tiền rất nhanh!
Đi cùng Vương Kim Dương mấy chuyến địa quật, mất mấy tháng, cũng không kiếm được bao nhiêu.
"Nói sau, lần này kiếm lời nhiều như vậy, đủ để tu luyện tới cấp năm, sáu rồi.”
"Có nên đổi trường đao cấp A không? Không được, cấp A quá đắt."
"Hay mua giáp da giống Phương Bình? Của cậu ta mới cấp 5, mình mua cấp 6?”
"Mua mấy rổ thuốc dùng để ăn vặt?"
Tần Phượng Thanh rơi vào ảo tưởng, ảo tưởng tay mình nắm trường đao cấp A, trên người mặc giáp da cấp 6, trong tay cầm cái rổ đầy đan dược. Anh ta chưa bao giờ có cảm giác tiền nhiều xài không hết như thế. Hai người đều vô cùng vui vẻ, tất cả mọi người bất đắc dĩ bật cười, hai tên này, lá gan thật là to.

Quân bộ.
Bộ chỉ huy thời chiến.
Cường giả Tông sư tọa trấn địa quật đều tụ tập đầy đủ.
Phương Bình và Tần Phượng Thanh vừa vào cửa, một vị vóc người cường tráng liền cười to nói: "Phương Bình, Tần Phượng Thanh, ra oai Ma Võ của chúng ta, khá lắm!"
Phương Bình nghe vậy vội vã ngẩng đầu, phán đoán một lát, không quá chắc chắn nói: "Tông sư Điền?"
"Ha ha ha, nhãn lực không tệ!” Điền Mục cười to.
Mắt Phương Bình toả sáng, lập tức nói: "Điền sư huynh sao lại ở đây?"
Mấy vị Tông sư bên cạnh không biết nên nói gì. Này thì kéo quan hệ! Mới nãy còn gọi Tông sư Điền, chớp mắt đã biến thành sư huynh rồi. Điền Mục đã tốt nghiệp hơn 50 năm, làm ông nội Phương Bình còn được.
Đừng thấy Điền Mục có vẻ bốn mươi, năm mươi tuổi, trên thực tế tuổi tác không thấp, 70 tuổi, một tiếng sư huynh, Phương Bình cũng có thể gọi được?
Bên này mọi người còn chưa cảm khái xong, ánh mắt Tần Phượng Thanh cũng toả sáng, vội vàng nói: "Điền đại ca…"
"Đùng!"
Tần Phượng Thanh bay ngược ra ngoài, trực tiếp treo ở trên tường, Điền Mục mắng: "Lúc cha cậu còn học, thấy tôi còn phải gọi bằng chú, mẹ nó, cậu gọi tôi là gì?" Điền Mục chửi mát, tên khốn này, ai dạy hả?
Tần Phượng Thanh oan ức vô cùng, nhìn Phương Bình, Phương Bình nhún nhún vai, ta gọi sư huynh không thành vấn đề, tiền bối tốt nghiệp đều là sư huynh sư tỷ mà.
Điền Mục cũng mặc kệ Tần Phượng Thanh, cười ha hả nói: "Tôi được điều từ phương Bắc về đây, Ma Đô chết mất mấy lão già, bây giờ thiếu người, sau này tôi sẽ thường trú ở Ma Đô…"
Phương Bình nghe vậy tức khắc vui vẻ, vội vã cười nói: "Điền sư huynh ở đây, vậy chúng ta có lòng tin rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận