Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1477

Cả ba người không nhiều lời, thu lại toàn bộ khí tức, lặng yên không tiếng động đi đến dãy núi cách đó hơn 10 dặm.
Hơn một phút đồng hồ sau.
Trong lung thũng to lớn, một con mãng xà lớn trên đầu có hoa văn xuất hiện trước mặt mọi người.
Mấy người vừa đến, tuy nó không cảm nhận được sóng năng lượng, nhưng mãng xà đốm hoa vẫn ngóc cái đầu lên cao, tìm kiếm vị trí của nhóm Phương Bình.
"Giết!"
Lực lượng tinh thần của Phương Bình khẽ quát lên, trường đao cấp bảy phủ đầy hào quang màu vàng.
Liệt Thần Thương của Diêu Thành Quân đã bắn ra, giữa đường biến mất không còn tăm hơi, mà hóa thành lực lượng tinh thần thần túy, nhắm thẳng vào lực lượng tinh thần của mãng xà.
Vương Kim Dương giương cung, ngưng tụ mũi tên máu, một mũi tên xuất hiện giữa trời.
"Xì xì..."
Lưỡi rắn động đậy, con mãng xà bay lên trời, nó muốn chạy trốn. Nó đã cảm nhận được uy hiếp tử vong vô cùng lớn!
Nhưng nó đã chậm!
Crack crack!
Giống như tiếng pha lê nứt vỡ, trường thương của Diêu Thành Quân lập tức hiện lên trong hư không, tiếng "crack crack" vang lên, trực tiếp đánh vỡ lực lượng tinh thần của mãng xà.
Mũi tên máu của Vương Kim Dương còn chưa đến, thân thể con mãng xà đã rung lắc kịch liệt, khí huyết trong người nó phóng đến, tiến vào trong mũi tên, bị mũi tên hấp thu, uy lực tăng mạnh.
Ầm!
Mũi tên xuyên qua đầu mãng xà, để lại một lỗ hổng nhỏ.
Lúc này, con mãng xà vẫn chưa chết, nó phát ra tiếng rít sắc bén.
Tiếng rít vừa mới vang lên, Phương Bình đã bổ xuống một đao.
Lực lượng phá diệt bùng nổ, đầu rắn to lớn đập xuống mặt đất, nhưng thân người và cái đầu không ngừng nhúc nhích.
Bốn phía thung lũng xuất hiện vài bóng người. Lý Hàn Tùng phiền muộn, ngượng ngùng nói: "Chừa cho ta một cơ hội chứ!"
Ba người này liên thủ, còn tiếp cận đối phương trong vòng 100 mét, đối phó một con yêu thú cấp bảy trung kỳ, ba người toàn lực ra tay, một chiêu đánh chết nó là chuyện dễ dàng.
Diêu Thành Quân trực tiếp tiêu diệt lực lượng tinh thần của đối phương, mũi tên máu của Vương Kim Dương nuốt lấy khí huyết của đối phương, Phương Bình bổ một đao trí mạng.
Lý Hàn Tùng chẳng có cơ hội ra tay.
"Bớt lảm nhảm, ngươi đi nhặt xác đi! Nếu nhặt xác mà gặp nguy hiểm thì nhớ mặc áo giáp vào."
Phương Bình hờ hững, bốn người bọn họ liên thủ, nếu không thể diệt một con yêu thú cấp bảy trung kỳ trong một nốt nhạc thì cũng quá phế, làm sao lang bạt địa quật.
Đầu Sắt xuống nhặt xác, Phương Bình lại nhìn lão Vương, một lát mới nói: "Ngươi có thể nuốt được khí huyết của nó?"
Vương Kim Dương nhẹ giọng nói: "Không phải nuốt, là hấp thu! Không chỉ là khí huyết, mà còn bao gồm năng lượng. Tiền đề là đối phương bị áp chế, không thể khống chế năng lượng của bản thân.
Mới vừa rồi, lão Diêu đánh tan lực lượng tinh thần của nó, nó không thể khống chế khí huyết và năng lượng, ta mới có thể hấp thu năng lượng và khí huyết của nó, tăng cường uy lực của mũi tên máu."
Phương Bình khẽ gật đầu, một lát sau hỏi: "Trường cung của ngươi có mũi tên không?"
"Không có."
Trường cung màu máu của Vương Kim Dương chỉ có cung, không có mũi tên. Mũi tên máu mà hắn vẫn đang sử dụng là do hắn tự ngưng tụ ra.
Phương Bình nghe vậy cũng không hỏi nữa, lúc này, Lý Hàn Tùng mang theo đầu rắn, kéo thân rắn trở về. Hắn vừa đi vừa cười ha hả nói: "Một thanh thần binh cấp bảy đến tay, cảm giác đi săn thần binh cũng không khó mà."
Mọi người không để ý đến hắn.
Không khó là vì có Phương Bình.
Nếu không có Phương Bình, ba người bọn họ thật ra cũng có thực lực tiêu diệt con yêu thú này. Nhưng khi mọi người đến gần phạm vi cách nó mấy ngàn mét, con yêu thú này đã có thể cảm ứng được sự tồn tại của ba người, cảm giác không đánh lại, nó sẽ sớm bỏ chạy. Nào có chuyện nằm yên một chỗ chờ bọn họ đến đánh!
Phương Bình thu xác con mãng xà vào không gian. Khi thấy không gian của mình cuối cùng cũng có một ít đồ, hắn vui mừng hơn một chút. Không gian để trống khá lâu, nếu không chứa đồ, nhìn không gian trống rỗng sẽ thấy khó chịu.
"Đi thôi, tăng tốc, trước khi trời sáng, chúng ta nên đến được Giới Vực!"
Nhóm người không hề chậm trễ, sau khi tiêu diệt con mãng xà cấp bảy trong chớp mắt, bọn họ cũng không ngự không, mà lơ lửng trên mặt đất một chút, nhanh chóng di chuyển đến Giới Vực.
...
Cùng lúc đó, tại Tử Cấm địa quật kế bên Tây Sơn địa quật, trên đỉnh Ngự Hải Sơn.
Trương Đào cũng chạy đến, nhìn thấy bóng người lít nha lít nhít phía trước đường nối, tuy giọng nói không lớn, nhưng uy nghiêm không gì sánh được.
"Hòe Vương, một vực đánh nhau chỉ là đánh chơi, cần gì phải gọi nhiều người đến như vậy?"
"Vương đình có quá nhiều người rảnh rỗi ấy mà, đến xem cho vui, lẽ nào Võ Vương cảm thấy không được sao?"
Hòe Vương tóc dài buông thả, không còn sự táo bạo điên cuồng như lúc ở Ma Đô địa quật, khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú, nụ cười nhã nhặn, chân đạp hư không, chậm rãi đi đến đỉnh núi Ngự Hải Sơn, giống như đi lên cầu thang vô hình.
Chờ khi đến đỉnh núi, một vết nứt màu đen lóe lên một cái rồi biến mất, xẹt qua mái tóc dài của hắn, tóc dài bùng nổ ánh vàng xán lạn, bị cắt mất một chút, đồng thời biến mất cùng vết nứt.
Hòe Vương cũng không để ý, đi đến đỉnh núi, khi cách Trương Đào không quá trăm mét, hắn nhìn bốn phương, nhẹ giọng nói: "Kiến trúc vĩ đại! Ngay cả Chân Vương cũng không dễ vượt qua, khiến người kính phục, cũng khiến người say mê. Rốt cuộc năm đó, hai vương đã làm thế nào..."
Trương Đào lạnh nhạt nói: "Đây không phải là công lao của võ giả địa quật."
Hòe Vương khẽ cười nói: "Ngươi muốn nói là công của võ giả Giới Vực sao?"
"Lẽ nào không phải?"
"Có lẽ vậy."
Hòe Vương nói xong, lại cười nói: "Nhưng chuyện năm đó đã hóa thành mây khói, đến bây giờ vẫn chìm trong huy hoàng ngày xưa, xem ra Võ Vương cũng không đủ tự tin."
"Chuyện đó cũng không phải do ngươi quyết định."
Hòe Vương cũng không tức giận, lại khẽ cười nói: "Võ Vương, hàng rào hai giới sắp triệt để mở rộng, ngươi biết ý của bổn vương. Bây giờ, dù các ngươi có thể hủy diệt ngoại vực thì lại làm sao?
Võ Vương, các Chân Vương khác của Phục Sinh Chi Địa bản vương không để ý, nhưng điện Chân Vương lúc nào cũng hoan nghênh ngươi và Minh Vương."
Trương Đào cân nhắc nói: "Ta có thể đi, tiền đề là để cho người của điện Chân Vương tiêu diệt ngươi, sao hả?"
Hòe Vương bật cười nói: "Cần gì phải vậy? Đến cảnh giới như chúng ta, dưới Chân Vương đều là giun dế. Sống hơn ngàn năm, thậm chí mười ngàn năm... cũng không phải không thể. Năm tháng đã không thể làm phai mờ dấu vết của chúng ta..."
"Đã như vậy, các ngươi cần gì phải hùng hổ doạ người."
Trương Đào lạnh lùng nói: "Số lượng tuyệt đỉnh ở Trái Đất cũng không phải số ít, Hòe Vương, nếu đại chiến, tuyệt đỉnh chắc chắn sẽ không chỉ có một hai người chết! Nhân loại võ giả chúng ta, không chết không lùi, người trong điện Chân Vương của các ngươi không hẳn sẽ còn người sống."
Hòe Vương khẽ cười nói: "Bản vương biết, nếu như có thể, bọn ta cũng muốn tĩnh tu đến khi nhắm mắt lìa đời.
Nhưng có một số chuyện không thể không làm. Sống mãi không chết cũng là một sự mê hoặc to lớn, không phải sao?"
"Sống mãi?"
Trương Đào cười nhạo nói: "Dù sinh mệnh có kéo dài mãi, nhưng thế giới tịch diệt, chỉ còn một mình ngươi, thì sống thế nào? Mạnh như thời cổ võ, còn không phải nói diệt là diệt sao..."
"Đúng đấy, vì lẽ đó chúng ta không muốn giẫm lên vết xe đổ của bọn họ!"
Hòe Vương lạnh nhạt nói: "Có lẽ, cũng chỉ có Phục Sinh Chi Chủng mới có thể giúp lịch sử không tái diễn."
"Phục Sinh Chi Chủng là cái gì?" Trương Đào lại hỏi.
Hòe Vương cười nhạt nói: "Ngươi để chúng ta tiến vào Phục Sinh Chi Địa, chúng ta sẽ nói cho ngươi biết nó là cái gì."
"Nằm mơ!"
"Vậy thì không có cách nào nói chuyện."
Hòe Vương thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: "Các ngươi quá cố chấp. Dù chúng ta tiến vào Phục Sinh Chi Địa thì đã sao? Dù bọn ta có lòng muốn diệt các ngươi, nhưng nếu các ngươi rời đi, ai có thể làm gì được?
Võ Vương, bản vương quen biết ngươi mấy chục năm nay, thật sự không nỡ nhìn thấy các ngươi ngã xuống."
"Vậy thì thử xem." Trương Đào lạnh lùng, cũng không còn nói.
Hòe Vương cũng không nói nữa, mà nhìn xuống mọi người, khẽ cười nói: "Đi vào đi! Các anh em, đi chém giết, phóng túng đi! Chỉ khi tay nhiễm máu của võ giả phục sinh, các ngươi mới có thể chân chính bước ra con đường của mình!"
"Đi đi!"
"Giết!"
Nhóm người ở phía dưới dồn dập hét lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận